Edit: LuBachPhong36
Tiết Mông nằm trên mặt đất, một khi say hắn liền mơ hồ, căn bản không biết chính mình vừa mới đối mặt với ma đầu mạnh nhất trong thiên địa này. Hắn vẫn nằm đó, ngửa mặt ngã trên nền tuyến trắng, tuyết trắng trên đỉnh Côn Luân lả tả bay xuống, giống như tơ liễu ngày xuân, như cỏ lau ngày thu, bao trùm lấy hắn.
Không biết qua bao lâu, có người giương dù đỏ tươi, từ trong tuyết trắng tiến đến gần. Tiết Mông hé mắt, rồi sau đó hắn nhìn thấy một khuôn mặt thanh thanh lãnh lãnh.
"Mai......"
Tiết Mông lẩm bẩm một tiếng, hai chữ Hàm Tuyết cũng không nói ra, hắn quá mỏi mệt.
"Ừ, là ta." Lời nói Mai Hàm Tuyết không nhiều lắm, nâng hắn từ trên mặt đất ngồi dậy.
Tiết Mông tựa vào đầu vai Mai Hàm Tuyết, lại không đi, ngược lại hỏi: "Có rượu không?"
Mai Hàm Tuyết nói: "Không có."
Tiết Mông mơ hồ như không nghe thấy: "Được được được, vậy ngươi bồi ta uống một chén?"
"...... Không uống."
Tiết Mông yên lặng trong chốc lát, xuy cười mà nói: "Ngươi xem đồ chó ngươi, trước đây ta không uống, ngươi túm lấy ta rót rượu, bây giờ ta uống rồi, ngươi lại nói không có với ta. Ngươi chơi ta sao?"
"Ta kiêng rượu."
Tiết Mông lại lẩm bẩm vài câu, nghe qua hình như là đang mắng người. Sau đó hắn đẩy Mai Hàm Tuyết ra, chân cao chân thấp mà đi vào trong mênh mông tuyết lớn. Mai Hàm Tuyết che dù, nhìn bóng dáng có chút khom khom của hắn, cũng không đuổi theo, chỉ hỏi: "Ngươi đi đâu?"
Hắn cũng không biết mình đang đi nơi nào, hắn chỉ hận rượu còn chưa đủ nhiều, không thể say chết chính mình.
Mai Hàm Tuyết nói: "Trở lại đi, đằng trước không có đường."
Tiết Mông bỗng dưng dừng lại bước chân, hắn ngơ ngác mà đứng ở nơi đó, một lát sau, hắn bỗng nhiên khóc lớn lên: "Ta mẹ nó chỉ là muốn uống chút rượu! Ngươi cũng không cho ta uống! Không uống thì không uống, ngươi còn gạt ta nói ngươi kiêng rượu! Ngươi có phải người hay không a?!"
"...... Ta không gạt ngươi."
Tiết Mông căn bản nghe không vô, gào khóc nói: "Các ngươi có phải người hay không a?"
"......"
"Trong lòng lão tử không thoải mái, ngươi nhìn không ra sao?!"
Mai Hàm Tuyết nói: "Nhìn ra rồi."
Tiết Mông sửng sốt, ngay sau đó càng ủy khuất, đến chóp mũi cũng đỏ bừng: "Được...... Được được được, đã nhìn ra mà cũng không bồi ta uống. Có phải ngươi sợ ta uống chùa không trả tiền ngươi hay không? Ta nói cho ngươi nghe, thực ra ta cũng không nghèo như vậy......"
Hắn nói thế rồi thực sự lẩm bẩm mà móc móc vào túi, móc ra được một đống tiền đồng lẻ tẻ rồi lại đếm qua đếm lại mấy lần, càng đếm càng càng khổ sở: "A, sao lại ít như vậy?"
Mai Hàm Tuyết đỡ đỡ trán, hiển nhiên có chút đau đầu: "Tiết Mông, ngươi say rồi. Ngươi nên đi nghỉ trước đi."
Tiết Mông còn chưa đáp, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân sàn sạt.
