Edit: Chu
Beta: Shira
Sở Vãn Ninh ăn có hơi no nên nổi giận đùng đùng: “Cưới cái gì mà cưới, ngươi là một đại nam nhân, nói lời này cũng không biết ngại…”
Mặc Nhiên liền cười càng trong sáng: “Vậy, không phải người cưới ta, thì là ta cưới người sao?”
Sở Vãn Ninh càng giận hơn, không những ngượng, còn thấy thẹn.
Có đánh chết y cũng không thể nói, Sắc Hồ Lô biến thành là dáng vẻ Mặc Nhiên mình đã từng mơ thấy, làn da tái nhợt. Càng không thể nói cho Mặc Nhiên, trong giấc mộng kia, họ đã dây dưa cọ xát như thế nào, mồ hôi chảy ròng ròng mà kịch liệt làm tình.
Cái gọi là người cần mặt mũi, trên đời này quan trọng nhất, chính là da mặt của Ngọc Hành trưởng lão.
Nên Sở Vãn Ninh phất tay áo: “Nếu ngươi còn hồ ngôn loạn ngữ nữa, thì đi ngay lập tức, ngươi không được ở lại đây lâu.”
Mặc Nhiên quả nhiên thành thật, nhấp môi, tựa hồ hơi ủy khuất, nhưng xem như vẫn ngoan ngoãn với bổn phận, đôi mắt đen nhuận nhìn y, dùng chóp mũi cọ cọ lên má y, có ý tứ làm nũng mềm mại: “Ầy, ta không hỏi gì nữa, sư tôn tốt, người đừng đuổi ta đi.”
“Sư tôn thì sư tôn, không cần thêm tốt.” Sở Vãn Ninh bị hắn gọi tới mềm lòng, có chút không chịu nổi, đẩy cái đầu đang cọ cọ làm nũng của hắn đi, xụ mặt nói: “Đừng có gọi bậy.”
“Nhưng nếu chỉ gọi sư tôn, thì chẳng thân mật chút nào cả.”
“Có à?”
Mặc Nhiên liền dẫn dắt từng bước một: “Người xem, trước kia bọn ta luôn gọi người là sư tôn, không lúc nào không gọi sư tôn hết, như vậy rất nhàm chán, đúng không?”
Sở Vãn Ninh không mắc lừa: “Không đúng.”
“…” Mặc Nhiên không dùng được chiêu thứ nhất liền đổi chiêu khác, không ngừng lôi kéo Sở Vãn Ninh gọi, “Sư tôn, sư tôn, sư tôn.” Mỗi tiếng đều ngọt ngào mềm mại, làm lưng Sở Vãn Ninh dựng một tầng lông tơ. Cuối cùng Sở Vãn Ninh không nhịn được nữa, dùng quyển sách bên cạnh đánh lên mặt Mặc Nhiên.
“Im miệng.”
Quyển sách rất dày, đánh lại rất nhẹ, không đau.
Mặc Nhiên cười cầm lấy quyển sách, để lộ gương mặt anh tuấn tuyệt luân phía sau: “Ta sợ ta gọi quen như vậy, không cẩn thận sẽ gọi sư tôn bậy bạ mất. Nên, vẫn là tìm một cách gọi riêng đi.”
Sở Vãn Ninh nhíu mày: “Ngươi xưng hô với người khác, chẳng lẽ cũng thành thói quen, đi tới đâu cũng gọi người ta à?”
Mặc Nhiên thở dài: “Sao người mãi không chịu cắn câu vậy.”
“…” Bị cách hình dung “cắn câu” đâm một nhát, Sở Vãn Ninh càng không vui, liền cúi đầu đọc sách, không thèm để ý tới đồ đệ nằm ra bàn trước mắt.
Yên tĩnh như vậy trong chốc lát, Mặc Nhiên rất mất mát nói: “Ta muốn có cách gọi đặc biệt hơn với sư tôn.”
“Hả?”
