Cơ Diệu Hoa từ trong sơn trang bước ra, thấy Đoan Mộc Hồi Xuân thất kinh nhìn tấm biển. Y tiến tới, cười hớn hở nói: “Vãn Xuân sơn trang. Người ta nghĩ lâu lắm mới ra được đó.Thân thân có thích không?”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Nếu về sau gặp ngày lễ tiết muốn dán hai câu đối lên cửa, chẳng phải sẽ thành câu phúng điếu sao?”
Cơ Diệu hoa ngơ ngác hỏi: “Câu phúng điếu là cái gì? Câu đối xuân sao?”
Đoan Mộc Hồi Xuân cười bảo: “Để lúc khác hãy treo câu đối.” Hắn dừng một chút, nói, “Buổi tối thu xếp hành lý, ngày mai xuất phát.”
Cơ Diệu Hoa nhìn thẳng vào mắt Đoan Mộc Hồi Xuân, hỏi: “Chúng ta?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn đáp lại cái nhìn, khẽ gật đầu nói: “Chúng ta.”
Cơ Diệu Hoa hôn trộm một cái vào mặt hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân cố tình làm khó bảo: “Hình như ta còn chưa nói là sẽ đi đâu.”
“Có thân thân bầu bạn, ta nguyện theo đến chân trời góc bể.”Cơ Diệu Hoa đột nhiên ngửa đầu ngâm khẽ, “Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết.Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.” (Tử sinh ly biệt, giữ hẹn cùng người. Nắm lấy tay nhau, bên người đến bạc đầu.) (1)
Đoan Mộc Hồi Xuân kinh ngạc nhìn y.
Cơ Diệu Hoa kéo tay hắn, đỏ mặt, ngượng ngùng cười nói: “Phía trước còn có mấy câu, nhớ không rõ lắm. Nhưng không sao, những gì trọng yếu ta đều nhớ cả.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hoàn hồn bảo: “Những gì ngươi biết cũng không ít.”
“Ta còn biết ‘Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ.” (Gió vàng sương ngọc khi hội ngộ, hơn hẳn bao lần chốn nhân gian) (2)
Đoan Mộc Hồi Xuân trông vẻ mặt đắc ý của y, cũng cười đáp lại.
Cơ Diệu Hoa để hắn tùy ý lôi kéo, vét sạch bụng nghĩ cho ra những án thơ tình đã len lén học thuộc trước đây.
“Tại thiên nguyện vi bỉ dực điểu, tại địa nguyện vi thiên lý chi…” (Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện mang nghĩa phu thê)
Đôi bóng lưng chầm chậm đi xa dần, lời hay ý đẹp cứ vậy mà tiếp nối.
Một lần nữa trở lại Tây Khương, vị thế đã không còn như ban đầu.
Cổ Tường thay Đoan Mộc Hồi Xuân chuẩn bị hai con thiên lý tuấn mã, còn đưa hắn thêm mấy thẻ vàng lá. Vì tiễn trang (ngân hàng) của Trung Nguyên và Tây Khuơng không liên kết với nhau, nên ngân phiếu vô dụng, chỉ có thể dùng vàng bạc.
Mạc Cư ngầm bố trí không ít đệ tử, dò đường cũng có, bảo hộ học đường cũng có, có cả người đưa tin…Phải vạn vô nhất thất.(không chừa sơ hở)
Đoan Mộc Hồi Xuân cảm kích khôn xiết, nói lới từ biệt Cổ Tường và Mạc Cư hết mấy bận, mới chịu thôi.
Cơ Diệu Hoa lại đắp lớp trang điểm lên, nhưng cũng không đến nỗi quá khoa trương như trước, chỉ phủ một lớp phấn dầy lên mặt, giấu đi sắc mặt biến hóa.
Đoan Mộc Hồi Xuân thấy y im lặng suốt quãng đường xuống núi, không khỏi quái lạ hỏi: “Ngươi có tâm sự?”
