Đoan Mộc Hồi Xuân để bình dược lên bàn, nắm lấy chỗ rách trên tay áo, gắng sức xé, toàn bộ vết thương lộ rõ ra ngoài.
Cơ Diệu Hoa thất vọng nhìn hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân nhẹ nhàng rắc bột thuốc lên bề mặt.
Cơ Diệu Hoa làm như sực nhớ đến điều gì đó, vô thức nhìn vào vết thương trước ngực Đoan Mộc Hồi Xuân.
“Hoàn thỉnh Phong chủ ra ngoài đợi một chút.” Đoan Mộc Hồi Xuân hạ lệnh đuổi khách.
Cơ Diệu Hoa chu môi nói: “Thân thân a, nơi đây hình như là gian phòng của ta.”
Đoan Mộc Hồi Xuân cầm lấy bình dược vịn bàn lảo đảo đứng lên, “Ta đường đột rồi, là ta nên ra ngoài mới phải.”
Cơ Diệu Hoa khẽ khàng buông cái thở dài, xoay người hướng nửa thân qua cửa, sau đó chần chừ ngoái đầu lại, len lén nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân, mắt đong đầy vẻ ủy khuất.
Đoan Mộc Hồi Xuân ngẩng đầu.
Nhãn thần Cơ Diệu Hoa nhất thời lóe lên.
“Thỉnh Phong chủ đóng cửa.” Đoan Mộc Hồi Xuân nói.
Hào quang trong mắt Cơ Diệu Hoa tức thì nổ tung, từng đốm một lụi tàn. Y đưa hai tay khép cửa lại.
Đoan Mộc Hồi Xuân ngồi bất động.
Chốc lát sau, cửa đột ngột bị đẩy bật ra, Cơ Diệu Hoa xông vào nói: “Thân thân, ta đột nhiên nhớ tới… Di? Thân thân vẫn chưa cởi a?” Đôi tròng mắt hắn thất vọng mà lưu luyến mãi trước ngực Đoan Mộc Hồi Xuân.
Đoan Mộc Hồi Xuân ôm ngực, lãnh đạm nói: “Phong chủ bỏ quên thứ gì vậy, thỉnh tự nhiên.”
Cơ Diệu Hoa nhấp nháy mắt nhìn, rồi lặng yên đóng cửa lại.
Bấy giờ Đoan Mộc Hồi Xuân mới cởi y phục. Kỳ thực thương tích cũng không sâu, chỉ là vết cắt kéo khá dài, trông có phần ghê rợn. Hắn cắn môi dưới, lấy thuốc bột nhẹ nhàng rắc lên vết thương.
Thuốc bột tiếp xúc vết thương, trận trận đau buốt.
Ngực hắn đau đến mức co thắt kịch liệt, mồ hôi lạnh thấm đầy trán.
“Thân thân.” Cơ Diệu Hoa lại đẩy cửa ra, có điều lần này y không hướng vào bên trong nhìn mà chỉ đưa lưng về phía cửa, bưng một chén nước tiến dần tới, “Ta đem từ nhà bếp về.”
Đoan Mộc Hồi Xuân khoát y phục chỉnh tề lại rồi mới nói, “Phong chủ, mời vào.”
Lúc này Cơ Diệu Hoa mới xoay người, cất bước rảo nhanh qua cửa, đặt nước lên bàn, sau đó chồm tới nói: “Nha, cho ta xem vết thương của thân thân. Thuốc mà đắp không đều thì không được đâu.”
Đoan Mộc Hồi Xuân phán: “Rất đều.”
Cơ Diệu Hoa bảo: “Thoa mỏng quá cũng không được nữa.”
Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Rất dầy.”
Cơ Diệu Hoa nói: “Nhưng thân thân có bao giờ trát phấn đâu, nhất định kinh nghiệm không nhiều bằng ta.”
Đoan Mộc Hồi Xuân bưng chén uống nước.
Cơ Diệu Hoa thừa dịp hắn buông chén, ngay lúc không phòng bị, đột ngột nâng hắn lên, phóng cực nhanh đến áp xuống giường.
Đoan Mộc Hồi Xuân chấn kinh bật dậy, theo phản xạ đánh tới yết hầu của Cơ Diệu Hoa.
Cơ Diệu Hoa chẳng buồn chớp mắt đỡ chiêu thức của hắn, nắm chặt lấy cổ tay hắn ấn xuống giường, cúi người trêu chọc nói: “Thân thân không ngoan nha. Đã bị thương còn không chịu ngoan ngoãn nằm yên.”
Đoan Mộc Hồi Xuân cố nén khó chịu trong lòng, lấy khẩu khí từ tốn nói: “Đa tạ hảo ý của Phong chủ, nhưng ta không quen giường.”
“Như thế a.” Cơ Diệu Hoa kéo dài âm.
