Sáng hôm sau thì Cố Hoài Diễm gọi mãi mà Hân Nghiên vẫn không chịu dậy. Bà còn nhớ rõ ràng là hôm qua Hân Nghiên đi ngủ rất sớm, vậy mà hôm nay lại gọi mãi không thấy dậy. Vì nghỉ hè nên bà mới không ép Hân Nghiên dậy sớm, chỉ là bà muốn gọi Hân Nghiên dậy để ăn sáng còn nhắc nhở cô vài điều trước khi đi làm.
- Hân Nhi, mẹ phải đi làm rồi. Con ở nhà nếu đói thì ở bàn có bánh mẹ làm sẵn rồi, hay nếu không thích thì mẹ có để tiền ở bàn học đó, muốn mua gì thì bảo Tiểu Dương mua cho nhé.
- Ưm...
Cố Hoài Diễm vuốt tóc con gái mình nhìn thêm một lúc nữa thì mới đi. Bà sang bên nhà Trạch Dương thấy cậu đang rửa bát thì đi đến gần cậu vỗ vai để nói. Trạch Dương xoay người lại nhìn thấy Cố Hoài Diễm thì chào bà.
- Cô ạ.
- À, cô bây giờ phải đi làm. Chú Thám phải đến trưa mới về. Nhờ cháu một chút việc nhé, được không?
- Việc gì ạ?
- Hân Nhi đang ngủ ở nhà, cô gọi mãi con bé vẫn chưa chịu dậy. Tí nữa cháu qua đó nếu con bé dậy rồi thì bảo nó ăn sáng giúp cô nhé. Hoặc không thì mua gì đó cho con bé giúp cô, được không?
- Vâng, cô cứ đi đi.
- Ừ, vậy cô cám ơn Tiểu Dương nha.
Cố Hoài Diễm xoa đầu Trạch Dương rồi rời đi. Trạch Dương rửa bát xong thì sang ngay nhà Hân Nghiên. Cả căn nhà yên tĩnh không có lấy một tiếng động. Đi lên phòng thì Hân Nghiên vẫn ngủ say chả biết gì. Cũng đúng thôi, hôm qua còn hào hứng nói thức để đi chơi. Bây giờ thì hay rồi, chắc ngủ đến tận chiều cũng chưa dậy mất.
Dù là ngày nghỉ nhưng tại vì sức khỏe của Hân Nghiên không tốt, ăn uống không đúng giờ cũng khiến cô đau bụng nên Trạch Dương đành phải đi đến gọi cô dậy. Nhưng Hân Nghiên lại không muốn dậy, còn lấy gấu bông che mặt đi. Trạch Dương phải giằng bỏ con gấu bông rồi kéo Hân Nghiên dậy. Cô vẫn ngái ngủ dựa vào người Trạch Dương còn dụi dụi má vào người cậu, chép miệng rồi lại ngủ tiếp.
- Hân Nhi, cậu còn ngủ nữa thì sẽ không được đi chơi đâu.
- Ư...
Trạch Dương thở dài bế Hân Nghiên đi vào phòng tắm lau mặt giúp cô rồi đưa cô xuống phòng bếp. Hân Nghiên lại nằm bò lên mặt bàn, cô vẫn còn buồn ngủ lắm. Đáng lẽ hôm qua nên ngủ một chút. Nhìn mặt Hân Nghiên cứ xệ xuống không có ý định tự ăn nên Trạch Dương đành phải cầm miếng bánh lên đút cho cô. Vậy mà Hân Nghiên cũng chỉ nhai vài lần rồi lại ngậm trong miệng. Vì thế nên Trạch Dương ép cô phải ngồi thẳng dậy. Hân Nghiên phải ngồi một lúc sau mới không có buồn ngủ như trước. Nhưng mắt cô vẫn đỏ lên tại vì chưa ngủ đủ giấc. Trạch Dương chửi thầm trong đầu, mấy cái tên kia không làm được việc gì ngoài việc đầu têu ra mấy trò làm Hân Nghiên phải hùa theo. Bây giờ thì hay rồi, tí còn phải nhỏ thuốc rửa mắt giúp cô.