Cơ Diệu Hoa ủ rũ nói: “Tiền tiền hậu hậu toàn là người.”
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Mạc trưởng lão cũng là có hảo ý thôi.”
Cơ Diệu Hoa nói: “Vậy khác nào ta đây không thể hôn thân thân.”
Đoan Mộc Hồi Xuân lặng thinh.
Cơ Diệu Hoa cắn răng, len lén nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Hay để ta đi tống khứ bọn chúng?”
Đoan Mộc Hồi Xuân phán: “Bất khả.” Không chút suy suyển.
Cơ Diệu Hoa bĩu môi. Quá một hồi, y lại len lén nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân, phát hiện từ lúc lên lưng ngựa tới giờ hắn luôn chuyển mình không yên, linh quang chợt lóe lên: “Có phải thân thân ngồi thấy khó chịu không?”
Đoan Mộc Hồi Xuân đỏ mặt, ra vẻ trấn định bảo: “ Lâu rồi không cưỡi ngựa, có chút không quen.”
Cơ Diệu Hoa đột nhiên phi người lên, nhảy xuống phía sau ngựa của hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân giật mình hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Nếu muốn tốc hành, tất phải cho hai con ngựa luân phiên nghỉ ngơi, tránh để chúng kiệt sức.” Nói đoạn, y ôm lấy Đoan Mộc Hồi Xuân, đặt hắn ngồi nghiêng, dựa vào bản thân.
Đoan Mộc Hồi Xuân chợt thấy đau đớn giảm bớt, không khỏi giương mắt nhìn y.
Cơ Diệu Hoa nhìn ra phía trước, “Thân thân này, nếu ngươi cứ nhìn ta với ánh mắt như vậy, chớ trách ta bất chấp ban ngày ban mặt đó.”
Đoan Mộc Hồi Xuân ngoảnh mắt đi, “Ngươi không nhìn, làm sao biết ta đang nhìn ngươi?”
Cơ Diệu Hoa cười nói: “Mỗi khi thân thân nhìn ta, ta sẽ cảm thấy hưng phấn, trăm lần như một.”
Đoan Mộc Hồi Xuân bán tín bán nghi, ngẩng đầu nhìn y một cái, nói: “Thật sự?”
Cơ Diệu Hoa xiết cánh tay đang ôm hắn, cúi đầu hạ một cái hôn sâu.
Hồi lâu.
Y mới thấy mỹ mãn mà ngẩng đầu nói: “Ta đã báo trước rồi, thân thân không được trách người ta nga.”
Đoan Mộc Hồi Xuân: “…”
Cơ Diệu Hoa và Đoan Mộc Hồi Xuân tuy mang tiếng tốc hành, nhưng không hề nóng vội. Mỗi ngày đều đến hừng đông mới khởi hành, trời vừa chạng vạng liền tìm chỗ tá túc, dọc đường lại còn thưởng ngoạn phong cảnh, thậm chí có đến hai lần cố tình đi đường vòng ngắm sơn thủy. Thay vì nói bọn họ đang gấp rút lên đường, chẳng bằng bảo bọn họ lấy tiếng đi đường để du sơn ngoạn thủy.
Cứ thế đi được chút lại dừng chân du du ngoạn ngoạn, tiến vào tới biên giới Tây Khương đã là gần một tháng sau.
Nơi Cơ Diệu Hoa và Đoan Mộc Hồi Xuân trọ vẫn là nhà trọ Bình An ngày đó.
Đoan Mộc Hồi Xuân hồi tưởng hôm ấy cũng tại nơi đây mình đã cự tuyệt Cơ Diệu Hoa.Trong lòng không khỏi có chút cảm khái lẫn chột dạ.
Trái lại, Cơ Diệu Hoa thì rất thản nhiên, còn đưa hắn về thăm chốn cũ. Y đứng đó, ôm ngực, dùng vẻ mặt cô quạnh thương tâm nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Thân thân, hôm ấy lúc ngươi nói ‘phải’, tiểu tâm can của người ta trong nháy mắt liền tan thành nghìn mảnh.”