Một giông nói ôn nhã khác vang lên: "Đại ca, ngươi lại nói đạo lý gì với một tên say rượu?"
Giọng nói tan, một bàn tay mang bao tay lụa mỏng duỗi ra tới, xách theo túi da dê, chuông bạc lanh canh trên cổ tay. Mai Hàm Tuyết liếc xéo mắt, quay đầu lại ——
Phía sau hắn, một nam tử giống hắn như đúc đang đứng, mặt mày cực kỳ ôn nhu, nhưng ý cười trên mặt lại nồng đậm.
"Thực ra nếu gặp phải một con ma men, chỉ có hai biện pháp." Nam tử cười mỉm mỉm, "Chuốc say hắn, hoặc là đánh hắn bất tỉnh."
Mai Hàm Tuyết: ".................."
Nam tử kia tiếp tục nói, chớp chớp mắt nhìn Mai Hàm Tuyết: "Biết đại ca kiêng rượu. Ngươi về đi, ta bồi hắn uống."
—-
Làn khói mỏng xanh nhạt lượn lờ bay lên, không gian ôn nhu mềm mại, thâm tình chân thành, nhưng lại khó bề phân biệt.
Tẩm phòng đại sư huynh Đạp Tuyết cung tràn ngập hương vị Long Diên hương* sang trọng cao quý, nơi nơi đều được phủ bởi thảm lông tơ trắng tinh, dẫm chân lên, lông tơ bao phủ không thấy mắt cá chân, màn lụa mỏng càng làm lẫn lộn nhật nguyệt sớm chiều, gió thổi mành bay, gió lay Tô Mạc Già*.
(* Long Diên hương là một chất sáp màu xám được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng, trước đây được sử dụng trong ngành công nghiệp sản xuất nước hoa, nhưng ngày nay nó đã được thay thế phần lớn bằng vật liệu tổng hợp và chỉ còn được sử dụng trong một số loại nước hoa đắt tiền.
*Tô Mạc Già là tên bài thơ miêu tả sắc thu của Phạm Trọng Yêm thời Bắc Tống.)
Mai Hàm Tuyết để chân trần, chống gò má nghiêng đầu, nằm trên thảm nhung trắng, ngón chân trắng nõn như ngọc tùy ý cọ cọ, đôi mắt màu ngọc bích nhìn về phía Tiết Mông trước mắt đang ngồi xếp bằng ngoác mồm to uống rượu.
Qua ba tuần rượu, Mai Hàm Tuyết cười hỏi: "Ai, Tử Minh, ngươi không ngạc nhiên?"
"Ngạc nhiên cái gì?"
"Chúng ta có hai người."
Tiết Mông: "...... Ồ."
Tiết Mông: "Hừ."
"Không biết ngươi có phát hiện được không, ngày đó ở Tử Sinh Đỉnh, người thay ngươi chắn kiếm chính là đại ca ta."
"Nghĩ không ra."
Mai Hàm Tuyết nói: "Ngươi đã gặp qua vũ khí của hắn, Sóc Phong. Một thanh kiếm bạc đúc bằng sắt đen."
Tiết Mông cau mày ra sức nghĩ nghĩ: "...... Nhưng ngày đó trên đại diện, người thay ta chắn kiếm rất xấu xí. Vũ khí cũng không phải bạc, là...... là......"
"Là lam." Mai Hàm Tuyết khéo hiểu ý người mà gật gật đầu, "Bởi vì hôm đó hắn tức giận, hắn rất sốt ruột, cho nên hắn trút linh lưu vào. Ngày thường hắn không trút nhiều linh lưu như thế, kỳ thực ca ta không thích ra tay quá tàn nhẫn."
"......"
"Thanh kiếm kia kỳ thật hai chúng ta sẽ đổi dùng, ta là mộc thủy linh hạch, hắn là thuỷ hoả linh hạch. Có cơ hội ngươi sẽ nhìn thấy ba loại linh lưu lục hồng lam, nhưng là......"
Hắn không nói tiếp, bởi vì Tiết Mông xem ra không có quá nhiều hứng thú, Tiết Mông nghe được một nửa thì bắt đầu uống rượu một mình, vẻ mặt lạnh nhạt.