- Muốn ăn gì nữa không?
- Ăn gì là ăn gì hả Trạch Dương?
- Có đói nữa không?
- Không có.
- Ra phòng khách trước đi, mình dọn xong qua đó với cậu.
Trạch Dương đứng dậy thu dọn lại bàn ăn xong nhưng Hân Nghiên vẫn ngồi ở đấy nhìn cậu.
- Sao không ra phòng khách ngồi?
- Mình mỏi lắm, Trạch Dương cõng mình đi.
Nghe Hân Nghiên nói vậy thì Trạch Dương buồn cười. Lười lại còn nói mỏi. Tuy vậy Trạch Dương vẫn lại gần đưa tay ra bế Hân Nghiên ra phòng khách rồi đặt cô xuống sofa ngồi. Hân Nghiên thích thú nhìn cậu. Cảm giác hôm nay Hân Nghiên khá lạ nhưng không biết vì sao. Cô cứ nhìn Trạch Dương mãi, còn cười tươi nữa.
- Mặt mình có gì à?
- Không phải.
- Thế sao nhìn chằm chằm thế?
Nghe vậy thì Hân Nghiên tiến lại gần Trạch Dương. Cô còn ôm chặt lấy cánh tay cậu. Trạch Dương khó hiểu nhìn Hân Nghiên.
- Mình muốn đi như hôm qua á Trạch Dương...
- Không đi đâu hết, ở nhà.
Còn chưa nói xong đã bị Trạch Dương ngắt lời. Hôm qua đi về buồn ngủ như thế rồi mà vẫn còn muốn đi, cái cô ngốc này đúng thật là chả sợ gì.
Hân Nghiên nghe vậy mặt ỉu xìu, còn đang định làm nũng thì Trạch Dương nghiêm túc nhìn làm cô mím môi không dám nói gì thêm.
Trạch Dương thản nhiên đi lên phòng Hân Nghiên tìm thuốc nhỏ mắt rồi cầm xuống kêu Hân Nghiên ngửa mặt lên để cậu nhỏ cho nhưng cô lại nằm xuống đùi Trạch Dương để cậu làm. Trạch Dương thở dài rồi nhỏ hai giọt mỗi bên mắt cho Hân Nghiên. Cô chớp chớp mắt rồi đưa mặt dụi vào bụng cậu. Trạch Dương cảm thấy người nóng lên, cậu kéo Hân Nghiên ngồi dậy nhưng Hân Nghiên lại ngả xuống nằm tiếp. Trạch Dương đưa tay lên che mặt mình. Trong đầu Hân Nghiên có thể nghĩ đơn giản là nằm thôi nhưng Trạch Dương thì lại không đơn giản như vậy. Cậu cúi xuống nhìn Hân Nghiên đang nghịch đồng hồ cát. Cướp lấy đồng hồ cát làm Hân Nghiên đưa mắt lên ngơ ngác nhìn cậu.
- Trạch Dương thích sao?
- ...
Thấy Trạch Dương im lặng thì Hân Nghiên tự ngồi dậy nhìn cậu. Đưa tay lên sờ mặt Trạch Dương thấy nóng, lại còn đỏ nữa.
- Trạch Dương nóng sao?
- H,hỏi nhiều.
- Mình bật quạt giúp Trạch Dương nha.
Nói xong Hân Nghiên lon ton bước chân xuống dưới sàn định đi đến lấy điều khiển để bật thì Trạch Dương kéo cô lại ôm cô vào lòng, có chút bất ngờ. Đưa tay sờ nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của Hân Nghiên, Trạch Dương đã nuốt khan mấy lần. Lúc nào cũng thật muốn cắn nó, muốn liếm láp xem mùi vị ra sao nhưng lại sợ làm cô buồn nên cậu phải nhịn xuống. Nhưng hôm nay thật sự thật thèm muốn quá mức. Bên dưới của cậu vừa tay còn bị tay Hân Nghiên chạm qua làm nó nổi lên thành lều nhỏ, thật may là Hân Nghiên còn không quá để ý. Nhưng bây giờ ngồi lên đùi của Trạch Dương thì Hân Nghiên cảm nhận được mình ngồi lên cái gì đó, cô nhích mông xem sao thì Trạch Dương càng khó chịu. Cái cô ngốc này không yên phận chút nào. Cậu ôm Hân Nghiên để mặt cô ngửa lên.