Nếu y chịu nói tử tế, có thể Đoan Mộc Hồi Xuân đã động lòng, tiếc là những thứ đại loại như‘tiểu tâm can trong nháy mắt liền tan thành nghìn mảnh’, quả thực rất khó để người ta phát sinh đồng cảm. Hắn đành nói: “Ai bảo lúc đó ngươi muốn cậy lực chứ?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Ai bảo người ta không muốn rời xa thân thân.” Y cuồng nhiệt nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân, khiến Đoan Mộc Hồi Xuân suýt nữa bừng cháy cả người.
Phanh.
Một băng ghế đột ngột bay ra từ khách điếm, lập tức kéo theotiếng đánh nhau chan chát.
Đoan Mộc Hồi Xuân và Cơ Diệu Hoa hai mặt nhìn nhau. Dường như chỉ cần bọn họ đến quán trọ Bình An, thì quán trọ Bình An chẳng bao giờ bình an nổi.
Cả hai thi triển khinh công, vừa lỉnhvào lại quán trọ Bình An, liền thấy hai toán người đang hăng say đấu đá. Một nhóm trước kia khi bọn họ rời đi đã từng gặp, là khách đang ngồi ở sảnh lớn quán trọ dùng bữa, bên còn lại là chưởng quỹ của quán trọ. Tuy nhiên, chưởng quỹ này không còn là chưởng quỹ lần trước Đoan Mộc Hồi Xuân đã gặp ở khách điếm, đến hỏa kế cũng đổi người luôn. Cho nên hắn không biết quán trọ Bình An có còn thuộc phạm vi thế lực của Thánh Nguyệt giáo nữa không.
Hai phe càng đánh càng hăng, nhưng Cơ Diệu Hoa và Đoan Mộc Hồi Xuân lại tuyệt không hứng thú. Cả hai nhóm đều là cao thủ hạng hai ba, đừng nói Cơ Diệu Hoa, đến Đoan Mộc Hồi Xuân xuất thủ cũng dễ như trở bàn tay.
Cơ Diệu Hoa đưa mắt ra hiệu với Đoan Mộc Hồi Xuân, hai người đang tính nhảy qua cửa sổ trở về phòng, chợt nghe chưởng quỹ nọ đột nhiên dùng tiếng Tây Khương nói lia nói lịa.
Hắn vừa mở miệng, Cơ Diệu Hoa liền dừng bước.
Đoan Mộc Hồi Xuân hiếu kỳ hỏi: “Hắn nói gì?”
Cơ Diệu Hoa bảo: “Hắn nói bọn chúng làm nhiều chuyện ác, ắt bị trời phạt.” Y giải thích, đồng thời một nhóm người cũng không cam tâm bị dưới cơ quay lại đấu khẩu.
Song phương ngươi tới ta lui, mồm miệng đao to búa lớn, tay đã không yên, miệng lại càng không tĩnh, khiến chiến sự vốn đã nhốn nháo nay còn thêm chút khôi hài.
Cơ Diệu Hoa nghe vừa đủ, bèn kéo Đoan Mộc Hồi Xuân trở về phòng, cười bảo: “Nói đến là trùng hợp, chưởng quỹ quán trọ là người trong Thánh Nguyệt giáo, đám còn lại chính là…bọn buôn người mà Hồn Hồn vương phái đến Trung Nguyên.”
Đoan Mộc Hồi Xuân kinh ngạc: “Trùng hợp thế sao? Vậy chẳng phải bọn buôn người đang nắm trong tay rất nhiều bách tính vô tội?”
