Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 242: [Long Huyết Sơn] Sở Phi



Edit: Tiêu + Shizu

Beta: Chu

Sở Vãn Ninh không xác nhận lại chuyện của Đạp Tiên Quân, cũng không nói nhiều lời.

Kỳ thật biểu tình bất trên mặt Mặc Nhiên, chính là đáp án tốt nhất, những thứ khác đều không cần hỏi nữa. Huống chi, giờ phút này y cảm thấy mệt mỏi cực độ, người liên tiếp bị đả kích, đầu óc hoàn toàn chết lặng.

Qua một lúc lâu, y mới tránh khỏi cái ôm của Mặc Nhiên, chậm rãi đứng dậy. Y không nhìn vào mắt Mặc Nhiên, nhắm mắt lại, sau đó mở miệng, giọng đã bình tĩnh tới làm người ta sợ hãi. Y nói: "Ta muốn vào sơn động."

"..........."

"Nếu một ta khác, lo lắng thiết hạ cục diện này, ta muốn đi xem."

"..........Người biết chân tướng sẽ hận ta ư?" Gần như là một vấn đề ấu trĩ không chịu nổi, nhưng Mặc Nhiên vẫn hỏi, hỏi xong một lúc sau lại lẩm bẩm đáp: "Người sẽ hận ta."

Mắt Sở Vãn Ninh khẽ nhếch lên, rốt cuộc cũng nhìn tới, nhìn hắn: "Đạp Tiên Đế Quân......... Rốt cuộc đã làm gì?"

Y không hỏi "Ngươi", y lại dùng Đạp Tiên Đế Quân.

Mặc Nhiên cảm thấy vì xưng hô này mà có thể sinh một đường sống, nhưng đường sống này quá xa vời, mặt khác hắn kiệt sức giữ lấy, mặt khác lại run sợ.

Môi Sở Vãn Ninh khẽ động, con ngươi hơi hơi nheo lại.

"Giết người?"

Mặc Nhiên không đáp

"Tàn sát hàng loạt dân trong thành?"

Mặc Nhiên nhắm lại, vẫn không nói gì.

Sở Vãn Ninh nhớ tới những cảnh mình đã mơ, những cảnh mộng xuân đó đã từng khiến y cảm thấy vớ vẩn lại ái muội, nghĩ đến Long Hồn điện, lời nói cử chỉ của nam nhân kia đối với mình, y ẩn ẩn hiểu ra ngọn nguồn trong đó, nhưng lời đến bên miệng, lại không hỏi ra, cuối cùng chỉ nói: "Ta thì sao? Ta ở cạnh hắn tới tột cùng là gì?"

Hầu kết nhấp nhô, muốn trả lời, lại đáp không được.

Mặc Nhiên vội chạy trốn lâu như vậy, hiện giờ lưới trời khó thoát, hắn cảm thấy mình đang đứng trên hình đài đã hết tội nhân, hắn quỳ trên mặt đất, có thể nhìn thấy bóng dáng của đao phủ.

Khi nào đầu rơi xuống đất? Khi nào đầu rơi xuống đất?

Hắn bỗng nhiên không nghĩ tới đợi, cũng không nghĩ đến việc trốn, chờ đợi đao hạ xuống quá lâu, hắn thà rằng mình bị quăng lên tường mà chết, máu văng khắp nơi.

Mặc Nhiên trợn mắt, nói: "Vào sơn động thôi."

Đầu ngón tay hắn giật giật, tựa hồ muốn dắt tay Sở Vãn Ninh, nhưng cuối cùng vẫn rủ xuống, chỉ cọ cọ góc áo của mình, đi trước.

Trước khi bước vào động, hắn do dự một chút, sau đó quay đầu, nhìn Sở Vãn Ninh nhếch miệng.

"Sư tôn."

