Lên đại học thì Hân Nghiên còn cảm thấy vui hơn. Cô được quen nhiều bạn hơn, được thầy cô dạy vẽ và còn được mọi người đánh giá cao năng lực vẽ của cô.
Cũng nhờ đó mà thầy dạy Hân Nghiên đã đăng ký cho cô tham gia cuộc thi tìm kiếm tài năng vẽ. Hân Nghiên cũng thấy rất vui, cô cũng không cần nhận giải thưởng nhưng có thể đi thi là cô đã vui lắm rồi. Cô còn gọi cho ba mẹ mình để họ biết tin. Đương nhiên ba mẹ của Hân Nghiên sẽ rất vui rồi, con gái họ giỏi như vậy đương nhiên là phải vui mừng rồi.
Nhưng vì cuộc thì chỉ có giáo viên đi kèm nên ba mẹ Hân Nghiên không có đi cùng cô.
Ở phòng chờ, Hân Nghiên hồi hộp không biết sẽ ra sao. Cô mong chờ quá, đã vậy cô còn phải thực hiện lời hứa nữa cơ mà. Nghe nói cuộc thi sẽ quay trực tiếp nên sẽ có rất đông người xem. Không cần biết là người đó có xem hay không, nhưng cô vẫn sẽ thực hiện lời hứa đó. Mà Hân Nghiên vẫn còn ẩn ý sâu xa hơn nhưng sẽ chả ai biết. Rõ ràng là muốn anh trở về nhưng lại không liên lạc được bằng cách nào.
Cốc! Cốc!
Đang ngồi nhìn tường ngẩn ngơ thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Hân Nghiên đi ra mở cửa thì là thầy của cô.
- Thầy, thầy vào đây ngồi đi ạ.
- Thôi còn nhiều việc. Thầy đến để nhắc nhở em, đừng lo lắng quá biết chưa, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tác phẩm.
- Em biết rồi ạ.
- Ừ, chúc em thi tốt. Thầy cũng muốn nở mày nở mặt với các thầy cô giáo khác.
Thầy Đỗ xoa đầu Hân Nghiên cười khà khà. Tuy năm nay đã ngoài 50 tuổi nhưng thầy Đỗ lại rất có tâm huyết với nghề. Thầy muốn có thể dạy cho các sinh viên theo đuổi ngành nghệ thuật này tất cả những gì mà ông biết. Ông muốn nghệ thuật sẽ trường tồn mãi theo thời gian.
Đi dăn dò với chúc Hân Nghiên xong thì thầy cũng rời đi. Chả mấy chốc đã bắt đầu vào cuộc thi. Nơi diễn ra cuộc thi có trưng bày các tác phẩm nghệ thuật có thể nói là vĩ đại của mọi thời đại. Hân Nghiên mở to mắt nhìn những bức tranh còn có những bước tượng điêu khắc. Thật đẹp, cô muốn mang tất cả về nhà luôn.
- Các thí sinh mau về chỗ của mình.
Mọi người còm đang nhìn ngắm các bức tranh thì MC lên tiếng. Hân Nghiên cũng tìm chỗ của mình để ngồi. Ở đây còn có các dụng cụ vẽ sẵn cho các thí sinh.
Đồng hồ bắt đầu tính giờ thì cũng là lúc các thí sinh bắt đầu pha mà và vẽ. Hân Nghiên rất từ từ, cô dùng bút chì để có thể phác thảo bức chân dung. Các thí sinh cũng đang cặm cụi vào để vẽ theo cách riêng của họ.
Hân Nghiên vẽ xong bằng bút chì thì mới bắt đầu chỉnh sửa lại. Đến bước cuối là pha màu để tô thì màu của cô thật giống như loại màu đểu giả. Cái thì cứng ngắc, cái thì lỏng đến nỗi không tô lên được. Vì đều này mà Hân Nghiên ngơ ngác nhìn mọi người. Cô biết làm sao bây giờ? Mọi người ai cũng đang vẽ nên chắc chắn không thể cho cô mượn được rồi. Còn màu của cô thì lại để ở phòng chờ mà một khi đã bắt đầu vào thi thì không được rời khỏi ghế.
Không biết làm sao, Hân Nghiên đành phải sử dụng mấy màu còn dùng được để tô. Nhưng vì không có đủ các màu, mà bảng thành phần pha màu thì Hân Nghiên rất ít khi nhớ. Cô đã phải thử từng màu rồi lại lấy màu đã pha này cùng với màu kia.
Đến tận khi chuông báo kêu lên thì Hân Nghiên mới đang kí tên của mình. Có chút vội vàng còn giật mình nên chữ ký của cô giống con giun vậy, nhưng chỉ là chữ ký nên cũng không lo. Điều đáng lo chính là bức tranh của cô, cũng thật là... Hân Nghiên còn đang trách người nào đã để cho cô bảng màu đó, biết thế cô tự mang màu của mình đi cho xong.
