Khung cửa khép hờ, gió mát từng đợt.
Thỉnh thoảng ánh nến trên bàn lay lay.
Cơ Thanh Lan đang tựa vào ghế nhắm mắt thư giãn, trên bàn đặt một chén canh ngân nhĩ, đã nguội lạnh.
Bỗng nhiên cửa sổ lay động, một thân ảnh lén lút luồn vào. Hắn mặt cả thân y phục dạ hành, đầu bịt khăn đen, chỉ để lộ ra đôi tròng mắt đen nhánh.
“Việc tiến hành ra sao rồi?” Cơ Thanh Lan vẫn nhắm mắt hỏi.
Người nọ vội đáp: “Đã làm hoàn tất.”
Lúc này Cơ Thanh Lan mới mở mắt.
Mắt người nọ lóe lên ánh nhìn vừa kính vừa sợ: “Công tử, giải dược…”
Cơ Thanh Lan bảo: “Uống canh ngân nhĩ đó đi.”
Đối phương thở dài nhẹ nhõm, cuống quýt cởi khăn bịt đầu xuống, lô ra khuôn mặt dài. Hắn đưa hai tay nâng canh ngân nhĩ, ừng ực ừng ực một hơi uống sạch sẽ. Uống xong, hắn còn thòm thèm liếm liếm môi. “Thủ nghệ của A Hoàn cô nương lại tăng tiến. Uống rất ngon.” Giọng nói của hắn mang nặng âm hưởng phía Nam, từ “Thủ” nghe qua cứ như “Tẩu”.
Cơ Thanh Lan hỏi: “Có bị ai phát hiện không?”
Người nọ lắc đầu nói: “Yên tâm, ta chờ các ngươi đi hẳn rồi mới tới. Cổ Tháp Tạp là một tên câm, lại không có võ công, tuyệt đối sẽ không phát hiện đâu.” Hắn đem tất cả tóm thành bốn câu, vậy mà Cơ Thanh Lan nghe vẫn hiểu, lại còn gật gật đầu.
Người nọ đảo mắt láo liên, nói: “Vừa rồi ở trên núi, hình như ta trông thấy Đoan Mộc Hồi Xuân.”
Cơ Thanh Lan hỏi: “Ngươi sợ hắn nhận ra ngươi?”
Người nọ thở dài nói: “Dù sao năm xưa hắn đối đãi với ta xem như không tệ.” Hắn thấy Cơ Thanh Lan lạnh mặt, vội nói: “Nhưng đó đã là chuyện quá khứ rồi.Năm xưa ta câu kết với thần thâu A Bình lấy cắp bạch ngọc Quan Âm, lại nẫng tay trên hắn mua trước từ Chu Bác Bì, nhất định hắn sẽ hận ta thấu xương. Dĩ nhiên ta phải sợ hắn nhận ra ta rồi.”
Cơ Thanh Lan lãnh đạm nói: “Yên tâm, về sau ngươi không cần phải lo lắng nữa.”
Người nọ hỏi dò: “Công tử thực sự tính…”
Cơ Thanh Lan gườm hắn một cái.
Đối phương thu hồi nửa câu nói còn lại, ngẫm nghĩ một chút, vẫn nhịn không được nói: “Hắn là trưởng lão Ma giáo, ngộ nhỡ Ma giáo biết được việc này…”
Cơ Thanh Lan bảo: “Ngươi không nói ta không nói, thì ai sẽ nói đây?”
Người nọ nói: “Thế nhưng Tuyệt Ảnh phong Phong chủ nhất định sẽ đoán được.”
Cơ Thanh Lan khẽ nhếch khóe miệng, “Đến lúc đó, chỉ sợ bản thân y còn khó bảo toàn.”
Người nọ cuống quýt cười cầu hòa, lộ ra một cái răng đen khiến người ta phát khiếp.
Trước khi Kim Dạ môn hạ đệ tử mở cửa, Khang Mã luôn cho rằng năm xưa bản thân đưa Tật Bào đường sát nhập Tuyệt Ảnh phong là một quyết định sáng suốt. Nhất là ở thời điểm Thủy Kính đường bị Thánh Nguyệt giáo ép đến không thở nổi. Tuyệt Ảnh phong Phong chủ tuy là Tây Khương đệ nhất cao thủ, nhưng bản thân y đối với việc trong võ lâm tuyệt không mấy hứng thú, càng không thích khoa tay múa chân với các thuộc hạ đại môn phái của y, cũng không thích bọn họ làm bất kỳ chuyện kỳ quặc cổ quái gì.
…… Nhưng tất cả chỉ là chuyện của trước khi Kim Dạ môn hạ đệ tử mở cửa.
