Edit: Chu
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Con út Trần gia run lên, hai chân run rẩy, quay đầu nhìn cha mình.
Ánh mắt Trần viên ngoại mơ hồ, một lát sau, kiên định nói: "Không... Không quen. Không, nghe không ra!"
Mặt Sở Vãn Ninh lạnh như chín thước sương, thấp giọng nói: "Nói dối."
Vẻ ngoài của y vốn cực kỳ sắc bén, lúc này hạ thấp mày kiếm, giận ngút trời, càng thêm vẻ đằng đằng sát khí, còn dọa người hơn cả lệ quỷ.
Trần viên ngoại không tự chủ lùi về sau hai bước, Sở Vãn Ninh đột nhiên quất Thiên Vấn lên đất một cái, chỉ một thoáng ánh lửa toé khắp nơi, lá xanh bay loạn. Doạ Trần viên ngoại bịch một tiếng ngã xuống.
"Phấn bách điệp hương của nhà ngươi điều chế? Con cả của ngươi lần đầu thành thân? La Tiêm Tiêm là ai? Lớn tuổi rồi người còn cần mặt mũi không?!"
Trần viên ngoại há lại ngậm miệng, mở lại đóng, khô khốc không nói được một câu, sắc mặt từ tái nhợt dần dần thành đỏ bừng.
Nhưng con gái nhỏ của Trần gia luôn rúc một góc bên cạnh, nghe thấy ba chữ "La Tiêm Tiêm", bỗng "oa" một tiếng khóc lên.
Nàng bò lại, quỳ trước mặt mẫu thân, lay cơ thể cụ bà đang hôn mê: "La tỷ tỷ! La tỷ tỷ, tất cả do tỷ làm sao? Ta biết tỷ không cam long, nhưng xin tỷ, nể mặt ta, xin tỷ tha cho nhà chúng ta đi... La tỷ tỷ..."
Sở Vãn Ninh cúi đầu, cầm Thiên Vấn len lỏi ánh kim, dùng chuôi cầm, nâng mặt Trần viên ngoại.
Sở Vãn Ninh ưa sạch sẽ, người y thấy ghê tởm, sẽ không chạm vào. Chạm vào liền nổi da gà.
"Ngươi cho rằng, ta sẽ không biết ai nói dối ta sao?" Y lạnh lùng, nhìn chằm chằm mặt Trần viên ngại, từ cặp mắt đen hoảng sợ kia, y thấy được khuôn mặt mình.
Quả nhiên làm người khác không thích, lạnh băng khắc nghiệt như vậy, như lưỡi dao sáng lên trong sương.
Nhưng vậy thì sao.
Vãn Dạ Ngọc Hành, chưa bao giờ cần người khác thích.
"Đạo trưởng, đạo trưởng là người của Tử Sinh Đỉnh, ta là người uỷ thác, ngươi không thể đánh ta vì việc riêng, ta——"
Sở Vãn Ninh nói: "Được, ta không làm nữa. Ngươi chờ chết đi."
"Không! Không không không! Ngươi không thể——"
"Ta không thể?" Sở Vãn Ninh nheo mắt lại, trong mắt phượng chạy qua ánh sáng nguy hiểm, "Ta không thể làm gì?"
"Ta là... Ngươi là... Ngươi..."
"Ngươi là kẻ như vậy, nếu là đệ tử trong phái ta." Sở Vãn Ninh vuốt Thiên Vấn, trầm thấp nói, "Hôm nay ta sẽ đánh ngươi thịt bong da tróc, gân cốt đứt từng đoạn."