- Hân Nhi...
- Ừm, sao vậy Trạch Dương?
- Mình...hôn nhé?
- Hôn a?
Hân Nghiên nghe vậy chu môi suy nghĩ rồi lại mỉm cười nhìn cậu. Cô đưa tay quàng qua cổ Trạch Dương rồi hôn chụt một cái trên trán cậu. Suy nghĩ cũng đơn giản quá rồi. Trạch Dương thấy Hân Nghiên như vậy thì cúi xuống giữ phần ót của cô đặt môi mình chạm nhẹ lên môi của Hân Nghiên.
Thật mềm!
Trạch Dương mút mát bên ngoài môi của Hân Nghiên làm cô nhíu mày đẩy Trạch Dương ra.
- Trạch Dương làm gì vậy?
- Là hôn.
- Nhưng mà có hôn nào như vậy đâu a.
- Thì mình hôn cậu như vậy, biết chưa?
- Ừm...
Hân Nghiên ngơ ngơ gật đầu. Thấy cô như vậy thì Trạch Dương lại cúi xuống, lần này cậu đưa lưỡi cạy hàm răng của Hân Nghiên ra rồi đưa lưỡi vào bên trong. Đầu lưỡi Trạch Dương luồn lách vào bên trong. Khoang miệng của Hân Nghiên ấm nóng làm cậu còn ham muốn hơn. Trạch Dương ôm Hân Nghiên chặt hơn còn hôn cô thật lâu. Lần đầu cậu có cảm giác muốn hôn đến vậy. Hân Nghiên mặt đỏ bừng vì khó thở. Cô chưa từng hôn như vậy, mẹ không có hôn cô như vậy, ba cũng không như vậy. Trạch Dương hôn sai cách rồi. Hân Nghiên cố gắng đẩy Trạch Dương ra để nói nhưng cậu lại ôm chặt hơn còn không ngừng luân động trong khoang miệng cô. Đầu lưỡi của Hân Nghiên bị Trạch Dương đẩy lên lại đẩy xuống làm cô càng khó chịu hơn. Nhưng không thể làm cách nào để đẩy Trạch Dương ra.
Hôn Hân Nghiên mãi vẫn chưa đủ, Trạch Dương còn đưa tay sờ eo của Hân Nghiên rồi trườn lên ngực cô. Tuy ngực Hân Nghiên không phải là to nhưng cũng không phải quá nhỏ. Trạch Dương đưa tay luồn vào trong áo ngực của Hân Nghiên còn sờ nắn ngực cho cô. Hân Nghiên rùng mình đưa chân đạp giãy giụa. Lúc này Trạch Dương mới giật mình nhận thức ra. Cậu vội vàng buông tay khỏi ngực Hân Nghiên rồi chỉnh lại áo giúp cô.
- Trạch Dương hôn sai cách rồi. Còn làm mình khó thở nữa a.
Hân Nghiên khoanh tay chu môi sưng đỏ nhìn Trạch Dương. Cậu còn tưởng Hân Nghiên nhận thức được việc làm sai trái của cậu, ai ngờ đâu Hân Nghiên chỉ là vì cậu hôn đến khó thở nên mới như vậy. Trạch Dương đưa tay chỉnh lại tóc cho Hân Nghiên rồi nở nụ cười đẹp tựa nắng mai nhìn cô.1
- Vậy thì lần sau mình sẽ học hôn cho đàng hoàng. Để Hân Nhi không phải khó thở nữa, được không?
- Ừm.
Còn không suy nghĩ nhiều mà Hân Nghiên đã vui vẻ gật đầu. Cũng quá dễ dãi rồi, thảo nào Trạch Dương có thể tùy tiện đến vậy.
- Không được kể chuyện này cho ai biết chưa?