Cơ Diệu Hoa vừa vào cửa, liền tống ra hai gã nô lệ Trung Nguyên không biết từ đâu ra, sau đó dùng khẩu khí phi thường hòa nhã nhưng không hề nhân nhượng lệnh cho hắn đưa bọn họ trở về Trung Nguyên.
Khang Mã hồ nghi hỏi: “Tại sao?”
Cơ Diệu Hoa dùng tiếng Tây Khương đáp: “Tất nhiên là để lấy lòng thân thân nhà ta-ý trung nhân của ta rồi.”
Ý trung nhân của Tuyệt Ảnh phong Phong chủ?
Khang mã thất kinh. Lẽ nào Tuyệt Ảnh phong Phong chủ xưa nay độc lai độc vãng về sau sẽ có đôi có cặp? Chẳng biết lai lịch của đối phương ra sao, nếu là kẻ ngoan độc, e rằng tương lai của bọn họ không mấy dễ dàng.
“Chẳng hay ý trung nhân của Phong chủ là vị nào?” Hắn nhẩm tính trong bụng xem có nên đem tặng chút đại lễ tạo giao tình, để ngày sau đỡ bị khó dễ hay không.
Cơ Diệu Hoa tung một cái mị nhãn.
Khang Mã ngỡ ngàng hỏi: “Phải chăng chính là … muội muội của hắn?”
Cơ Diệu Hoa đáp: “Không có ba chữ kế cuối.”
Khang Mã thốt lên: “Hắn?!” Giọng hắn thất thanh.
Cơ Diệu Hoa nói: “Nga nga? Ngươi có ý kiến gì sao?”
Khang Mã lập tức hạ thấp âm lượng: “Không không không. Ta chúc Phong chủ đạt được ý nguyện!”
Cơ Diệu Hoa cười đắc ý.
Hồ Đại Hổ và Hồ Vương Lục thấy bọn họ dùng tiếng Tây Khương huyên thuyên không ngừng, trong bụng càng sinh bất an, mắt liên tục nhìn về phía Đoan Mộc Hồi Xuân. Dù gì ở đây ngoại trừ bọn họ hắn chính là người Trung Nguyên duy nhất.
Đoan Mộc Hồi Xuân mỉm cười trấn an bọn họ. Kỳ thực hắn cũng nghe không hiểu Cơ Diệu Hoa đang nói cái gì, bất quá theo nhận định của hắn, đối với Cơ Diệu Hoa mà nói việc đưa hai người kia trở về Trung Nguyên chỉ đáng mỗi cái nhấc tay, y chẳng có lý do gì để nuốt lời cả.
Rốt cuộc Cơ Diệu Hoa và Khang Mã cũng nói xong. Cơ Diệu Hoa bảo Hồ Đại Hổ: “Các ngươi lưu lại đây một đêm, sáng mai, hắn sẽ phái người đưa các ngươi trở về Trung Nguyên.”
Hồ Đại Hổ hốt hoảng nói: “Không! Bọn ta không muốn để hắn đưa.” Một lần bị rắn cắn, ba năm hãi dây thừng. Bị lừa bán một lần, đối với bất kỳ kẻ nào hắn cũng đề cao cảnh giác.
Đoan Mộc Hồi Xuân dịu giọng nói: “Bọn họ không phải là kẻ xấu.”
Hồ Đại Hổ nói: “Lúc trước những kẻ chiêu công cũng đâu có giống người xấu.”
Khang Mã mù tịt nhìn bọn họ trao đổi bằng tiếng Hán. Cơ Diệu Hoa nhích người đến gần, lại càng khiến hắn hoảng sợ, suýt nữa bắn đi chỗ khác.
Cơ Diệu Hoa bất mãn trừng hắn, dùng tiếng Tây Khương hỏi: “Ngươi biết gần đây có bọn nào buôn người Trung Nguyên không?” Y vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Khang Mã cư nhiên biết thật, “Ta đã gặp qua vài lần. Có điều trong tay chúng nắm công văn của quan phủ, nên ta chẳng thể đụng đến bọn chúng.”
Cơ Diệu Hoa nhíu mày một cái hỏi: “Công văn của quan phủ?”
Khang Mã phán: “Hàng thật giá thật.” Hắn dừng một chút, rồi hạ giọng nói: “Có tin đồn việc này là do Tả Vương Ngự thị thần đốc thúc đó.”
Cơ Diệu Hoa lặp lại Tả Vương Ngự thị thần một lần, đột ngột hỏi: “Tương Tắc Phu?”
Khang Mã gật đầu.
Cơ Diệu Hoa vuốt cằm, chẳng biết đang nghĩ gì, nhưng tiếu ý trên khóe môi trông thế nào cũng không thấy hảo ý.
Hồ Đại Hổ và Hồ Vương Lục vẫn dùng dằng với Đoan Mộc Hồi Xuân, hy vọng hắn sẽ dẫn bọn họ đi.