Sở Vãn Ninh nhìn hắn, bỗng nhiên người kia cười đến sáng lạn, nhiệt liệt như thế. Giống như muốn đem hy vọng có được cùng vui sướng, dùng hết trong một khắc này.

Quãng đời còn lại rốt cuộc cũng không tới.

Bỗng nhiên Sở Vãn Ninh bị nụ cười tươi này làm đau tới tỉnh, y đi qua đi lại cũng không biết nên nói cái gì, lòng y loạn như ma, vì thế nâng cánh tay lạnh như băng, vuốt ve mặt đối phương không khác gì mình, lạnh như băng.

".........." Mặc Nhiên ngẩn ra một chút, chậm rãi mở mo hai mắt.

Sở Vãn Ninh nhắm mắt thở dài, kéo cánh tay không dám chủ động của Mặc Nhiên lại, cầm tay hắn, như là nói với Mặc Nhiên, lại như nói với chính mình: "Ta....... Thấy ngươi từ từ trưởng thành tới dáng vẻ hôm nay. Cho nên, ngươi không phải hắn."

"Ngươi và Đạp Tiên Quân cũng không giống nhau."

Mặc Nhiên vẫn cong đôi mắt như cũ, cứng đờ một hồi lâu, mời cười, cổ họng nghẹn ngào: "Vâng."

Trước mặt lại ướt át.

Sao lại không giống nhau chứ.

Hắn là người ác nhất trên đời, là quỷ kiếp trước trốn tới.

Nhưng có thể hết thảy ở kiếp trước, nhận một câu đồng cảm như vậy, Mặc Nhiên nghĩ, trời xanh thật sự đối đãi hắn không tệ. Cho dù sau khi Sở Vãn Ninh khôi phục ký ức sẽ thế nào, hắn đều sẽ không oán.

Hắn nhắm mắt lại, nắm tay Sở Vãn Ninh, hít sâu một hơi, vào thạch động Long Huyết Sơn.

Sau khi bước vào, hết thảy cảnh tượng bên ngoài đều không nhìn thấy.

Hai người nhìn quanh trong động, phát hiện nơi này phi thường nhỏ hẹp, kích thước chẳng khác phòng ngủ của đệ tử Tử Sinh Đỉnh là bao. Tại đây, bên trong động phủ, bốn vách tường trống trơn, chỉ có một chiếc bàn nhỏ, phía trên để một huân hương rỉ sét loang lổ, đúng là chiếc trong hoạ trục của Hoài Tội. Huân lò lượn lờ tỏa ra khói mờ, Mặc Nhiên không thích ngửi huân hương, nhưng mùi của cái lò này không gay mũi, chỉ mơ hồ có chút mùi hoa tây phủ hải đường.

"Đây là pháp chú gì?"

Sở Vãn Ninh lắc lắc đầu, thanh giọng trầm thấp: ".......Ta không biết. "Ta" này không phải là ta hiện giờ, y chỉ vì tình cờ gặp gỡ tập thêm một ít pháp thuật, ta chưa chắc đã rõ ràng. Tựa như ngươi, Đạp Tiên Quân chưa chắc sẽ có thể sử dụng vũ khí là dây liễu."

Ánh mắt hắn chuyển hướng, chỉ vào chỗ xuôi mây mù huân lò: "Có lẽ người tới phải chạm vào mới có tác dụng?" Hắn nói xong, giơ tay dùng đầu ngón tay ấn nhẹ thân lò, nhưng vẫn như cũ không thấy động tĩnh.

Mặc Nhiên vào sơn động tự mở, vẫn ôn tồn mà bi thương nhìn chăm chú vào Sở Vãn Ninh, tuy rằng hắn cũng không hy vọng Sở Vãn Ninh khôi phục ký ức, nhưng vẫn nói: "Nếu là "sư tôn" để lại cho ảo cảnh cho hai người chúng ta, có lẽ người chạm vào cũng vô dụng. Cần đến nói cho nó, cả hai chúng ta đều đã tới."