Cơ Diệu Hoa lắc đầu nói: “Bọn buôn người lần này tới để sinh sự. Lần trước khi bọn chúng quay lại nghỉ trọ, chưởng quỹ quán trọ đã lén thả người đi. Hiện tại chúng biết được đứng sau chưởng quỹ là Thánh Nguyệt giáo, liền cố tình tìm đến cửa.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nghi hoặc nhìn y hỏi: “Ngươi không ra hỗ trợ sao?”
Cơ Diệu Hoa sửng sốt: “Hỗ trợ ai?”
“Thánh Nguyệt giáo. Ngươi đi chuyến này chẳng phải vì Thánh Nguyệt giáo đó sao?” Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi.
Cơ Diệu Hoa thở dài nói: “Không phải ta đã bảo ư, ta và Thánh Nguyệt giáo đã nhất đao lưỡng đoạn, hết duyên hết nợ rồi mà?”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Vậy sao ngươi lại vội vã đến đây?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Tuy ta cùng Thánh Nguyệt giáo phân rõ giới hạn, nhưng Tân Cáp dẫu gì cũng là bạn đồng niên, nếu hắn gặp chuyện không hay, vẫn cần có người vì hắn mà nhặt xác báo thù. Còn Hồ Diệp trưởng lão, y rốt cuộc cũng đã trông ta lớn lên, thời khắc thế này, dù ta không ra tay tương trợ, nhưng cũng muốn xác định an nguy của bọn họ.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn y, ánh mắt mang theo tia áy náy. “Ta không nên bỏ qua cảm thụ của ngươi.” Cơ Diệu Hoa dù gì cũng là người Tây Khương, ngay cả khi một mình xa xôi nghìn dặm tới Bễ Nghễ sơn vì hắn, thậm chí nguyện ý ở lại Bễ Nghễ sơn, nhưng cốt cách trong y vẫn đường đường chính chính là người Tây Khương. Tây Khương phát sinh đại sự như thế, làm sao y có thể không nghe không hỏi chẳng quản chẳng nhìn?
Cơ Diệu Hoa nhếch khóe miệng, bảo: “Vậy chẳng hay thân thân định bồi thường cái gì đây?”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Thân thân chưa bao giờ chủ động hôn ta…” Y đưa mặt qua.
Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn mặt y, chần chừ bất động.
Cơ Diệu Hoa bất mãn gọi: “Thân thân?”
“Ta giúp ngươi vẽ lông mày đi.” Đoan Mộc Hồi Xuân đột nhiên bật ra một câu.
Chương 89 hoàn
Chú thích:
(1) Đây là 2 câu trích trong bài Kích cổ – Bội Phong – Kinh Thi.
Bản dịch thơ trong Thivien.net:
Trích:
Đánh trống 4 (Người dịch: Tạ Quang Phát)
Lúc tử sinh hay khi cách biệt,
Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi.
Cầm tay nàng hẹn mấy lời:
“Sống bên nhau mãi đến hồi già nua”.
Chú giải của Chu Hy:
Chương này thuộc phú.
khiết thoát: ý nói xa cách.
thành thuyết: thành lời thề ước.
Người đi quân dịch này nhớ gia đình, kể lại lúc mới lập gia đình, đã hẹn ước với vợ, chết sống hay xa cách cũng không bỏ nhau, lại nắm tay vợ mà hẹn nhau sống đến già.
(2) Thước kiều tiên- Tần Quan
Tiêm vân lộng xảo, phi tinh truyện hận, ngân hán điều điều ám độ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước, nhân gian vô sổ.
Nhu tình tự thủy, giai kỳ như mộng, nhẫn cố thước kiều quy lộ.
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ.
Dịch nghĩa: (by Thủy Trường Lưu)
Mây bạc biến hình, sao ca sầu hận, ngân hà bao la vắng.
Đoàn tụ khi thu sang sương trắng, hơn hẳn chuyện nhân gian tục phàm.
Nhu tình như nước, đêm hẹn như mơ, lưu luyến nhìn Ô Thước trở về.
Nếu như chân tình là trường cửu, hà tất phải cần nhau sớm chiều