Nói tới nước này, Trần viên ngoại không giả ngu nổi nữa, gã thấy Sở Vãn Ninh như hung thần ác sát, không chút nương tay với người không tu đạo, hai chân nhũn ra, vứt bỏ mặt mũi, bộp một tiếng quỳ xuống, khóc lóc nói: "Đạo trưởng, ta, chúng ta là bất đắc dĩ, không dám đắc tội với thiên kim nhà huyện lệnh! Chúng ta, chúng ta sẽ khó sống qua ngày, cả ngày không yên, đạo trưởng——"
Nói xong muốn đi ôm chân Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh mắc chứng sạch sẽ rất nặng, mắt thấy Trần viên ngoại sắp chạm vào mình, không nghĩ ngợi, dây liễu đánh qua, chán ghét nói: "Đừng chạm vào ta!"
"Ối a!" Mu bàn tay bị Thiên Vấn đánh trúng, dù không có linh lực, Trần viên ngoại cũng bị đau khóc rung trời lệch đất, la hét, "Không có thiên lý, đạo sĩ Tử Sinh Đỉnh đánh người rồi!"
"Ngươi——!"
Mặc Nhiên đỡ hai người bị thương vào nhà, thấy Trần viên ngoại mặt toàn nước mắt nước mũi quỳ trên đất, run rẩy chỉ vào Sở Vãn Ninh, miệng kêu la: "Có môn phái nào làm như vậy không? Tử Sinh Đỉnh các người nhận tiền, không, không bảo vệ người uỷ thác, còn, còn đánh người, thật sự, thật sự—— Không biết xấu hổ! Ta, ta phải nói cho thiên hạ biết! Ta phải nói cho bốn bề biết! Ta, ta muốn tất cả mọi người biết các người là loại người này... Thái độ này! Cho các ngươi thân bại danh liệt, không kiếm được một đồng!"
Sở Vãn Ninh cả giận nói: "Có tiền thì sao? Có tiền thì có thể đổi trắng thay đen, lấy oán trả ơn à? Có tiền thì muốn làm gì thì làm, thất hứa chắc?"
Con út Trần gia bên cạnh sợ hãi nói: "La Tiêm Tiêm kia, không phải chúng ta hại chết, chúng ta chỉ muốn đuổi ả đi, đuổi khỏi nhà, tự ả không muốn sống, tuyết lớn cũng không biết tìm nơi trú, sao có thể đổ tội cho bọn ta? Chúng ta không giết người, Tiên Quân ngươi không thể trách tội lung tung."
Hắn nói rất có lý, theo luật mà nói, người Trần gia không làm gì quá phận, Sở Vãn Ninh muốn đưa họ tới trước công đường, nha môn cùng lắm chỉ trách họ bạc tình, không để bọn họ chịu bất cứ hình phạt gì.
"Ta không giết người, người kia tự chết. Các ngươi, phủi thật sạch sẽ."
Tay Sở Vãn Ninh cầm dây liễu, vì giận, hơi run lên.
Trần viên ngoại cáo già xảo biện, bình tĩnh lại từ kinh hoảng thất thố. Lão lúc trước còn lo lệ quỷ không bị diệt, Sở Vãn Ninh sẽ mặc kệ bọn họ, nhưng nghĩ lại, đạo trưởng hung dữ này là Tử Sinh Đỉnh phái tới. Tử Sinh Đỉnh là đệ nhất môn phái ở Hạ Tu giới, đã nhận tiền, đạo sĩ được phái tới trừ tà phải hoàn thành uỷ thác. Việc này ai cũng biết.
Nghĩ thông suốt, lão không sợ nữa.
Ôm chân bị đánh của mình, khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa: "Phủi sạch sẽ? Lão Trần gia ta chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lí, vừa không giết người cũng không phóng hoả, La Tiêm Tiêm kia không muốn sống, có thể ăn vạ bọn ta? Ngươi, ngươi hôm nay không diệt lệ quỷ, ta sẽ báo với Tử Sinh Đỉnh! Nào để các ngươi như vậy? Lấy tiền của ta phải làm việc cho ta, chút đạo lý này cũng không hiểu, ngươi còn——"
Lời chưa dứt, đã thấy Sở Vãn Ninh cầm túi tiền, mắt cũng không chớp, giận dữ ném tới trước mắt Trần viện ngoại: "Môn phái lấy của ngươi, ta trả lại hết. Muốn cáo trạng, ngươi ra ngoài mà báo đi!"
Thiên Vấn loé sáng, lá liễu như đao.
Trần viên ngoại không kịp chuẩn bị, bị đánh đến khóc lóc kêu lung tung, vắt chân lên cổ mà chạy, hoảng loạn kéo con gái mình ra chắn Thiên Vấn.
Sở Vãn Ninh đánh người đã quen, Thiên Vấn hợp nhất với thần trí y, lượn qua tránh tiểu nữ Trần gia, vòng lại, đánh lên mặt Trần viên ngoại, chỉ nháy mắt máu văng khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết động trời.
Trần viên ngoại không nghĩ tới Sở Vãn Ninh không rung chuyển, vừa nãy hùng hổ đã thành bùn nhão, sợ tè ra quần mà chạy, vừa hô to: "Đừng đánh! Đừng đánh! Đạo trưởng! Ta khi nãy nói mê sảng thôi đạo trưởng! Là nói mê thôi! Ối! Đạo trưởng tha mạng! Ái ui xin ngài, ta già rồi, chịu không nổi! Đạo trưởng từ bi, là Trần gia chúng ta sai! Là Trần gia chúng ta sai!"
Sở Vãn Ninh không còn nghe gã, y giận nghẹn tới ngực, mắt phượng hung ác, Thiên Vấn đánh tới như vũ bão, đánh Trần viên ngoại lăn trên đất khóc lóc, nước mắt nước mũi giàn dụa.
Mặc Nhiên đứng ngoài cửa sợ ngây người: "....................."
Hắn lần đầu tiên thấy Sở Vãn Ninh dùng Thiên Vấn đánh bá tánh bình thường, hơn nữa còn không nương tay, như đánh gia súc, dây liễu đánh qua, rất nhanh lại vụt đi.
Chuyện gì đây? Người được uỷ thác đánh người uỷ thác, dù nói là Thượng Tu giới hay Hạ Tu giới, đều làm thanh danh vứt vào sọt rác, tính Sở Vãn Ninh lạnh lùng, làm việc theo cảm tình, cũng sẽ không phạm sai lầm như vậy chứ?
So với tội "trộm cắp, dâm loạn" của hắn, còn nặng hơn một bậc.
Sư Muội cũng sợ tái mặt, vội túm Mặc Nhiên nói: "Mau, mau ngăn sư tôn lại!"
Mặc Nhiên giao Trần Diêu thị hôn mê, là thiên kim Diêu gia cho Sư Muội, đi lên giữ tay Sở Vãn Ninh, nóng nảy xen vào: "Sư tôn—— người—— đang làm gì đấy?"
Sở Vãn Ninh tức giận, mày kiếm dựng lên, quát: "Buông ra."
"Sư tôn, người đang phạm giới——"
"Cần ngươi nói? Bảy trăm năm mươi điều luật ở Tử Sinh Đỉnh ta còn không rõ hơn ngươi? Buông ra!"
Mặc Nhiên cao giọng: "Vậy người còn đánh à?"
Sở Vãn Ninh lười nhiều lời với hắn, bỗng hất tay, dây liễu lại tới, hung hăng đánh lên người Trần viên ngoại.
"Sư tôn!!"
Sở Vãn Ninh thấp giọng mắng, trong mắt hiện sương tuyết đầy trời: "Cút!"
Trần viên ngoại vừa thấy, cảm thấy Mặc Nhiên thanh tú dễ gần, nhất định là người tốt, vội vàng bò tới, nằm sau lưng Mặc Nhiên, muốn kéo góc áo Mặc Nhiên: "Đạo trưởng, ngươi khuyên sư tôn ngươi, ta, ta xương cốt già rồi, dù sai, dù sai cũng không chịu nổi bị đánh như vậy..."