Cơ Diệu Hoa trực tiếp điểm huyệt đạo cả hai, từng cước một, đá sang cho đệ tử bên cạnh Khang Mã, tít mắt cười nhìn Khang Mã nói: “Sẽ đưa tới nơi chứ?”
Khang Mã lập tức vỗ ngực ý bảo chỉ hai kẻ đó thôi thì nhắm mắt lại cũng có thể đưa về.
Cơ Diệu Hoa hỏi: “Nga? Nhắm mắt lại mà cũng đưa đến được a, vậy khác chi đưa người đi tìm chết?”
Khang Mã biến sắc, vội nói: “Nhất định ta sẽ tìm những kẻ mắt to không ham ngủ để hộ tống!”
Có vậy Cơ Diệu Hoa mới hài lòng rời đi.
Đoan Mộc Hồi Xuân bước vài bước, nhịn không được ngoái nhìn nhóm Hồ Đại Hổ.
Bọn họ vẫn nằm bất động trong lòng đám đệ tử Tật Bào đường, giương mắt thiết tha nhìn hắn, đầy van lơn.
Đoan Mộc Hồi Xuân nhớ đến trải nghiệm của bản thân, âm thầm thở dài. Kỳ thực hắn có khá gì hơn bọn họ đâu? Tuy hắn đã khôi phục võ công, hiện tại nếu tái ngộ bọn buôn người, tuyệt sẽ không để chúng nhởn nhơ lộng hành. Nhưng ở phương diện khác, hắn lại trúng độc, trước khi giải quyết được, thì đi đường nào cũng là tử lộ.
“Thân thân đang nghĩ gì vậy?” Cơ Diệu Hoa sáp tới.
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Ta đang nghĩ bao giờ mới được trở về Trung Nguyên như bọn họ.”
Cơ Diệu Hoa bảo: “Ta nghe nói lúc người Trung Nguyên thành thân, nữ tử phải hồi môn. Chờ chúng ta thành thân, ta sẽ đưa thân thân về nhà.”
Đoan Mộc Hồi Xuân đưa tay ôm trán.
“Thân thân mất hứng sao?” Tay Cơ Diệu Hoa táy máy quàng qua thắt lưng hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân giẫy ra, mặt vô biểu tình: “Nên trở lại thôi.”
“Trở lại?” Cơ Diệu Hoa mặt sáng rỡ: “Phải nha, đúng là nên trở về.”
Từ Tật Bào đường về lại Tuyệt Ảnh phong bất quá chỉ mất một canh giờ. Thế nhưng trải qua hết lần này tới lần khác lăn qua lăn lại, khi bọn họ về đến trúc lâu, đã gần sát giờ Tý.
Đoan Mộc Hồi Xuân tới nơi liền biến vào phòng.
Đêm nay gặp nhiều chuyện, hắn phải nghiền ngẫm từng cái một.
Chiếc hộp Cơ Thanh Lan cho hắn làm bằng đàn mộc, không lớn không dày, hơi nặng.
Đoan Mộc Hồi Xuân mở hộp, bên trong là một viên thuốc đen tuyền. Hắn áp sát vào ngửi ngửi, không có lấy nửa điểm mùi thuốc Đông y.
Hắn nhíu mày.
Kỳ thực có một chuyện hắn đã bắt đầu nghi ngờ từ rất lâu.
Từ dạo ăn Trấn Tâm hoàn, ngày ngày hắn đều bắt mạch kiểm tra thân thể, nhưng ngày qua ngày, mạch tượng của hắn vẫn bình ổn, không hề có bệnh trạng trúng độc. Lúc trước hắn cứ tưởng dược đang ngủ đông, hẳn là chưa ngấm sâu, nhưng ngày càng gần đến thời điểm độc phát tác, mà mạch tượng của hắn vẫn như thường, khiến hắn không khỏi có chút suy nghĩ.
Tất nhiên Cơ Thanh Lan có thể hoàn toàn khống chế được liều lượng thuốc lẫn chi phối giai đoạn ngủ đông của độc tố, nhưng thể chất mỗi cá nhân đều bất đồng, không có chuyện thời gian ngủ đông của độc tố trong cơ thể từng người một dài ngắn giống hệt nhau. Y nói hai mươi mốt ngày chắc như đinh đóng cột thế kia, trái lại khiến người ta cảm thấy có điểm lường gạt. Trước đó, vì Cơ Thanh Lan mang danh y bát truyền thụ của Cơ Vô Thường khiến hắn tin tưởng tuyệt đối vào thứ dược liệu tầm thường y tạo ra, nhưng lúc Cơ Thanh Lan đích thân đưa giải dược tới, niềm tin tuyệt đối lại đổi thành có chút hoài nghi.
Giai đoạn ngủ đông là một, thái độ của Cơ Diệu Hoa chính là điểm thứ hai.