“Sư Muội và Tiết Mông đều gọi người là sư tôn. Ta cũng gọi người là sư tôn, chẳng có gì khác nhau, ta không muốn gì nhiều, chỉ muốn có chút khác biệt mà thôi… Chỉ có ta mới có thể gọi.”
Tay Sở Vãn Ninh dừng lại, đứng dậy, nhìn hắn.
“Ta sẽ không gọi thường xuyên đâu.” Mặc Nhiên rủ mi xuống, bên mũi có bóng nho nhỏ, “Chỉ thỉnh thoảng thôi… Cũng không được sao?”
“…”
“Thật sự không thể thì thôi vậy.” Mặc Nhiên càng có vẻ mất mát hơn, “Không gọi thì không gọi.”
Cuối cùng vẫn là Sở Vãn Ninh nhượng bộ.
Có lẽ vì lớn hơn mười tuổi, không chịu nổi người trẻ tuổi năn nỉ ỉ ôi, năn nỉ làm nũng.
Y thấy sau khi mình gật đầu, nam nhân liền cười sáng lạn loá mắt, bỗng cảm thấy như cắn câu mắc lừa——
Y vẫn luôn hung dữ, giương nanh múa vuốt. Nhưng đến cuối cùng, thường thường vẫn là y thoả hiệp, đáp ứng mọi thứ Mặc Nhiên muốn.
Y con cá này, bơi qua bơi lại, rốt cuộc vẫn cắn lấy một đầu, gọi là móc câu Mặc Nhiên.
“Ta nên gọi người là gì mới tốt đây?” Móc hỏi.
Sở Vãn Ninh uể oải nói: “Tùy ngươi.”
“Sao có thể tùy tiện được, đây là chuyện rất quan trọng đó.”
Mặc Nhiên trầm mặc suy nghĩ hồi lâu, nhưng đầu óc hạn hẹp, thậm chí còn có hơi thô bỉ, nên chỉ đành nói: “Bảo bối?”
Sở Vãn Ninh lập tức nhớ tới giấc mơ kia, có chút chịu không nổi: “Đừng.”
“Sở lang?”
Sở Vãn Ninh thật sự thấy ghê rồi, đen mặt hỏi: “… Thế ta gọi ngươi là Nhiên muội à?”
“Ha ha ha, quả thật không ổn.” Mặc Nhiên gãi đầu cười một lát, lại nhíu mày suy tư, có điều mấy thứ hắn nghĩ ra có hơi thô bỉ, vẫn thực sự không ổn,”Sở lang bảo bối cưng?”
Nói xong đến cả mình cũng chịu không nổi, đỡ trán, hơi tuyệt vọng rồi.
Sở Vãn Ninh thấy hắn như vậy, không nhịn được mà cười: “Hay đừng nghĩ nữa, trầm tư suy nghĩ ra, có ý gì chứ? Ngược lại còn biệt nữu.”
Mặc Nhiên cảm thấy y nói rất có đạo lý, nhưng vẫn không cam lòng, cuối cùng cười nói: “Chờ sau này, ta sẽ nghĩ thật kỹ, nghĩ một biệt danh hợp với người nhất.”
Dừng một chút, hắn kéo Sở Vãn Ninh bên đống sách vở lại, ghé lên cổ Sở Vãn Ninh, để y ngồi lên đùi mình, chăm chú ngắm Sở Vãn Ninh một lát.
Sở Vãn Ninh có hơi bất an: “Làm gì…”
Mặc Nhiên thở dài, thì thào nói: “Cho dù có ngắm bao nhiêu lần, vẫn không thể nhịn nổi.”
“Loạn xì ngầu cái… Ưm…”
Lời còn chưa dứt, môi đã bị chặn lại, môi Mặc Nhiên mềm mại ấm áp dán lên, có vị ngọt thanh, hắn ôm chặt người trên đùi, hai thân thể dán sát trên ghế. Tiếng mưa tí tách rơi bên ngoài, che đi tiếng môi lưỡi giao triền ướt át xấu hổ.
Lúc rời ra, Sở Vãn Ninh chậm rãi mở đôi mắt ươn ướt, muốn nhìn Mặc Nhiên, lại không dám nhìn.
Mặc Nhiên cười, biết da mặt y mỏng, không nhịn được mà ôm y vào lòng, vuốt ve y, tiếng tim đập đan xen.
“Kỳ thật gọi người là gì cũng ổn cả.”
“Hả?”
“Không có gì.” Mặc Nhiên cười, cuối cùng chỉ nói, “Sư tôn tốt nhất.”
Sở Vãn Ninh dựa vào vai hắn, loại cảm giác này quá ngọt ngào, làm y không biết phải làm sao.
Y ngồi trên đùi Mặc Nhiên, có thể cảm nhận rõ ràng thứ cứng nóng kia, y thấy đầu mình cũng bốc khói rồi.
Sau một lúc lâu y nhẹ giọng hỏi: “Sao ngươi lại…”
“Khụ, không có gì đâu.”
“… Ta giúp ngươi …” Nói xong, mặt Sở Vãn Ninh đã đỏ như phát sốt.
Mặc Nhiên vội nói: “Không cần đâu, lát nữa sư tôn còn phải đi hội trưởng lão mà.”
Sở Vãn Ninh liếc qua đồng hồ nước: “Vẫn còn khoảng một chén trà nữa nên hẳn là…”
Mặc Nhiên lúng túng nói: “Không đủ đâu.”
“Hở?”
“… Bắn không nổi.”
Sở Vãn Ninh sửng sốt một lát, sau đó mới phản ứng lại, nháy mắt mặt càng đỏ hơn.
Y vội đứng dậy khỏi người Mặc Nhiên, lùi lại một bước.
Lùi xong lại ảo não, cảm thấy biểu hiện của mình là khiếp nhược, lại tiến lên một bước.
Mặc Nhiên buồn cười, hắn ngồi trên ghế, không che không giấu dù đã có y phục che lại, nơi dục vọng vẫn có vẻ dữ tợn đáng sợ, như muốn mạng người ta.
“Không trêu người nữa.” Mặc Nhiên cuối cùng kéo tay y lại, vốn muốn kéo y qua, lại hôn môi y lần nữa, nhưng Sở Vãn Ninh mê người như vậy, hắn sợ nếu mình còn dính vào sẽ không nhịn được mà phóng túng, nên cũng chỉ nắm tay Sở Vãn Ninh.
Hắn đưa tay Sở Vãn Ninh đến bên môi mình, nhìn Sở Vãn Ninh, sau đó rủ mi, hạ xuống một nụ hôn. Thực thành kính.
Cuối cùng, liếm nhẹ lên mu bàn tay Sở Vãn Ninh.
“Sư tôn, người thật ngọt.”
Thục Trung mưa rào suốt nửa tháng, cuối cùng cũng có một ngày trong trẻo, thấy ánh nắng.
Mặc Nhiên bước trên vũng nước đọng lại, đi giữa rừng. Hôm nay có lớp thần tu, nhưng Sở Vãn Ninh lại không tới, nghe mọi người bảo y đến sau núi, giúp mấy đệ tử ngốc của Toàn Cơ học ném phi tiêu.
Còn chưa đến trường luyện bắn, đã nghe tiếng nói trầm thấp thanh lãnh của Sở Vãn Ninh: “Thả lỏng tay, kẹp phi tiêu giữa ngón trỏ và ngón áp út, dồn linh lực tới ngón tay, tản xung quanh, chờ tới khi hiện ánh kim, phóng mạnh về phía mục tiêu.”
“Vèo——“
Nghe thấy tiếng này, Mặc Nhiên biết đám đệ tử kia lại trầm trồ rồi, cả đám cảm thán ra tiếng.
“Trời ơi, thật sự quá khó luôn rồi.”
“Trưởng lão, người làm lại cho bọn ta xem lại một lần nữa có được không?”
Sở Vãn Ninh nói: “Lúc kim quang tản ra, phi tiêu sẽ hơi nóng lên, cảm nhận cẩn thận, không cần nhìn bằng mắt.”
“Không nhìn sao có thể chuẩn được chứ?”
