Edit: Chu
Beta: Shira
Một tiếng đứng lại này, như tận thế ập xuống.
Mặc Nhiên cơ hồ biết tiếp theo sẽ thấy chuyện gì, lông tóc cả người hắn dựng ngược, xương cốt căng cứng, hắn vừa muốn thoát khỏi ảo cảnh, cướp đường chạy, vừa muốn lao tới, ôm chặt lấy Sở Vãn Ninh bảo vệ.
"Không... Hoài Tội... Ông không thể..."
Nhưng hắn không thể ngăn được thứ gì, hết thảy chuyện này, đều đã xảy ra từ lâu.
Hắn chỉ có thể căng da đầu nhìn tình hình trước mắt, nhìn Sở Vãn Ninh nhíu chặt mày kiếm, biểu tình cương nghị bất khuất, thản nhiên đón nhận ánh mắt của Hoài Tội.
Mặc Nhiên không thể khống chế nổi mà gào lên với y: "Chạy đi! Chạy đi!"
Thiếu niên Sở Vãn Ninh trước nay tin tưởng Hoài Tội, tín nhiệm sư tôn xưa nay coi y như tế phẩm mà nuôi lớn, tín nhiệm người nuôi y cũng là ân nhân. Nên cho dù thật vọng cực kỳ, y cũng không nhìn ra ác độc trong ánh mắt Hoài Tội, không nhìn ra sát khí muốn cướp mạng. Mặc Nhiên chắn trước người y—— biết rõ là vô dụng, nhưng hắn không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Cầu xin người, mau chạy đi..."
Sở Vãn Ninh không hề đi, thân y như tùng bách, từng bước đi tới bên Hoài Tội, cuối cùng đứng yên, đuôi ngựa buộc cao phía sau của y bị gió thổi tán loạn, y phục dính máu và bùn đất cũng bị gió thổi tung.
Hoài Tội hé môi, nghiền nát từng chữ: "Ngươi muốn rời chùa xuống núi, có thể."
"Sư tôn?" Mắt phượng của Sở Vãn Ninh hơi mở to, y không rõ lòng người hiểm ác, coi đao phủ giơ đao lên, như ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, chỉ trong chớp mắt, y thậm chí cảm kích lại vui mừng.
Y cho rằng Hoài Tội đã hiểu được y rồi.
Nhưng dao mổ lạnh lẽo, sát tâm đã hiện rõ, Hoài Tội nói: "Đêm nay ngươi rời khỏi cửa viện này, thì không còn là người của Vô Bi Tự nữa. Mười bốn năm tình nghĩa thầy trò giữa ta với ngươi, như vậy, nhất đao lưỡng đoạn."
"..." Mắt phượng vẫn mở to, chẳng qua bên trong từ vui mừng, biến thành kinh ngạc và bi hàn.
Sở Vãn Ninh không thể ngờ Hoài Tội sẽ kiên quyết tới tận mức này, cứng đờ tại chỗ thật lâu, mới giật giật môi. Mặc Nhiên bên cạnh gấp đến độ không chịu nổi, không ngừng lẩm bẩm: "Xin người đó, nhanh đi đi, rời khởi đây, đừng nói nữa, rời khỏi đây."
Môi mở, lại không nói nên lời hoàn chỉnh.
Hoài Tội nhìn y chằm chằm, đây là lần cược lớn nhất của ông, Vãn Ninh trọng tình, mười bốn năm qua chỉ có hai người họ làm bạn với nhau, nếu cắt đứt tình nghĩa thầy trò này, đó là cầm đao đâm vào tim y, y hẳn là sẽ không ——
Sở Vãn Ninh quỳ xuống.
"......" Hoài Tội ngẩn ra.
Ông vẫn chết lặng mà nghĩ, sẽ không, y sao có thể quyết tuyệt như thế, nhất ý cô hành*.
Sở Vãn Ninh quỳ xuống dập đầu.
Một bái, hai bái, cho đến chín bái.
Y lại ngẩng mặt lên, mắt sáng tỏ, không có nước mắt, nhưng gương mặt lại ướt át.
"Đệ tử Sở Vãn Ninh, bái tạ ân nuôi dạy của sư tôn. Từ đây......" Hầu kết y nhấp nhô, từ đây làm sao? Y không biết, y không nói được nữa.