".............Ừ. Thử xem xem."

Hai người một trái một phải, chạm tay lên hoa văn trên vỏ huân hương, tức khắc trong động ngập mùi hoan thơm ngào ngạt, khói mù như sóng tràn ra, nháy mắt tràn ngập toàn bộ sơn động, duỗi tay không thấy năm ngón tay. Mặc Nhiên không nghĩ tới sẽ thay đổi nhanh chóng như thế, đang chuẩn bị giữ Sở Vãn Ninh lại, nhưng khói mù cuồn cuộn lại lập tức nuốt trọn hắn.

Mặc Nhiên cả kinh: "Sư tôn!"

Thời gian đã muộn, trong khói mù vẫn có một cổ linh lực, không giống linh hạch chi lực tầm thường, lại dị thường thuần triệt cường đại, hắn phảng phất thân phù cửu tiêu, ngay sau đó khắp người đều giống như bị đông cứng, không hề nghe theo khống chế của chính mình. Đến giọng thoát ra cũng không giống mình nghĩ nữa, hắn dùng hết toàn lực gọi một tiếng: "Sư tôn, người thế nào?"

Rời khỏi miệng lại chỉ là câu nói mơ hồ, sau đó rốt cuộc không động đậy nổi.

Bên chỗ Sở Vãn Ninh tình huống so với hắn hắn kỳ thật cũng không khác bao nhiêu. Y trong sương mù gọi tên Mặc Nhiên, lúc đầu còn nghe thấy ít tiếng đáp lại, nhưng rất nhanh liền thành một mảnh tĩnh mịch.

"Mặc Nhiên?"

Sở Vãn Ninh trong mây mù mò mẫm, muốn sờ thấy bên cạnh, nhưng trong lư hương tựa hồ thiết hạ pháp chú nào đó, khiến không gian nơi này trở nên vô cùng lớn, thế nhưng sờ không tới cuối.

"Mặc......."

Đột nhiên cổ họng cứng lại, Sở Vãn Ninh cũng như Mặc Nhiên, kinh giác mình thế mà không cách nào phát ra âm thanh, hơn nữa, thực mau y liền phát hiện chính mình bị hạn chế không ngừng lại ở nói, còn có động tác— y thậm chí không có cách nào điều khiển thân thể mình. Loại cảm giác này giống như khi nằm mơ lúc trước, trong mộng y vẫn là y, nhưng hành động lời nói đều không hề tự do, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn hết thảy trước mắt, cho dù là gì cũng không thay đổi được.

Y vốn đã hỗn loạn, đầu óc không khỏi càng thêm mờ mịt, nếu có việc muốn nói, thiết tiếp theo trục hồi ức không phải xong à? Vì sao phải làm đến mức này.

Qua thật lâu, sương khỏi mới dần dần tan đi.

Y mở mắt ra, phát hiện cảnh tượng vốn có đã không thấy, ánh vào trong mắt chính là ánh nến lay động, giọt nến chậm rãi chảy xuống. Y ngồi ở một nơi quen thuộc, đàn hoàng mộc trước bàn, bàn được dọn dẹp thật sự sạch sẽ, không bài trí quá nhiều đồ vật, mà trên mặt bàn có một đoạn cắt——- đó là lúc y từng chế tác Dạ Du Thân, vô ý dùng cưa cắt qua.

.......... Sơn động thế mà biến thành dáng vẻ Hồng Liên Tạ Thủy.

Sở Vãn Ninh ngồi cứng đờ, thân thể y vẫn như cũ không chịu khống chế, nhìn dáng vẻ này rất giống ảo cảnh như thật ở chốn đào nguyên, duy nhất khác nhau là y không thể khống chế sự tình phát triển, chỉ có thể đặt mình trong đó, tái diễn chuyện cũ nào đó đã từng xảy ra.