Ai ngờ Mặc Nhiên vừa quay đầu, thấy gã nước mắt nước mũi đầy mặt, thằng nhãi này không hề thương hại, ngược lại cảm thấy ghê tởm, "Eo" một tiếng vội vàng tránh ra, ghét bỏ nói: "Ông đừng chạm vào ta."
"......" Trần viên ngoại thấy người này không đáng tin, ánh mắt chuyển tới Sư Muội đứng không xa đang đỡ Trần Diêu thị lên ghế. Gã mang hy vọng cuối cùng, bò qua phía Sư Muội, vừa bò vừa gào khóc lớn, khóc không thành tiếng.
"Đạo trưởng, đạo trưởng, rủ lòng lương thiện, rủ từ bi, ta thật sự biết sai rồi, là ta không tốt, xin ngươi, khuyên sư tôn của ngươi giúp ta, ta sai rồi, ta nhận tội... Ta... Ta... Các ngươi bảo ta làm gì cũng được, nhưng đừng đánh ta, già rồi, cơ thể chịu không nổi... Chịu không nổi oa..."
Gã khóc thể thảm, vì mạng sống, chân thành mười hai vạn phần. Bò đến bên Sư Muội, kéo vạt áo Sư Muội.
"......" Sư Muội thấy gã thực đáng thương, ngẩng đầu nói với Sở Vãn Ninh, "Sư tôn, ông ấy biết sai rồi, người thủ hạ lưu tình, tha cho——"
Sở Vãn Ninh nói: "Ngươi tránh ra cho ta."
Sư Muội: "......"
Sở Vãn Ninh lạnh lùng nói: "Còn không tránh?!"
Sư Muội sợ run cả người, tránh ra.
Thiên Vấn vèo một tiếng xé không khí, đánh lên Trần viên ngoại, Trần viên ngoại ôm đầu, tê tâm liệt phế hô to một tiếng. Tiếng kêu kia quá thê lương, Sư Muội đứng bên cạnh, nghiêng người, quay trở lại, đỡ cho Trần viên ngoại một roi.
Xoẹt một tiếng.
Sư Muội chắn qua quá nhanh, Sở Vãn Ninh muốn thu tay, cũng đã không kịp.
Máu bắn tứ tung, cơ thể Sư Muội đang yếu, chịu một chiêu này, đột nhiên quỳ xuống, che gương mặt trắng nõn mịn màng lại, máu không ngừng được chảy ra, lọt qua kẽ ngón tay...
———
Tác giả có lời muốn nói: Khu bình luận: Tình cảm trời đất
ID chủ lầu: Minh quân Mặc Uy Ngư một thời
Vấn đề: Bạn trai cũ (có thể tính vậy đi) ra tay đánh nam thần của ta, phải làm sao? Online chờ gấp.
Nơi: Trần phủ trấn Thải Điệp
Lầu một: Còn phải xem chủ lầu có muốn quay lại với bạn trai cũ không, hay là muốn theo đuổi nam thần.
Lầu hai: Đánh bạn trai cũ, hảo cảm với bạn trai cũ giảm 10, hảo cảm với ánh trăng sáng thêm 10, giả vờ không nhận ra, hảo cảm của bạn trai cũ với ánh trăng sáng giảm 10, lâu chủ tự mình xem xét.
Lầu ba: Tự tuyệt kinh mạch giả chết, bánh bao.
Lầu bốn: Ta khá tò mò (có thể tính vậy) là có ý gì, bạn trai cũ còn có thể tính? Chả lẽ chủ lầu là bá vương có cả hậu cung? . ngôn tình tổng tài
Lầu năm: Đương nhiên lựa chọn tha thứ cho hắn.
Lầu sáu: Bổn tiệm bán dầu bôi trơn thơm, âm dương hoan tán, tiểu bí tịch song tu, nếu có yêu cầu mời thêm 48481438 thành hảo hữu, Vương nữ sĩ Tử Sinh Đỉnh.