Sở Vãn Ninh còn chưa trả lời, đã nghe phía sau có giọng nói mang ý cười: “Đương nhiên có thể chuẩn rồi.”
Sở Vãn Ninh quay lại: “Sao ngươi lại tới đây?”
Đám đệ tử kia gọi: “Mặc sư huynh.”
Trong đó có một nữ đệ tử yêu kiều đáng yêu, vừa thấy Mặc Nhiên đã đỏ mặt, siết quyền luống cuống tay chân.
Mặc Nhiên không để ý tới đồ đệ của Toàn Cơ, lập tức đến trước mặt Sở Vãn Ninh, nói: “Hay là sư tôn che mắt ném phi tiêu cho họ xem thử đi?”
“… Được.”
Được cho phép, Mặc Nhiên tháo dây cột tóc xanh của mình, vòng ba vòng, quấn quanh mắt Sở Vãn Ninh, dây cột tóc che kín, lại không chặt, lụa mềm như nước, phần dây thừa ra bay phần phật trong gió.
Sở Vãn Ninh nói: “Phi tiêu.”
Một đệ tử Toàn Cơ bước lên, đưa một cái phi tiêu của mình cho Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh bảo: “Ba cái.”
“A?” Đệ tử kia hơi nghi ngờ, nhưng vẫn lấy từ túi vũ khí của mình thêm hai cái, đưa cho Sở Vãn Ninh. Ngón tay thon dài trắng nõn của Sở Vãn Ninh vuốt phi tiêu lạnh băng, mím môi, không nói một lời, cũng không chần chừ lâu, chỉ thấy ngón tay y khẽ động, nháy mắt, phi tiêu đã bay ra khỏi ngón tay——
“Keng—— Phập——“
Vù vù vang lên.
“Chao ôi, trúng rồi! Trúng hồng tâm luôn! Nhưng chỉ có một cái thôi.”
Sở Vãn Ninh không hé răng, Mặc Nhiên lại nhàn nhạt bảo: “Còn hai cái trên bia ngắm sau lưng các ngươi kìa.”
Các đệ tử mới nhập môn không tin, đều quay đầu lại, kết quả vừa thấy, cả đám sợ hãi. Còn hai phi tiêu một trái một phái, cắm trên bia ngắm ngược hướng, trúng hồng tâm.
Rừng trúc xào xạc, dưới ánh ban mai, đệ tử Toàn Cơ ngạc nhiên nói không nên lời, Sở Vãn Ninh đưa tay tháo dây cột tóc xanh xuống, mắt phượng hé mở, lông mi run nhẹ.
Y đưa dây cột tóc cho Mặc Nhiên, nói: “Tiếng vang đầu tiên, là tiếng ba phi tiêu chạm nhau trong không trung, không chế linh lực tốt, có thể khiến hai cái bay ngược, bắn tới hướng khác, trong ứng chiến nếu chưa chuẩn bị thường dùng cách này, đoạt tiên cơ.”
Chúng đệ tử đưa mắt nhìn nhau, bỗng có đệ tử nhỏ tuổi reo lên, mặt tràn đầy khao khát: “Trưởng lão, cái này, cái này nên luyện thế nào? Có bí quyết gì không?”
Sở Vãn Ninh nói: “Mặc Nhiên, đưa tay ngươi cho họ xem.”
Mặc Nhiên liền cười đưa tay ra, đám đệ tử nhỏ vây lại thành một đám, tranh nhau xem trên tay Mặc Nhiên rốt cuộc có huyền cơ gì, kết quả xem nửa ngày, chẳng nhận ra điều gì, nhưng thật ra nữ tu kia, trong lòng như có nai chạy loạn, mắt gợn sóng.
Nàng và mấy tỷ muội khác vừa mới nhập môn, còn chưa tĩnh tâm được, thường xuống núi mua ít sách giải trí, quyển “Bảng không hiểu biết” Sở Vãn Ninh từng đọc kia, các nàng đều lén lút từng đọc, mấy tiểu cô nương nhìn đến hàng xếp hạng kích cỡ kia, vừa ngượng vừa ngạc nhiên, hi hi ha ha trêu ghẹo, đùa nhau một hồi, lại có đệ tử nhỉ giọng thảo luận chuyện này.
“Ta nghe nói, ngón tay nam nhân càng dài, thì chỗ đó càng lớn.” Có sư tỷ đanh đá lớn mật nói vậy, “Lần sau nếu có cơ hội, lúc ở Mạnh Bà Đường, liền nhìn trộm sau lưng Mặc sư huynh một cái, ta muốn biết tay huynh ấy lớn thế nào.”
Về sau sư tỷ kia đúng là đi nhìn trộm, vì xếp sau Mặc Nhiên lấy cơm, không cẩn thận bát canh bị nghiêng, làm đổ canh nóng lên người hắn.
Miệng nhỏ của cô nương kia mở lớn, vừa ngẩn ra vừa ngượng, không biết nên làm gì bây giờ, đã thấy một bàn tay lớn cầm bát canh đang đổ ra ngoài của nàng, đặt lên bàn, sau đó đổi một bát mới.
“Đừng làm đổ nữa, lãng phí nhiều không tốt đâu.”
Nghe tiếng nói trầm thấp có từ tính của hắn, sư tỷ kia thậm chí còn không dám ngẩng đầu, mặt nhát mắt đã đỏ lên, đầu nóng hầm hập như bát canh kia.
Nàng từ đầu tới cuối đều ngắm trộm Mặc Nhiên, ngắm vòng eo hắn, đường cong săn chắc, ngắm vạt áo hắn, ngực thật rộng, đương nhiên ngắm nhiều nhất vẫn là đôi tay kia…
“Cực phẩm.” Sau khi nàng về, tất cả các từ ngữ để khen ngợi đều không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể dùng hai chữ này để hình dung. Lúc ấy các tiểu sư muội trong phòng đều không hé răng, mím môi, lòng tràn ngập nhiệt tình, phán đoán riêng kiều diễm.
Bỗng nhiên có giọng nói lạnh lùng cắt ngang hồi ức của nàng——
“Đã nhìn ra gì chưa?”
Một đệ tử nói: “Trưởng lão thứ tội, đệ tử ngu dốt, thật sự không nhìn ra.”
“Tay Mặc sư huynh nhìn qua có vẻ đặc biệt hữu lực?”
Mọi người đều mồm năm miệng mười, đến lượt nàng, nàng đỏ mặt, nhất thời khẩn trương, thế mà buột miệng thốt ra: “Ngón tay rất dài.”
“?”
Mặc Nhiên sửng sốt một lát, cũng chẳng biết bọn họ đã xem cái gì, dứt khoát thu tay về, gãi gãi đầu, quay lại nhìn Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh tuy không biết ngón tay dài thì nói lên cái gì, nhưng y không phải người ngốc nghếch, liếc mắt thấy dáng vẻ ngượng ngùng của nữ đệ tử kia, trong lòng mơ hồ cảm thấy hẳn cũng chẳng phải chuyện tốt gì, sắc mặt trầm xuống, lãnh đạm phất tay áo nói: “Toàn xem vớ vẩn.”
Thấy giữa mày y có vẻ giận dữ, đám đệ tử kia hoảng sợ, đều cúi thấp đầu xuống.
Mặc Nhiên thấy không khí cứng đờ, hắn không muốn sau chuyện này Sở Vãn Ninh lại bị bảo là bất cận nhân tình, liền cười, chủ động nói: “Là vết chai.”
Hắn nói xong câu này, liếc nhìn Sở Vãn Ninh một cái, sau đó mới nói tiếp:
“Đầu ngón tay bị xước, tạo thành vết chai, lại bị xước, lặp đi lặp lại trăm lần, là có thể khống chế chuẩn xác linh lực, không có đường tắt đâu.”
Giúp họ tập tới giữa trưa, phần lớn đệ tử đều hiểu cách tập một chút, Sở Vãn Ninh liền không ở lâu nữa. Đồ đệ của người khác, dạy một chút thì không sao, nhưng nếu chỉ dạy quá tận tình, hẳn Toàn Cơ trưởng lão cũng không thoải mái. Sở Vãn Ninh giờ cũng không phải là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, vừa mới xuống núi, những tình cảm của người đời, y cũng đã hiểu được một chút rồi.
Y và Mặc Nhiên cùng đi dạo ra rừng trúc, đến bên cầu Nại Hà.
Bọn họ đi rất gần, sóng vai nhau, ống tay áo rủ xuống, mu bàn tay như có như không cọ qua, cọ qua cọ lại làm lòng mềm mại ấm áp, như mầm xuân nảy mầm.
Xung quanh vắng lặng, Mặc Nhiên rốt cuộc lén lút đưa tay ra, giữ lấy ngón tay Sở Vãn Ninh, tuy rất nhanh đã buông ra, nhưng thính tai hai người đều hồng nhạt, cổ cũng hơi khát.
Lại nói tới lần thân mật trong đêm mưa ở trấn Vô Thường, cơ hội ở chung của hai người liền ít tới đáng thương.
Thỉnh thoảng đóng cửa Hồng Liên Tạ Thủy dây dưa cùng nhau, còn phải lo xem Tiết Chính Ung có đột nhiên tới thăm hay không.
Kỳ thật tới giờ, chỉ là nháy mắt chạm tay ngắn ngủi, đã làm ngọn lửa trong lòng Mặc Nhiên cháy lên, hắn nhẹ giọng nói: “Sư tôn, tối nay chúng ta có thể đi…”
Lời còn chưa dứt, phía trước đã có người vội vã chạy tới, Mặc Nhiên lập tức đứng thẳng người, mím môi, đứng bên cạnh không nói thêm gì nữa. Người nọ không cảm thấy khác thường, vội chạy tới, hành lễ nói: “Ngọc Hành trưởng lão, có chuyện quan trọng khẩn cấp, tôn chủ mời người mau tới Đan Tâm Điện.”
Sở Vãn Ninh hỏi: “Làm sao thế?”
“Có khách tới, mang theo tin quan trọng, liên quan tới Từ Sương Lâm, một mình Tiết chưởng môn không dám đưa ý kiến, sáng sớm đã triệu tập tất cả trưởng lão tới thương nghị, chỉ còn thiếu mỗi người.”
Sở Vãn Ninh nghe thấy ba chữ Từ Sương Lâm, đã mặc kệ ôn tồn, lập tức chạy đến Đan Tâm Điện.
Mặc Nhiên cũng theo sát đằng sau, gọi: “Đợi ta với, ta đã từng giao thủ với Từ Sương Lâm, có lẽ sẽ giúp thêm được gì đó.”
Hai người đồng loạt dùng khinh công vụt qua, nháy mắt đã tới Đan Tâm Điện.
Đẩy cửa vào, trong mãn đường yên tĩnh, ngoại trừ Tiết Chính Ung và các vị trưởng lão, hai người đứng trong điện dính một thân toàn máu.
Tầm mắt Mặc Nhiên dừng trên một người lưng đeo hộp đựng kiếm, cảm thấy có chút quen mắt, sau một lát, hắn mới bỗng nhiên mở to hai mắt, sắc mặt cũng thay đổi: “Diệp Vong Tích?!”
Tiểu kịch trường:
“Ta đổi chủ ý”
Sở Vãn Ninh: Những kẻ yêu đương sao lại nghĩ ra cách xưng hô dính nhớp như thế, đúng là làm người khác không chịu nổi.
Mặc Nhiên: +1
Sở Vãn Ninh: Sư tôn thì sư tôn đi, cùng lắm là gọi tên thôi, loại xưng hô khác không thấy biệt nữu à?
Mặc Nhiên: Tán đồng
Sở Vãn Ninh: … Ngươi thật lòng tán đồng à?
Mặc Nhiên: Đúng vậy, ta đổi ý rồi, ta cảm thấy trên giường nói “Sư tôn, người thật chặt” “Sư tôn, có sướng không?” “Sư tôn, người ướt hết rồi”, cũng là một loại phong tình.
Sở Vãn Ninh: …