Có lẽ gió trời lạnh, thân mình Hoài Tội trong gió hơi lảo đảo, cà sa của ông bị thổi loạn, cuồng phong thổi phồng ống tay áo, sắc mặt ông càng ngày càng trầm, càng ngày càng lạnh, môi cũng không còn huyết sắc, ông nhìn chằm chằm người quỳ gối trước mặt mình.
Đoạn...
Đầu gỗ kia! Đầu gỗ kia!!
Ông tạo hình khắc nét, uống máu để sống, ông dốc lòng dạy bảo, dốc hết sức lực.
Ông làm nhiều như vậy suốt mười bốn năm qua chỉ để đưa đoạn đầu gỗ kia tới Quỷ giới trở thành thể xác chứa linh hồn Sở Lan chứ không phải để nó hôm nay đĩnh đạc đứng ở đây nói gì mà ưu quốc ưu dân nó thì là cái thá gì?
—— một đoạn phế liệu!
Không dùng được!
Lửa hôi hổi trong lòng thiêu lên tận mắt, hủy thiên diệt địa, xúc động đến cực điểm.
Hoài Tội như vậy quá nguy hiểm, Mặc Nhiên cúi người muốn ôm lấy Sở Vãn Ninh, nhưng hắn không giữ được y, hắn không gặp được y, Sở Vãn Ninh vẫn cố chấp như vậy, quật cường hoà thuận mà như vậy quỳ gối tại chỗ, quật cường là bởi vì trong lòng có ý riêng, hoà thuận là bởi vì thẹn trong lòng.
Mặt Hoài Tội trong ánh mắt Sở Vãn Ninh càng thêm dữ tợn, trong lòng ông ôm một làn nhiệt huyết khó bình ổn.
Cả người y đều vì kẻ khác tạo thành, thứ vô dụng này, đầu gỗ, thứ không có hồn.
Y quỳ trên đất, thứ duy nhất không hề nghĩ tới, chính là y.
"Vãn Ninh......" Mặc Nhiên bỗng dưng nghẹn ngào, hắn nâng tay lên, vuốt ve khuôn mặt hắn không thể chạm vào, "Xin người...... Đi thôi...... Đi thôi......"
Một tiếng "Leng keng" vang lên, là tiếng kim loại chạm đất.
Mặc Nhiên chậm rãi quay đầu lại, một thanh loan đao nằm trên gạch xanh, là kiếm của Hoài Tội.
Dưới ánh trắng, trong mắt đồ tể có tia máu bất tận, ông lại đá loan đao nhỏ kia, đá loan đao văng tới bên gối Sở Vãn Ninh.
"Không không không, đừng, đừng mà."
Mặc Nhiên đương nhiên đã hoảng sợ, hắn nhào lên cướp lấy chuôi đao, mũi đao lại xuyên qua ngón tay mơ hồ, hắn không nắm được, dù hắn có trải qua tuyệt vọng thế nào cũng không thể nắm được.
Cuối cùng một bàn tay thon dài cân xứng vươn tới, cầm thanh đao Mặc Nhiên làm thế nào cũng không cầm được kia lên.
Ánh mắt Sở Vãn Ninh giờ lại bình tĩnh, kinh ngạc ban đầu đã biến mất, đau đớn lớn lao trong lòng đã theo lúc ông vứt thanh đao này tới, dần dần bình ổn.
Y có vẻ rất thoải mái.
"Nếu sư tôn muốn mạng, ta còn làm được." Sở Vãn Ninh nói, "Sống mười bốn năm, so với sống một trăm bốn mươi năm, nếu chỉ ngồi trên trời đất này, kỳ thật cũng chẳng khác nhau gì."
Ánh mắt Hoài Tội bỗng trở nên không hề giống với cao tăng không nhiễm bụi trần, trong nháy mắt như vậy, Mặc Nhiên thấy rõ bóng dáng tiểu Mãn trên mặt ông.
Đêm mưa Lâm An kia, làm phản chiếu bóng dáng thiếu niên khi xưa.
"Sở Vãn Ninh." Hoài Tội khản đặc nói, "Ngươi muốn kết thúc như vậy với ta, ta không giữ lại. Chi phí ăn mặc mười bốn năm qua ta không so đo. Nhưng ta cần ngươi mang một thứ, trả lại cho ta."
"..."
Hoài Tội nheo mắt lại: "Ta muốn lấy linh hạch của ngươi."
Linh hạch là tinh túy ngưng tinh nhất của người tu đạo, cho dù là thần mộc, cũng như vậy, chỉ cần có linh hạch, không có Sở Vãn Ninh cũng chẳng sao.
Giờ đương nhiên không thể dạy ông chuyện đạo nghĩa thương sinh, không thể bảo ông học lại lòng người lương thiện.
Ông muốn linh hạch của Sở Vãn Ninh.
Tim người sống.
Sở Vãn Ninh nhìn ông trong chốc lát, bóng trên thiền viện lay động, Đại Hùng bảo viện đang có tăng nhân tu hành, tiếng tụng xa xăm vang tới, như đàn hương yên Phật.
Giọng Hoài Tội bỗng vang lên bên tai Mặc Nhiên, nhưng giờ, ông chỉ nói hai câu, hai câu này, tựa hồ hao hết dũng khí và sức lực cả đời ông.
Giọng ông nói trong nháy mắt, già đi cả trăm tuổi.
"Y quỳ trên mặt đất, nhìn ta, ta bỗng cảm thấy, có phải Phật đà đang tha thứ thương cập y phàm nhân, hay là không, nhưng mà ánh mắt như vậy."
"Y trong sự thương hại của đao phủ, đao hạ sinh linh, trên thương dính máu đồ tể."
"Đừng mà!!!" Mặc Nhiên gào khản giọng.
Nhưng ánh đao vụt lên, hắn bỗng nhắm mắt lại, một tiếng vang rõ ràng, Mặc Nhiên cuộn lại trên đất.
"Đừng mà..."
Máu nóng tràn ra, huyết nhục tách rời.
Mặc Nhiên kêu thảm bò tới, bò tới bên cạnh Sở Vãn Ninh, hắn mà lắc đầu không ngừng, nước mắt nước mũi chật vật không chịu nổi, hắn luống cuống tay chân chặn miệng vết thương của Sở Vãn Ninh, muốn dùng quán chú cầm máu.
Không thể dùng được gì.
Không thể dùng được gì.
Hắn trơ mắt nhìn Sở Vãn Ninh cố nhịn đau, dùng pháp thuật cố chống đỡ mình không đau tới ngất, hắn trơ mắt nhìn Sở Vãn Ninh cầm đao, từng tấc từng tấc, đâm vào lồng ngực, máu, nơi nơi đều là máu nóng.
Sao không phải là người sống.
Thịt, xé mở là thịt.
Đỏ tươi, tanh ngọt, rách nát.
Sao lại không phải là người sống?!!! Sao lại không phải!!!
Hoài Tội cứng đờ đứng tại chỗ, thần sắc ông vẫn dừng lại ở hình ảnh trong khắc cuối cùng kia, vẻ mặt dữ tợn lại tàn nhẫn, nhưng ánh sáng trong mắt ông lập loè, run rẩy, run rẩy, mờ mịt...
Điều ông hy vọng, thật sự là như vậy ư?
Một khắc kia, bức hoạ bỗng trở nên lay động mơ hồ, cảnh trước mắt Mặc Nhiên vì cảm xúc khi chế tạo quyển trục này mà trở nên vặn vẹo hỗn độn.
Hắn nhìn thấy chuyện xưa vấy máu tươi kia, mỗi chuyện đều mềm mại, đều chân thật.
Mặc Nhiên thấy Sở Vãn Ninh mười một mười hai tuổi ở Kim Thành Trì triệu được Thiên Vấn, đang chuẩn bị rời đi, trên nước lại nổi lên một cây đàn cổ đuôi có cây hải đường. Nó trôi tới chậm rãi, trên người Sở Vãn Ninh cũng phát ra ánh sáng loá mắt, tựa như cùng hoà hợp. Y kinh ngạc khó hiểu vuốt dây đàn cổ kia: "Chuyện gì thế này?"
Hoài Tội lập tức đoán được có lẽ cây đàn này cũng là một đoạn gỗ thần mộc Viêm Đế, nó cùng một đoạn với Sở Vãn Ninh, đương nhiên sẽ cảm nhận được nhau. Biểu tình ông rất kích động, có chút ngoài ý muốn, cũng có chút vui mừng: "Có lẽ đây là thần võ định mệnh của ngươi."
"Thần võ định mệnh?"
Hoài Tội cực kỳ kinh hỉ, ánh mắt lại có chút né tránh: "... Không sai, có người căn cốt thanh kỳ, từ nhỏ đã có liên hệ với thần võ."
Sở Vãn Ninh liền cười: "Căn cốt ta thanh kỳ ư?"
"..." Hoài Tội né tránh không đáp, chỉ vuốt ve thân đàn Cửu Ca, thở dài, "Đàn cổ này có duyên với ngươi, có lẽ không cần dùng linh hạch cũng triệu hoán được... Nó với ngươi huyết mạch tương liên."
Hình ảnh vừa chuyển, Mặc Nhiên lại thấy có hai người hành tẩu ngoài thành Lâm An, Hoài Tội đi theo sau tiểu Vãn Ninh, lo lắng bảo y đi chậm lại một chút.
Hắn thấy bánh hoa nóng hôi hổi, gương mặt Sở Vãn Ninh cách một tầng hơi nước cười vô tư.
Hắn thấy khách điếm, Sở Vãn Ninh giơ quạt hương bồ nhỏ, ra sức mà quạt, nỗ lực giúp Hoài Tội đang đả toạ thấy mát.
Hắn thấy Sở Vãn Ninh lần đầu ăn hoa quế đường ngó sen, nước sốt ngọt lịm dính bên miệng, cười ha ha với Hoài Tội.
Cuối cùng, ảo giác dừng tại khung cảnh hồ sen mùa hè, lá sen xanh ngợp trời, cả hồ sen nở rộ đỏ rực đẹp tới cực điểm, chuồn chuồn ớt cao thấp thướt tha, lượn lờ đậu xuống, một buổi chạng vạng không thể đẹp hơn.
Sở Vãn Ninh năm sáu tuổi cười hì hì ngồi bên Hoài Tội, đôi mắt đen láy ôn nhuận nhìn sư tôn của y: "Sư tôn sư tôn, chơi lần nữa đi, chơi lần nữa đi."
Hoài Tội nói: "Không chơi, sư phụ tới từ đường niệm kinh, siêu độ giúp cố nhân."
"Chơi một lần nữa đi mà, lần cuối cùng thôi, thật sự là lần cuối cùng thôi."
Sau đó không đợi đại hoà thượng nói, tiểu gia hỏa đã sắn cao tay áo màu chì, hoa sen lay động, y vươn tay nhỏ, hứng thú phấn khởi mà mà chạm vào tay Hoài Tội khiến ông không ngờ tới, giọng trẻ con ngọt ngào giòn tan, như ngó sen ngọt lịm.
"Ngươi một cái, ta một cái, hoa gì nở trong nước? Hoa sen nở trong nước.
Ngươi hai cái, ta hai cái, hoa gì nở một loạt? Hoa du nở một loạt."
Hoài Tội hết cách, nhìn gương mặt tươi cười của y, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu, cười vỗ tay với y, chơi trò ấu trĩ không chịu nổi.
"Ngươi chín cái, ta chín cái, hoa nào nở bay theo gió? Bồ công anh nở bay theo gió.
Ngươi mười cái, ta mười cái, hoa nào nở hoa không có lá? Hoa tịch mai nở không có lá."
Máu nhiễm đỏ áo, sen đỏ ướt đẫm.
Thiền viện, Hoài Tội nhắm mắt lại.
Là...... Một đoạn gỗ thôi.
Tiếng cười vui vẻ khi xưa quanh quẩn bên tai.
Là, người vô hồn thôi.
"Hoa gì nở trong nước? Ha ha ha, sư tôn thật ngốc, hoa sen nở hoa trong nước nha."
Là một vỏ gỗ rỗng tuếch mà ông muốn hiến tế cho Sở Tuâ,n là một khúc gỗ mà ông tốn cả trăm năm để chuộc tội! Không phải người sống! Không có linh hồn!!
"Sư tôn, bánh hoa chia người một nửa, người ăn phần lớn, ta ăn phần nhỏ."
Nước mắt Hoài Tội chảy xuống.
Ông run rẩy kịch liệt run rẩy, ông hộc tốc, ông nhìn lưỡi dao đã đâm vào tim, linh hạch đã bắt đầu tan vỡ, đứa nhỏ bị đâm chạy đi.
Ông quỳ xuống, ông thống khổ gào khóc, ông khàn cả giọng, giờ phút này ông ôm lấy Sở Vãn Ninh, lại chỉ có thể lướt qua Sở Vãn Ninh như Mặc Nhiên, tiếng khóc trong họng ông như nghẹn máu, như đao không phải đâm vào tim Sở Vãn Ninh, mà là giọng ông, hồn ông.
Sao lại không có hồn chứ......
Là ông nhắm mắt không nhìn, bịt tai không nghe.
Ông vẫn luôn biết, trong lòng ông vẫn luôn ý thức được.
Từ nụ cười của Sở Vãn Ninh, từ nghiêm túc của Sở Vãn Ninh, từ khoan dung cùng ôn hòa của Sở Vãn Ninh, từ quật cường cùng kiên trì của Sở Vãn Ninh, ông vẫn luôn thấy linh hồn người kia.
Nhưng ông vì tư lợi của bản thân, vì cái gọi là chuộc tội, ông giả câm vờ điếc, ông làm mệt chính mình.
Sở Vãn Ninh, chưa bao giờ là khúc gỗ khắc, một cái vỏ rỗng.
Y là người có máu có thịt, sẽ khóc sẽ cười mà......
"Ta từ khi y còn nhỏ, nhìn y lớn lên từng ngày từng ngày, y khi còn nhỏ giống Sở Lan, lớn hơn một chút, lại giống Sở Tuân, nhưng mà ta xưa nay chưa từng coi bọn họ là một người giống nhau."
Giọng Hoài Tội như phá la, khàn khàn đến cực điểm.
"Là y chia ta nửa điểm tâm, kéo ta kêu ta là sư tôn, lấy trộm cầm quạt hương bồ quạt cho ta, còn tưởng rằng ta không nhận ra, là y làm bạn với ta mười bốn năm ở Vô Bi Tự, cùng ta cười, tín nhiệm ta, nói ta là sư tôn hiền nhất trên đời."
Như nuốt mật đắng.
Hoài Tội lẩm bẩm nói: "Sư tôn hiền nhất trên đời......"
Trong bức hoạ, Hoài Tội giữ tay Sở Vãn Ninh, át linh lực của y, Sở Vãn Ninh cơ hồ trong nháy mắt mất đi pháp chú liền đau tới ngất đi.
Hoài Tội ôm thân thể còn sống, máu chảy ồ ạt. Giống như hai trăm năm trước, khi Thiên Liệt ở Lâm An, moi tim Sở Tuân giúp mọi người chiếu sáng đường về.
Nhưng mà không giống nhau.
Sở Vãn Ninh tàn nhẫn quật cường, kiêu ngạo, Sở Vãn Ninh có đam mê nhỏ thuộc về mình, ví như ngủ không thích đắp chăn, ví như lúc mệt ăn cơm sẽ không nhịn được mà cắn đũa phát ngốc, ví như chưa bao giờ thích giặt y phục, chỉ biết ngâm ướt chúng với nhau.
Đó đều là thói quen của y, sở thích của mình.
Cùng chẳng giống ai.
Hình ảnh lại tối đen.
Đen cũng tốt, tình hình như vậy, Mặc Nhiên nếu xem tiếp, chỉ sợ sẽ điên cuồng.
Trong bóng đêm, Hoài Tội khẽ thở dài.
"Kỳ thật lúc y lạnh lùng trừng mắt, nói với ta, y muốn xuống núi giúp đỡ, y không cần thời gian phi thăng cố định, ta đã rõ ràng, y là một người sống sờ sờ."
"Là ta mềm yếu ích kỷ, ta cơ hồ tự tay huỷ hoại đứa trẻ mình nuôi lớn."
"Y không phải Sở Lan, y không phải tế phẩm chuộc tội của ta."
"Y là Sở Vãn Ninh, bởi khoảnh khắc ta đánh thức y kia, đúng vào buổi chạng vạng bình yên, tiếng chuông chùa vang lên, y dưới sự trang nghiêm và ánh nhìn của thần Phật mà ra đời, ta cho y tên."
"Nhưng ta cho y, kỳ thật cũng chỉ là một cái tên mà thôi. Ta vẫn cho là mình cho y mạng sống, cũng bởi vậy tự cho rằng mình có thể sử dụng y, là đồ của ta, để ta hiến tế. Nhưng cho tới khi ta nhìn y, giống Sở công tử, vì đạo nghĩa của mình, không tiếc móc tim tự chứng......"
Hoài Tội nghẹn ngào khó nói tiếp, thật lâu sau, mới khản tiếng nói.
"Ta rốt cuộc hiểu ra, ta chưa từng cho y hồn, cho y mạng sống. Đó đều là của y, bởi vì...... Bởi vì tội nhân dơ bẩn như ta, vĩnh viễn không có khả năng tạo ra sinh mệnh cương nghị thanh chính như y."
"Vĩnh viễn không có khả năng."