Mai Hàm Tuyết nheo mắt lại.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy bộ dạng này của Tiết Mông cũng không ương ngạnh phi dương như ngày thường, ngược lại lộ ra chút lạnh lùng. Loại lạnh lùng này khiến Tiết Mông trở nên không giống chính mình, mà giống một người khác.
Nhưng giống ai đây?
Trong nhất thời Mai Hàm Tuyết không thể nghĩ ra, nhưng hắn cũng lười nghĩ.
Tiết Mông lại uống cạn một túi da dê, sau đó hỏi Mai Hàm Tuyết: "Rượu này còn không?"
"Còn, nhưng ngươi đã uống quá nhiều, không thể uống nữa."
Tiết Mông nói: "Ta ngàn ly không say."
Mai Hàm Tuyết liền cười: "Ngươi có bệnh sao?" Nhưng vẫn đưa rượu cho hắn, trước khi đưa lại nhẹ nhàng nói: "Đây là bình cuối cùng, nếu ta lại đưa cho ngươi, để ca ta biết, nhất định xẻo sống ta."
Tiết Mông liền chậm rãi uống rượu, vẻ mặt rất lạnh lẽo.
Hắn không giống Tiết Mông.
Đang uống, Tiết Mông bỗng nhiên lẩm bẩm: "Ngươi có ca ca."
"A." Mai Hàm Tuyết cười nói, "Không thì sao, đã nói nửa ngày, hơn nữa vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy."
Ánh mắt Tiết Mông có chút mơ hồ, lông mi thật dài, giống như cánh bướm đang đậu, hắn lại lẩm bẩm nói: "Ta cũng có ca ca."
"Ừ, ta biết."
Tiết Mông dựa vào xà nhà, ngồi xếp bằng lâu rồi, có chút tê, hắn duỗi thẳng một chân, nhìn chằm chằm Mai Hàm Tuyết trong chốc lát.
Bỗng nhiên, vẻ lạnh băng trên mặt hắn biến mất, ngược lại trên mặt lại phủ một tầng hào quang sáng sủa, nhưng Tiết Mông vẫn không giống Tiết Mông.
Hắn mỉm cười hỏi: "Ai, ca ngươi đối đãi với ngươi thế nào?"
Mai Hàm Tuyết có chút kinh ngạc với thay đổi của hắn, chẳng lẽ người này uống say sẽ có biểu hiện này? Nhưng vẫn như cũ mà nói: "...... Khá tốt."
"Ha ha ha, ngươi thật đúng là tiếc chữ như vàng, khá tốt là tốt như thế nào? Hắn sẽ thay người đúc vũ khí, hay là sẽ nấu cho người một bát mì khi ngươi sinh bệnh?"
Mai Hàm Tuyết mỉm cười nói: "Đều sẽ không, nhưng hắn sẽ thay ta chắn nữ nhân."
Tiết Mông: "......"
"Ta không thích nhìn nữ nhân khóc nháo." Mai Hàm Tuyết nói, "Những người ứng phó không xong đó, đều là hắn thay ta chắn. Hắn làm việc dứt khoát hơn ta nhiều, không có tình cảm gì, cũng không có dài dòng dây dưa. Nhưng hắn lại không có tình thú gì, cho nên đã lớn tuổi rồi mà đến nắm tay một cô nương cũng chưa nắm qua."
Tiết Mông nhăn mũi lại: "Ca ngươi tên là gì?"
"Mai Hàn Tuyết."
"Giống như ngươi*?"
"Chữ không giống nhau." Hắn cười cười, "Hắn là Hàn trong hàn lãnh, danh xứng với thật."
(*Chữ Hàm và Hàn đều có phiên âm là "hán", đọc giống nhau, nên tên của hai anh em nhà này đọc y chang nhau là Méi Hán Xuě)
Tiết Mông lải nhải nói: "Tại sao các ngươi phải diễn một màn này......"
Mai Hàm Tuyết nói: "Để thuận tiện làm việc, có nhiều chuyện, hai người làm thì không có gì kỳ lạ, nhưng nếu người khác đều nghĩ xuất phát từ tay một người, liền sẽ cảm thấy rất cao thâm khó đoán. Cung chủ cố ý để chúng ta làm như vậy, cho nên từ nhỏ đã mang ta và ca ca ta theo như thế này."
Hắn vừa nói vừa mở nắp lư hương, cầm muỗng bạc gảy gảy tro tàn bên trong, sau đó cho thêm chút hương liệu ninh thần xua hàn, giọng nói vẫn rất nhu hoà.
"Ta cùng hắn vẫn luôn mang theo mặt nạ da người bên mình. Lúc hắn mang, ta liền lấy chân dung gặp người, lúc ta mang, hắn liền lấy chân thân hành sự. Thoáng một cái đã hơn hai mươi năm."
"Các ngươi không mệt à?"
"Không mệt nha, chơi rất vui." Mai Hàm Tuyết cười cười, "Có điều ca ta có lẽ đã cảm thấy mệt rồi, hắn nói ta ở bên ngoài trước nay thiếu nợ phong lưu quá nhiều, làm hắn đến ra khỏi cửa cùng phải vòng đường tránh đám nữ tu mà đi."
Tiết Mông không biết đến tư vị bị nữ tu vờn quanh là như thế nào, trên thực tế hắn cảm thấy mình và vị huynh đài Mai Hàn Tuyết kia tình trạng khá là giống nhau, một đống tuổi rồi mà đến tay nữ nhân cũng chưa sờ qua.
Nhưng loại chuyện này, cũng không có gì tốt để khoe. Vì thế hắn chán ngắt mà uống rượu, trầm mặc, không hé răng.
Mai Hàm Tuyết cho rằng hắn say, đầu óc cũng không bình thường, lại không ngờ ngay lúc này, Tiết Mông đột nhiên hỏi hắn một câu: "Vì sao cứu ta?"
Ngữ điệu lại thay đổi, lúc này vậy mà trở nên thật ôn nhu.
Loại ôn nhu này xuất hiện trên mặt Tiết Mông thật sự là rất không hài hòa, so với sự sáng sủa trước đây, sự lạnh lùng mới vừa nãy, lại càng chói mắt.
Mai Hàm Tuyết rốt cuộc không chịu nổi, hắn ngồi dậy, nâng bàn tay đang đeo chuông bạc lên, nắm lấy cằm Tiết Mông mà bẻ trái bẻ phải xem xét, vừa nhìn vừa nói: "Kỳ quái, vẫn chính là ngươi, chuyện gì xảy ra vậy?"
Tiết Mông cũng không giãy giụa, từ lúc hắn bẻ cằm mình, một đôi mắt đen như mực vẫn lẳng lặng mà nhìn Mai Hàm Tuyết, một lát sau, lại hỏi: "Vì sao giúp Tử Sinh Đỉnh? Ta với ngươi rất quen sao?"
"Không tính là quá quen." Mai Hàm Tuyết nói, "Khi còn nhỏ cùng ngươi chơi đùa, nhưng người cùng chơi với ngươi, một ngày là ta, một ngày là ca ta. Thực ra ta cũng chỉ ở cùng ngươi có mười ngày trở lại đây."
"Vậy tại sao lại nguyện ý thu nhận ta?"
Mai Hàm Tuyết thở dài, hắn vươn một ngón tay nhỏ dài, chọc vào ấn đường Tiết Mông: "Cha mẹ ngươi, đã cứu mạng mẫu thân ta.......Bà là người của thành Toái Diệp, ngươi cũng biết thành Toái Diệp rồi, lệ quỷ rất nhiều. Sau khi bà sinh ra huynh đệ ta, liền đưa ngay đến Côn Luân Đạp Tuyết cung, sau đó trong thành gặp trận tai họa, tử thương nghiêm trọng, bà rất vất vả mới chạy thoát ra, còn bị chặt đứt một chân."
Hương liệu được cho thêm vào có một loại hương thơm như tuyết tùng mát lạnh.
Mai Hàm Tuyết cười cười: "Một đường lưu lạc khốn khó, không có ngân lượng, lúc đi đến chân núi Côn Luân đã sắp tắt thở."
Mặt mày hắn vẫn rất nhu hòa, giọt nước đỏ trên dây buộc giữa trán rực rỡ lấp lánh.
"Khi đó, Tiết bá phụ cùng Vương bá mẫu lần đầu tiên tới Côn Luân Đạp Tuyết cung bái phỏng. Họ gặp được mẫu thân ta hơi thở thoi thóp, không hỏi thân thế bà, không lấy tiền bà còn dùng dược liệu tốt nhất để trị thương cho bà, sau này khi biết được bà đến tìm con, còn cõng bà lên núi Côn Luân."
Tiết Mông nhất thời không nói gì, ngơ ngác mà nghe.
Qua một hồi lâu, hắn mới hỏi: "Vậy, mẹ ngươi sau này thế nào?"
"Bệnh quá nặng." Mai Hàm Tuyết lắc đầu nói, "Xoay sở mọi cách, nhưng vẫn đi rồi.... Có điều nhờ phúc bá phụ bá mẫu, hai huynh đệ ta mới được gặp mặt bà lần cuối cùng."
Một chút gió bên ngoài thổi vào, hương khói trong phòng tán ra, chuông gió trên góc mái kêu vang.
Gió mát như nước trong.
"Mấy năm nay, bá phụ bá mẫu vẫn luôn nói không cần kể ân, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì. Mãi về sau này thậm chí chính họ cũng quên mất chuyện này, nhưng ta và đại ca vẫn luôn nhớ rõ." Mai Hàm Tuyết ngước đôi mắt xanh bích lên, yên bình mà nhìn hắn.
Thời gian đã trôi qua rất nhiều năm rồi, khi hắn kể về chuyện xưa, không nhìn thấy đau thương, chỉ có ôn hòa.
"Ngày đó, là Tiết bá phụ cõng mẹ ta, mà Vương bá mẫu ở bên cạnh che dù, bọn họ sợ mẹ ta lại nhiễm phong hàn. Bá phụ bá mẫu vào điện, chuyện thứ nhất nói, không phải công sự của Tử Sinh Đỉnh, cũng không phải muốn kết minh hoặc giao hảo cùng Đạp Tuyết cung. Họ hỏi, nơi này có phải có một cặp song sinh đến từ Toái Diệp thành không."
Lông mi kim sắc nhàn nhạt rũ xuống, che khuất một đôi hồ xanh nước biếc.
"Nói thật, họ là chưởng môn và chưởng môn phu nhân xuất sắc nhất mà đời này ta từng gặp qua."
Tiết Mông nghẹn ngào: "Cha mẹ ta......"
Mai Hàm Tuyết "Ừ" một tiếng, nói: "Cha mẹ ngươi."
Tiết Mông vùi mặt vào hai lòng bàn tay, bả vai run nhè nhẹ, hắn lại khóc, nước mắt cả đời này dường như đều chảy hết trong mấy tháng sụp đổ này.
Hắn khóc, rốt cuộc hắn lại biến trở về bộ dáng Tiết Mông.
Mà lúc này, Mai Hàm Tuyết mới bừng tỉnh nhớ ra ——
Mới vừa rồi, hắn lãnh đạm mà nói "Ta ngàn ly không say.", đó là Sở Vãn Ninh.
Hắn sáng sủa hỏi "Ngươi cũng có ca ca sao?", đó là Mặc Vi Vũ.
Hắn nhu hòa mà nói "Vì sao cứu ta.", đó là Sư Minh Tịnh.
Hắn đang nỗ lực mà vụng về hồi ức lại bộ dáng của họ, hồi ức lại từng chút từng giọt, từng cái nhìn từng nụ cười, lúc đứng lúc ngồi, lúc giận lúc bực.
Ngày xưa hắn quen nếp Sở Vãn Ninh lạnh lùng ngang tàng, Mặc Vi Vũ nóng nảy, Sư Minh Tịnh ôn nhu, ngày xưa hắn có sư tôn, có đường ca, còn có bạn thân.
Bỗng nhiên một đêm mưa đánh vào đám bèo, sơn hà vỡ vụn gió phiêu tán.
Mưa dừng rồi, chỉ còn lại mình hắn vẫn ở chỗ cũ.
Họ đều biến mất.
Một mình Tiết Mông, cầm theo bình rượu đục, uống vào, một người thành ba người.
Hắn đang khóc, đang cười, lãnh đạm, nóng nảy, ôn nhu...
Hắn thích bọn họ, cung kính biểu đạt sự yêu thích, kiệt ngạo biểu đạt sự yêu thích, biệt nữu biểu đạt sự yêu thích đó.
Hắn nghĩ có lẽ hắn chưa thể hiện tốt, sự yêu thích của hắn đối với sư tôn, luôn có vẻ rất ngu ngốc. Sự yêu thích của hắn đối với đường ca, luôn có vẻ rất sắc bén. Sự yêu thích của hắn đối với Sư Muội, luôn có vẻ rất hững hờ.
Uống rượu xong, Tiết Mông chậm rãi cuộn tròn thân mình, hắn co thân lại đến nhỏ như thế, hốc mắt đỏ bừng.
Hắn nói: "Là ta không tốt...... Ta làm không đúng......"
Các người trở lại đi.
Ta sẽ không bao giờ ngạo mạn nữa, không bao giờ tùy tiện nữa, không bao giờ do dự nữa, không bao giờ coi thường nữa.
Tiết Mông nức nở, trán dán vào đầu gối, cả người đều run lên nhè nhẹ, hắn khóc, hắn nói: "Trở lại đi........... Đừng bỏ ta lại một mình!"
Nếu cố nhân có thể trở lại, nếu tất cả có thể quay lại từ đầu, hắn không cần cái thanh danh thiên chi kiêu tử gì nữa, không cần cái uy nghiêm của thiếu chủ Tử Sinh Đỉnh gì nữa.
Hắn chỉ muốn nhiệt tình mà nói thẳng ra với họ ——
Ta là thực sự, thực sự thực sự yêu các người, không thể không có các người, cả đời đều muốn liên quan đến các người.
Nguyện dùng linh hạch, nguyện trả vạn kim.
Nguyện dốc tất cả sở hữu này, đổi lấy cố nhân đông đủ dưới một mái nhà, một buổi tham hoan.
Mai Hàm Tuyết thấy hắn thương đau, thở dài một hơi, giơ tay vén lên tóc mai bên tai hắn, đang định nói gì đó, chợt nghe phía ngoài cung một tiếng ầm vang trầm đục, tựa như lôi sét đánh qua mây dày, mặt đất chấn động.
Chấn động đó rung chuyển hồi lâu, giống như sâu trong cánh đồng tuyết có một con thú khổng lồ nào đó đang thức tỉnh, lúc nào cũng có thể phun trào giận dữ, một phát nuốt trọn nhật nguyệt.
Mai Hàm Tuyết thầm nghĩ không ổn, bố trí ổn thỏa Tiết Mông, đang định ra cửa, liền thấy được huynh trưởng tay cầm bội kiếm, vén lên màn lụa, bước đến tiến vào.
Sắc mặt đại ca đang nặng nề, cực kỳ tối tăm: "Lập tức đến đại điện đi."
Mai Hàm Tuyết ngạc nhiên nói: "Làm sao vậy? Vừa nãy là động tĩnh gì?"
Huynh trưởng xưa nay lạnh lùng của hắn mím chặt môi, nói: "Phía đông bắc xuất hiện một pháp trận thần bí, chỉ sợ những gì Mặc tông sư nói trước đây không sai, thời không sinh tử môn sắp mở."
——————————————-
* Long Diên hương là một chất sáp màu xám được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng, trước đây được sử dụng trong ngành công nghiệp sản xuất nước hoa, nhưng ngày nay nó đã được thay thế phần lớn bằng vật liệu tổng hợp và chỉ còn được sử dụng trong một số loại nước hoa đắt tiền.
*Tô Mạc Già là tên bài thơ miêu tả sắc thu của Phạm Trọng Yêm thời Bắc Tống.