Vì sao phải thi triển loại pháp chú này chứ? Kiếp trước của mình, muốn khiến y nhìn cái gì, lại muốn y tái diễn đây?

Sắc trời bên ngoài đã tối, có hai tôi tớ y chưa bao giờ gặp qua, đứng ngay sau lưng, giúp y chải tóc.

Y chịu khống chế trong ảo cảnh, nâng tay lên, ngừng động tác của họ lại, nói: "Đừng chải nữa, để ta tự làm."

Lời vừa dứt, chỉ nghe thấy "Ầm!" một tiếng, cửa bỗng dưng bị thô bạo đẩy ra, Sở Vãn Ninh có thể cảm giác được mình phi thường không muốn nhìn thấy kẻ vừa đẩy cửa ra này, nên chỉ thẳng lưng ngồi trước bàn, cũng không quay đầu lại, thậm chí còn nhắm hai mắt.

"Ra ngoài cả đi."

Phía sau truyền tới một thanh âm quen thuộc.

Hai người hầu kia lập tức buông lược trên tay, chậu nước, mặt lộ vẻ cung kính, cúi đầu hành lễ.

"Vâng, bệ hạ."

Hai tuỳ hầu kia đi ra ngoài, Sở Vãn Ninh vẫn không quay đầu lại, cũng không mở mắt, nhưng y đương nhiên biết người tới là ai, giọng nói kia, y sao có thể nghe nhầm.

Sở Vãn Ninh có cảnh mẫn của dã thú, y cảm thấy người kia tới gần mình, một bước hai bước... Bỗng nhiên hơi thở quanh quẩn bên tai, mang theo mùi rượu nồng đậm, nóng bỏng cháy rực.

"Sao ngươi vẫn còn chưa ngủ nữa?" Mặc Nhiên ở sau y khàn khàn hỏi.

Sở Vãn Ninh nghe thấy mình lãnh đạm đáp lại: "Đang chuẩn bị ngủ."

"Ừm... Thấy rồi." Mặc Nhiên cười khẽ bên tai y, "Ngoại bào cũng cởi rồi, phái quan cũng đã bỏ, không thích mặc trang phục này tới vậy ư? Đây đều là bổn toạ sai người dùng tơ thượng thừa và chỉ vàng may, khản ngọc hoa thạch cực phẩm, bổn toạ tặng ngươi còn tốt hơn cả Hoàng Hậu, sao ngươi lại chướng mắt chứ?"

"..."

"Cũng đúng." Không đợi Sở Vãn Ninh nói, Mặc Nhiên chỉ lo nói phần mình, "Dù sao ta tặng ngươi cái gì, ngươi cũng không thích, ngươi từ đáy lòng đã coi thường ta rồi." Hắn nói tới đây, xuỳ cười, "Nhưng thế thì đã sao? Ngươi xem, ngươi chung quy vẫn phải làm người của ta thôi."

Mặc Nhiên nói, suồng sã vươn tay, hung hăng kéo Sở Vãn Ninh vào lòng từ sau, thân hình Sở Vãn Ninh đại để không chịu nổi kích thích và phẫn nộ như vậy, rốt cuộc mở mắt ra, nên cuối cùng y có thể nhìn rõ hết thảy trước mắt——

Trước mắt y chính là một tấm gương đồng, gương đồng chiếu hình bóng Mặc Nhiên và y. Mặc Nhiên một thân hoa thường kim hồng, đầu đội cửu lưu châu miện, thế mà lại là chế thức hôn phục. Người nam nhân này ôm lấy y từ sau, khuôn mặt đỏ bừng, bắt đầu hôn lên tai, cổ y.

Sở Vãn Ninh run nhè nhè, vì giận cũng vì thứ khác.

"Ngươi đừng có động loạn."

"À, nói không động loạn hay lắm, thế sư tôn muốn ta động thế nào đây?"

Uy hiếp vô dụng, ngược lại còn bị trêu chọc, Sở Vãn Ninh đành phải cắn răng hung ác nói: "Nghiệt súc!"