Đoan Mộc Hồi Xuân trỗi lên dự cảm bất hảo. Mỗi lần Cơ Diệu Hoa nói ‘như thế a’ thì kết quả là sự việc sẽ theo hướng ‘như thế a’ mà phát triển.
“Ta có biện pháp.” Cơ Diệu Hoa xuất thủ như điện, điểm nhẹ một phát lên Thụy huyệt (huyệt ngủ) của hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân thấy toàn thân tê rần trước mắt tối sầm, lập tức bất tỉnh nhân sự.
Chim kêu ríu rít.
Đoan Mộc Hồi Xuân mở mắt, trông thấy một cánh chim bay qua cửa sổ, hướng lên trời chao lượn.
Đây là…
Mùi hương nồng nặc còn lưu trong ký ức, lại không tồn tại trong hơi thở.
Hắn dùng bên tay không bị thương chống người ngồi dậy, chậm rãi đảo mắt nhìn quanh phòng.
Đây là gian phòng của hắn ở Dị Khách Cư. Hắn thở phào nhẹ nhõm, lập tức cúi đầu kiểm tra thương thế của bản thân. Vết thương trên ngực và cánh tay đã được băng bó, hơn nữa kẻ băng bó còn đặc biệt thắt thành hồ điệp kết (nơ bướm), nên khi khoác y phục có thể thấy ngực và cánh tay hơi cộm lên.
Đoan Mộc Hồi Xuân xốc chăn, đang định xuống giường, đột nhiên cảm giác được cái gì đó, liền lập tức lui về khoanh chân tọa thiền.
Chân khí chạy tiểu chu thiên. (một vòng từ mạch nhâm đến mạch đốc, tức là từ nhân trung đến xương cùng)
Tuy còn chút suy yếu, nhưng những chỗ ngưng trệ trước đó xác thực đã được đả thông.
Hắn một chưởng vỗ sàn, thân thể vụt bổng lên cao, giữa không trung nhẹ nhàng lộn vòng, đáp xuống bàn, quả nhiên nhẹ tựa phù vân, bất lưu thanh tức.
…
Cơ Diệu Hoa.
Đoan Mộc Hồi Xuân từ trên bàn nhảy xuống, bỗng dưng không biết dùng thái độ thế nào để đối đãi người này. Người này bề ngoài điên điên khùng khùng, kỳ thực tâm tư tinh tế, cao thâm khó dò, cùng Kỷ Vô Địch dị khúc đồng công (khác phương thức đồng công hiệu), so với Kỷ Vô Địch càng thêm khó lường. Bởi mục đích của Kỷ Vô Địch rất đơn giản, chỉ sợ thiên hạ bất loạn. Nhưng mục đích của Cơ Diệu Hoa là cái gì, cho đến giờ hắn còn chưa nhìn thấu.
Nếu bảo y một lòng hướng đến Thánh Nguyệt giáo, thì y lại chẳng hề vạch trần hắn, không những thế, y còn thay hắn giải khai huyệt đạo. Nếu bảo y muốn giúp hắn… Lý do đâu? Đoan Mộc Hồi Xuân không tin trên đời này có cái gì vô duyên vô cớ mà đến. Phàm mọi sự đều có nhân mới có quả, Cơ Diệu Hoa tuyệt đối không phải kẻ ngẫu nhiên mà phát thiện tâm.
Có thể y giúp hắn đả thông chỗ ngưng trệ đơn giản vì trong mắt y võ công của hắn căn bản không đáng nhắc tới.
Những vấn đề rối ren quẩn quanh trong óc, khiến hắn hận không thể lập tức rời khỏi nơi đây. Ngay cả khi biết rõ đây là thời cơ tốt nhất để phá giải vấn đề Thánh Nguyệt giáo công kích Ma giáo, tự đáy lòng vẫn vọng tới thanh âm không ngừng nhắc nhở hắn buông tay.
Nước quá sâu quá đục, nhúng chân xuống sẽ bị cuốn vào thoát không lên.
Đoan Mộc Hồi Xuân múc chậu nước rửa mặt.
Toàn bộ Thánh Nguyệt giáo đều dùng nước suối, nên dù giữa tiết hạ, vẫn buốt lạnh thấu xương. Nôn nóng trong lòng như nhờ hàn khí thấm tận cốt tủy mà chầm chậm an tĩnh trở lại. Từng chuyện phát sinh hôm nay lần lượt nhập tâm.
Xét những gì kẻ bịt mặt đe dọa trước lúc rời đi, hẳn là đối phương sẽ không vạch trần việc hắn biết võ công, chí ít thì cũng không nói cho Cơ Thanh Lan. Cơ Diệu Hoa không tham dự yến tiệc mà ở lại Dị Khách Cư, phải chăng vì trước đó đã nhận được tin tức?
Hắn mơ hồ thấy bản thân đã nắm được mấu chốt.