- Biết rồi a. Trạch Dương lúc nào cũng nói như vậy hết mà.
- Sợ cậu quên.
- Ò.
Hân Nghiên gật đầu định đưa tay lấy đồng hồ cát thì Trạch Dương lại giấu ra đằng sau lưng cậu. Hân Nghiên khó hiểu nhìn Trạch Dương. Còn định hỏi thì cậu đã ôm cô đi lên phòng. Trạch Dương bây giờ hiện rõ đuôi cáo ra, cậu nở nụ cười chết người với Hân Nghiên. Nhưng trước mắt Hân Nghiên chỉ nghĩ là Trạch Dương đang vui nên cô cũng cười theo. Ai ngờ đâu Trạch Dương xấu xa lộ rõ bản chất thật của mình. Cậu đặt Hân Nghiên nằm xuống giường còn cúi xuống hôn cô thật lâu. Hân Nghiên khó thở đẩy Trạch Dương ra bao nhiêu lần cũng không được. Phải đợi đến khi Trạch Dương hôn đủ rồi thì mới có thể điều hòa lại nhịp thở. Nhưng còn chưa dừng lại ở đó thì Trạch Dương đưa vén áo Hân Nghiên lên. Cậu đưa tay nắn bó ngực Hân Nghiên làm cô lại rùng mình thêm lần nữa. Ngực của Hân Nghiên cũng thật mềm, còn muốn cắn mút nó nhưng lại thôi. Câu đưa tay cạy đầu ngụy hoa phớt hồng của Hân Nghiên còn nhéo mạnh nó.
- Đau quá Trạch Dương...
Hân Nghiên cau có mặt nhìn Trạch Dương. Cậu đưa tay lên vuốt khuôn mặt của cô lại nở nụ cười chết người đó.
- Hân Nhi đau sao?
- Ừm.
- Để mình nhẹ tay hơn một chút nhé.
- Nhưng tại sao lại làm vậy? Làm vậy là sao hả Trạch Dương?
- Giúp Hân Nhi nhà ta phát triển thêm một chút. Không muốn phát triển thêm sao?
Mẹ của Hân Nghiên luôn nói cô còn nhỏ nên phải ăn uống nhiều để có thể lớn hơn. Bây giờ không cần ăn mà vẫn lớn làm Hân Nghiên cũng cảm thấy thật giống phép màu. Cô gật đầu như gà mổ thóc.
- Muốn a.
- Thật ngoan.
Trạch Dương còn đang định cúi đầu xuống ngậm nhụy hoa thì tiếng chuông cổng nhà Hân Nghiên vang lên. Cậu kéo lại áo giúp Hân Nghiên rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Diệp Lam đang đứng ở ngoài cổng bấm chuông. Trạch Dương thật sự muốn bóp chết cái con nhỏ kia mà, lúc nào cũng có thể làm hỏng chuyện tốt của cậu.1
Hân Nghiên cũng đi đến nhìn xem Trạch Dương đang nhìn gì thì lại thấy Diệp Lam đang đứng dưới cổng. Hân Nghiên vui mừng mở cửa sổ vẫy tay nhìn Diệp Lam.
- Lam Lam ơi mình ở trên này.
- Ừ, mở cổng giúp mình đi.
- Ừm, Lam Lam đợi mình nha.
Nói xong Hân Nghiên liền chạy tót xuống mở cổng cho Diệp Lam. Chỉ còn Trạch Dương đứng trong phòng. Cái con nhỏ kia, khi nào đó dạy dỗ lại mới được. Chỉ sợ mai sau Hân Nhi của cậu lại nghe theo con nhỏ đó mà ham chơi như vậy thì quả thực không tốt chút nào. Như hôm nay cũng thật sự là đau đầu. Trạch Dương thở dài nhìn căn phòng của Hân Nghiên một lúc rồi đi vào nhà tắm của cô khóa chốt cửa bên trong lại. Thật lâu cậu mới đi ra rồi xuống nhà, lại để bộ mặt lạnh nhạt không giống với lúc ở cùng Hân Nghiên trên phòng chút nào....