Mặc Nhiên cười khẽ, thần sắc hắn thật ra lại rất si mê, trên khuôn mặt anh tuấn có nửa tỉnh nửa say chếnh choáng gợi cảm, môi không ngừng cọ lên sườn mặt Sở Vãn Ninh, trong miệng lẩm bẩm nói: "Nghiệt súc thì đã làm sao, ngươi xem ngươi bây giờ, còn không phải triệt triệt để để... Đều thuộc về ta ư..."

Cũng không biết sát khí từ đâu tới, Sở Vãn Ninh cảm thấy thân thể mình trước án kỉ có gì đó gồ lên, quay người đâm lên mu bàn tay Mặc Nhiên mạnh mẽ.

Mặc Nhiên ăn đau, kêu lên một tiếng.

Y liền nhân cơ hội này tránh thoát, cực giận mà trừng mắt nhìn nam nhân kia trong ánh nến.

"Cút đi."

Dưới thể xác Sở Vãn Ninh thấy rõ, mình vừa rồi đâm hắn hoá ra một cây trâm vàng, đó là phụ kiện nam tử thành thân.

"Xì..." Mặc Nhiên giơ tay, nhìn miệng vết thương trào máu của mình, đầu tiên cười lạnh, sau đó vươn lưỡi, như rắn phun nọc, liếm máu tươi chảy ra kia, đưa vào giữa răng môi.

Trong mắt hắn loé lên ánh sáng điên cuồng, loại ánh sáng tràn ngập thú tính, nhất thời khiến gương mặt hắn không còn anh tuấn như vậy, ngược lại có chút dữ tợn của lệ quỷ.

"Không thể ngờ ngươi đã bị phế linh hạch, vẫn có thể làm bổn toạ bị thương." Mặc Nhiên môi dính máu tươi, ha hả cười thành tiếng, "Sở Vãn Ninh, ngón tay ngươi linh hoạt, bổn toạ thật muốn thưởng thức khéo léo của ngươi."

"... Cút."

"Cút đi cút về, có phải ngươi biết mỗi câu này thôi không?" Mặc Nhiên buông tay xuống, cũng không vội băng bó, hắn như rất hưởng thụ loại đau đớn này, biểu tình lại có chút thoải mái biến thái, "Ngươi thích phỉ nhổ bổn toạ như vậy, hôm nay toàn khách khứa mời tới làm trò, sao lại không hé răng?"

"..."

"Bổn toạ phong bế hành động của ngươi, nhưng không phong bế giọng ngươi, ngươi cũng có thể gào lên một câu, để bổn toạ đừng chạm vào ngươi." Mặc Nhiên lại lần nữa đi tới phía y, đứng yên tại nơi cách gang tấc, nắm lấy cổ tay đang cầm trâm của Sở Vãn Ninh, lực lớn đến vặn vẹo kinh người.

Hắn nhếch miệng, trên răng còn vương tơ máu.

"Nhưng ngươi làm, cũng chỉ là khi tay được gỡ bỏ cấm chú, dùng bát gỗ hất nước ướt tay áo bổn toạ."

Mặc Nhiên dừng một chút, cười ra tiếng: "Sư tôn, ngươi một khi đã giận tới vậy. Khi đó, sao lại không gọi thế?"

"Ngươi... Vô sỉ!"

"Bổn toạ vô sỉ, thì ai là quân tử chứ? Tiết Mông? Hôm nay ta thật ra có mời hắn tới đại yến, nhưng hắn tự không muốn tới. Nếu hắn tới, ngươi định thế nào?" Mặc Nhiên khẽ cười nói, "Có phải ngươi trong lúc bái đường muốn lên tiếng nhờ, để hắn đưa ngươi đi?"