Kẻ bịt mặt và Cơ Diệu Hoa không về cùng một phía, nếu không Cơ Diệu Hoa đã chẳng cố tình xuất hiện, phá hỏng kế hoạch của kẻ bịt mặt. Thế nhưng khả năng Cơ Diệu Hoa biết được kế hoạch của kẻ bịt mặt rất lớn!
Chân tướng chìm sâu dưới đáy dần dần nổi lên mặt nước.
Đó là một người.
Một kẻ rõ ràng rất trọng yếu, nhưng vẫn bị hắn bỏ sót.
Hồ Diệp trưởng lão!
Đoan Mộc Hồi Xuân đứng dậy đẩy cửa ra, tầm nhìn khai thông sáng sủa khiến suy nghĩ của hắn càng thêm rõ ràng.
Lúc trước hắn luôn cho rằng kẻ bịt mặt do Tân Cáp phái tới. Mà những gì giữa Tân Cáp và Cơ Thanh Lan có thể chỉ là một màn kịch. Nhưng nay cẩn trọng ngẫm lại, Tân Cáp là thủ lĩnh một giáo, toàn bộ Thánh Nguyệt giáo đều do hắn định đoạt, nếu muốn động Cơ Thanh Lan, hắn vốn chẳng cần phải phí tâm đại khổ đến thế.
Về phần Cơ Diệu Hoa, việc y phá hỏng kế hoạch của kẻ bịt mặt đã đưa y thoát ly khỏi hiềm nghi.
Vậy hiện tại xem ra, đứng sau lưng kẻ bị mặt cực có khả năng là Hồ Diệp trưởng lão. Giả sử Hồ Diệp trưởng lão có điều bất mãn với Cơ Thanh Lan, nhưng Tân Cáp lại một mực nghe theo Cơ Thanh Lan, nên hắn đành giấu nỗi bất mãn dưới đáy lòng, không dám minh mục trương đảm (công khai) biểu hiện ra ngoài. Đây là nguyên nhân vì sao kẻ bịt mặt phải giấu mặt mà lợi dụng những thư đồng. Bởi vì Hồ Diệp trưởng lão không muốn có bất kỳ nhược điểm nào rơi vào tay Cơ Thanh Lan. Trước khi hành động, hắn đã nghĩ kỹ cách thức để phủi sạch mọi trách nhiệm. Tuy Cơ Thanh Lan biết những việc mờ ám phía sau hắn, nhưng kiêng kỵ thế lực và uy danh của Hồ Diệp trưởng lão trong giáo, đành phải mắt nhắm mắt mở làm ngơ.
Song phương bất động thanh sắt âm thầm đối địch đưa đến kết quả các thư đồng từng người một nối nhau trở thành kẻ thế mạng.
Hắn còn một nguyên nhân nữa để nghi ngờ Hồ Diệp trưởng lão. Chính là thái độ của Hồ Diệp trưởng lão với Cơ Diệu Hoa lúc ở đài luận võ. Cả hai đàm luận vui vẻ, không giống ngụy tạo. Lấy sự khôn khéo của Cơ Diệu Hoa, biết rõ mâu thuẫn ngầm giữa Hồ Diệp trưởng lão với Cơ Thanh Lan cũng chẳng có gì lạ. Khó lường chính là rốt cuộc y đứng về bên nào. Nếu y đứng về phía Hồ Diệp trưởng lão, vậy lý giải được vì sao tại thời điểm mọi người dự tiệc y lại xuất hiện ở Dị Khách Cư, bởi ngay từ đầu có thể Hồ Diệp trưởng lão đã đem kế hoạch nói thẳng ra.
Đương nhiên, tất cả đều là phỏng đoán, chỉ là đưa ra một phương hướng để tự hỏi. Nhưng hắn có cảm giác, phương hướng này đã cách chân tướng không xa lắm. Kẻ đó cho dù không phải Hồ Diệp trưởng lão thì cũng là một nhân vật đức cao vọng trọng khác trong giáo. Chỉ thế mới lý giải được mối tương giao giữa Tân Cáp với Cơ Thanh Lan, kẻ bịt mặt với động thái của Cơ Thanh Lan, địa vị đặc biệt của Cơ Thanh Lan tại Thánh Nguyệt giáo, và quan hệ xảo diệu giữa ba người này.
Bất quá suy diễn theo lối ấy, điểm đáng ngờ vẫn chồng chất như cũ.
Tỷ dụ như, vì sao Cơ Diệu Hoa phải ngăn cản kẻ bịt mặt?
Tỷ dụ như, rốt cuột Cơ Diệu Hoa và Cơ Thanh Lan là địch hay bạn?
Tỷ dụ như, Cơ Diệu Hoa có quan hệ như thế nào với Thánh Nguyệt giáo?
Tỷ dụ như…
Hắn bỗng nhiên phát giác, những nghi vấn của hắn đều có liên quan đến Cơ Diệu Hoa!