Phải mất tầm khoảng hơn hai tiếng sau để có thể biết được kết quả cuộc thi. Cho đến tận khi mà tên của Hân Nghiên được xướng lên thì cô mới kinh ngạc. Còn đang nghĩ xem các bạn nào sẽ được nhận giải, ai ngờ đâu cô cũng được nhận. Tuy chỉ là giải hai nhưng cũng là thành tích đáng nể của Hân Nghiên. Vậy mà còn chưa nhận được giải thưởng thì rắc rối lại diễn ra. Cô bạn thi cùng và ngồi ngay bên cạnh bàn thi của Hân Nghiên lại nơi cô là gian lận. Hân Nghiên thì chả hiểu gì, cô cũng không biết biện hộ ra sao, chỉ lắc đầu nói không làm với Ban tổ chức.
- Rõ ràng tôi nhìn thấy bảng màu của cô ta hỏng rồi, cả cây cọ vẽ cũng rất cũ. Trong thời gian ngắn như vậy thì không thể vẽ ra được.
- Không có mà, mình tự vẽ.
Hân Nghiên thật sự muốn phát khóc. Cô đã nói không có nhưng mọi người vẫn cứ đang chỉ trích cô. Thầy giáo cũng lên tiếng bệnh vực Hân Nghiên nhưng vì là người dạy Hân Nghiên nên Ban tổ chức vẫn cần phải xem lại. Vì thế nên họ đã bảo Hân Nghiên thực hiện lại toàn bộ những quy trình khi vẽ bức tranh đó. Hân Nghiên liền gật đầu nghe theo. Nhưng lầm này cô còn vẽ nhanh hơn, vì là bảng màu mà vừa nãy cô pha thì đã nhớ được phần nào. Mọi người nhìn xong thì cũng im lặng không nói gì. Chỉ có cô bạn tố cáo Hân Nghiên kia thì xấu hổ không biết làm sao, chỉ cúi đầu xin lỗi Hân Nghiên.
Nhưng mấy ai biết được là cô gái dành giải nhất đã có những toan tính. Trước ngày thi còn đi tìm hiểu về từng đối thủ của mình. Mà cô ta lại nhìn ra được tài năng của Hân Nghiên, thật may mắn cho cô làm sao là biết được thông tin Hân Nghiên là một đứa ngốc. Vì thế nên cô ta đã bày trò và cuối cùng cô ta cũng dành giải nhất. Cũng còn cảm ơn thông tin Hân Nghiên là một đứa ngốc, vì nhờ đó mà cô ta đã chiến thắng.
Hân Nghiên thì lại chả nghĩ ngợi gì nhiều, cô nhận giải xong còn định vác bức tranh về nhưng Ban tổ chức lại nói tất cả bức tranh của thí sinh sẽ được treo ở Viện Bảo tàng để mọi người cùng ngắm, chưa kể đến việc bức tranh của Hân Nghiên nằm trong top. Nhưng Hân Nghiên cứ nằng nặc không chịu, cô không muốn treo gì hết. Hoặc không thì trả lại giải thưởng cũng được, miễn là cô được mang bước tranh về. Vì thấy học trò mình cương quyết như vậy, thầy Đỗ nghĩ chắc chắn bức tranh này có ý nghĩa rất lớn đối với Hân Nghiên nên ông đã dùng tiền của mình để mua lại bức tranh.
...
Ở nước Mỹ.
Trong lớp của Trạch Dương còn bàn tán xôn xao về cuộc thi vẽ đó. Cũng đơn giản vì cuộc thi này là toàn quốc nên cũng rất nổi. Đã vậy trong cuộc thi còn lộn xộn nên càng gây chú ý đến người xem.
Mấy chàng trai xem cuộc thi rồi còn cảm thán mấy nữ sinh đi thi. Hơn nữa cô gái được nhận giải hai nhìn còn trẻ măng. Mà bức tranh của cô lại gây chú ý. Tuy không rõ là đã gặp ở đâu nhưng thật sự rất quen.
Lục Diệp Anh còn đi đến cho Trạch Dương xem cuộc thi đó. Anh liếc qua đã có thể nhận ra. Vội đứng dậy rời khỏi lớp học. Trạch Dương muốn xem Hân Nghiên vẽ gì. Thật không nghĩ cô gái nhỏ của anh lại giỏi đến như vậy. Mở điện thoại ra xem, Trạch Dương nhìn thấy được bức tranh của Hân Nghiên, nhưng chỉ tiếc là có người mua nó rồi. Khóe môi Trạch Dương cong lên, Hân Nghiên của anh vẫn nhớ tới anh, còn luôn nhớ đến lời hứa đó. Thật muốn quay về đó ôm Hân Nghiên vào lòng ngay bây giờ nhưng thì chưa thể. Trạch Dương chỉ có thể ngắm nhìn Hân Nghiên qua điện thoại này, anh ngắm cô thật lâu đến nỗi chuyển tiết rồi mà không hay, phải đợi đến khi bạn gọi thì anh mới tắt điện thoại rồi vào lớp học.