Tuy rằng Sở Vãn Ninh nghe những lời trong cảnh tượng được dựng lại còn như rơi vào sương mù, nhưng thân thể này của mình hiển nhiên hiểu Mặc Nhiên nói, đã hận tới cắn răng, không muốn hé răng.

Mặc Nhiên nhìn y cực giận, bỗng vươn lưỡi nhiễm máu, nghiêng mặt tới, nhẹ nhàng liếm lên vành tai y.

"...!"

"Sở Vãn Ninh, ngươi có biết mình thiếu thao nhất là khi nào không? Chính là khi dùng loại ánh mắt hàm oán nén giận, trừng mắt nhìn ta." Hắn túm lấy tay y, kéo xuống, "Không tin ngươi thử sờ xem, có phải rất lớn rất nóng không? Sư tôn, Ngọc Hành trưởng lão, Sở tông sư——" Môi xưng hô càng thành kính, cuối cùng lại biến thành ướt át.

"Ngươi xem, nó rất muốn ngươi."

"Cút đi!"

"Những lời này, ngươi nói hình như đã ba lần rồi." Mặc Nhiên thấy y như thế, ác ý trong mắt càng sâu, "Hôm nay tốt xấu gì cũng là ngày đại hỉ của bổn toạ, người đứng trên đỉnh cao, cưới cả kiều thê lẫn mỹ thiếp... Bổn toạ thậm chí vứt Hoàng Hậu sang một bên tới bồi ngươi. Sao ngươi vẫn cứ hung dữ thế."

Hắn dừng một chút, tẩm ác ý rõ ràng, rốt cuộc phun ra hai chữ:

"Sở phi?"

"!!"

Thể xác Sở Vãn Ninh như bị xét đánh qua, thân thể của mình không chạy đi đâu được, y tựa hồ bị hai chữ này làm cho ghê tởm tới cực điểm, cả người đều không ngừng phát run.

Nhưng Mặc Nhiên vẫn cười to, trong mắt hắn chớp động tinh quang: "Sao thế? Bổn toạ gọi ngươi như vậy, ngươi vui tới không nói nên lời? Dù sao ta đã ngủ với ngươi lâu như vậy, nếu ngươi là nữ nhân, bị ta không ngừng đùa bỡn mỗi đêm, sợ là đã có thai khi chưa thành thân, giúp ta sinh con. Nếu bổn toạ không cho ngươi một danh phận, sau này không biết xấu hổ để ngươi hầu hạ chu đáo trên giường tiếp sao được? Bổn toạ cũng không phải kẻ không nói đạo lý mà, ha ha ha ha."

Sở Vãn Ninh dưới cơn thịnh nộ, lại không nói nổi một câu nên lời, trước mắt từng đợt hoá đen.

Phẫn nộ cùng ghê tởm này đâu chỉ là thân thể?

Thân thể bị khống chế và linh hồn tự do đều mãnh liệt khó chịu, Sở Vãn Ninh cơ hồ ghê tởm tới muốn nôn, cũng sợ tới không tin nổi.

Đạp Tiên Đế Quân...

Mặc Nhiên kiếp trước.

Rốt cuộc đã làm những gì chứ?!

Tên điên! TÊN ĐIÊN!!!

Mặc Nhiên cười đủ rồi, đột nhiên giữ chặt cằm Sở Vãn Ninh, nảy sinh ác độc hôn lên, miệng đầy mùi máu tanh, hắn cứ thô bạo như vậy mà một tay giữ chặt hai cổ tay Sở Vãn Ninh, đẩy Sở Vãn Ninh xuống bên giường, sau đó cúi người——

Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại, run rẩy.

Thân thể nam nhân cường kiện nóng cháy áp xuống, chặt chặt chẽ chẽ cản y lại.

"Làm trách nhiệm hầu hạ quân của ngươi đi." Mặc Nhiên nói, "Ngươi với ta giờ đã thành hôn, ngươi đã là người của ta rồi, rốt cuộc trốn không thoát nữa."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv