Chiều đi học về nhà thì Hạ Mỹ Oánh đã ở bên đó chờ cô về. Vừa vào nhà Hân Nghiên thấy Hạ Mỹ Oánh liền cười toe toét đến ôm lấy bà.
- Hân vừa mới đi học về. Cô Oánh đợi Hân lâu không?
- Không lâu, cô đợi Hân Nhi cả đời cũng được.
- Cô Oánh tốt quá đi. Hôm nay con sang ngủ nhà cô Oánh đó, mẹ Hân nói vậy đó.
- Ừ, hôm nay Hân Nhi sang ngủ nhà cô. Tí nữa cô đưa hai đứa đi ăn ở quán nhé.
- Thật sao cô, Hân thích lắm. Yêu cô Oánh quá luôn.
Hân Nghiên nghe vậy liền vui sướng ôm chặt lấy Hạ Mỹ Oánh. Bà buồn cười xoa đầu cô.
Trạch Dương đi sang thấy vậy cũng chả nói gì. Cậu đi vào bếp rót cốc nước uống rồi ra sofa ngồi cùng mẹ mình và Hân Nghiên.
- Trạch Dương, tối nay cô Oánh cho hai đứa mình đi ăn ở quán đó. Trạch Dương vui không?
- Chỉ có những đứa trẻ con như cậu mới thích thôi.
- Tiểu Dương, nói vậy Hân Nhi sẽ tủi thân đấy biết chưa?
Hạ Mỹ Oánh nghe con trai mình nói vậy búng nhẹ trán cậu rồi ôm Hân Nghiên vào lòng. Hân Nghiên cũng dụi mặt vào lòng bà còn cười khúc khích.
- Trạch Dương xấu tính lắm cô Oánh. Chỉ suốt ngày cốc đầu Hân thôi.
- Còn có chuyện đấy nữa à? Để cô về dạy lại thằng bé. Ai lại nỡ cốc Hân Nhi đáng yêu đây chứ.
- Hì, Hân rất vui.
Trạch Dương đương nhiên đã thấy rất nhiều cảnh tình thân mến thân này rồi. Đơn giản là cậu vẫn không thể nghe nổi những lời hai người này nói với nhau. Vì thế cũng nhanh chóng đứng dậy đi về nhà.
Đến tối, Hạ Mỹ Oánh lấy chiếc xe ô tô của mình để chở hai đứa nhỏ.
Hân Nghiên mặc chiếc váy Lolita hình dáng thủy thủ. Chiếc váy màu trắng, phần cổ có gắn thêm chiếc nơ màu đỏ. Hai bên của váy có thêm hai mảnh vải như hai chiếc vây cá làm bằng ren. Chân váy xòe ra còn có thêm vài tầng váy nhỏ. Tay áo dài thích hợp vào buổi tối.
Trạch Dương đi ra mở cửa xe giúp Hân Nghiên rồi mình cũng vào ngồi phía dưới cùng cô.
- Cô Oánh ơi, mẹ Hân vừa gọi điện cho Hân đó.
- Vậy sao? Vậy cô ấy đã nói gì?
- Mẹ Hân nói phải nghe lời cô Oánh, không được nghịch làm cô phiền lòng.
- Ừ, Hân Nhi ngoan như vậy làm gì mà cô phải phiền lòng chứ. Người cô phiền lòng chỉ là Tiểu Dương thôi.
- Con làm gì?
Trạch Dương nghe vậy liền khó hiểu hỏi. Nói về thành tích học tập cậu đứng đầu của trường, ở nhà cậu cũng chả hay cãi gì bà. Bây giờ lại kêu người mà phiền lòng là cậu?
- Ừ, anh thì giỏi rồi. Tôi đâu dám nói.
Hạ Mỹ Oánh vừa lái xe còn không quên trêu chọc con trai mình. Hân Nghiên nghe vậy liền cười nắc nẻ. Cô còn ngả người ra phía Trạch Dương cười rồi lại ngả về phía cửa kính xe để cười. Thậm chí còn cười nhiều đến nỗi cộc đầu vào kính xe.
- Ui da.
Hân Nghiên tắt cười ngay lập tức. Cô nhíu mày đưa tay lên xoa đầu. Hạ Mỹ Oánh thấy vậy lo lắng hỏi.
- Hân Nhi có đau lắm không con?
- Hân đau.
Trạch Dương phải kéo cô đến gần xoa trán giúp cô. Hạ Mỹ Oánh bớt lo hơn lại lái xe tiếp. Hân Nghiên ngồi ngoan như con mèo con được vuốt lông vậy.
- Hậu đậu.
- Hứ.
- Còn đau không?
- Hết rồi, hì.
Hân Nghiên tươi cười nhìn Trạch Dương. Cô còn đang định dụi đầu vào người Trạch Dương thì cậu đã nhanh tay giữ cô lại. Có mẹ cậu ở đây nên vẫn không dám quá gần gũi với Hân Nghiên.
Cả ba người đi ăn ai cũng khen là Hạ Mỹ Oánh khéo đẻ. Có hai đứa con một đứa thì đáng yêu còn một đứa thì đẹp không có chỗ để chê. Hạ Mỹ Oánh được dịp nở mày nở mặt.
Về nhà, Hân Nghiên thay đồ ngủ rồi mở cửa hàng rào đi qua sân nhà Trạch Dương. Cô đang chạy lên tầng thì Hạ Mỹ Oánh gọi cô lại.
- Hân Nhi đến giờ ngủ rồi con.
- Hân đi ngủ mà.
- Ý con là ngủ cùng Tiểu Dương hả?
- Vâng ạ.
Hạ Mỹ Oánh còn định nói không được nhưng nhìn khuôn mặt ngây thơ không biết gì của Hân Nghiên thì bà lại thôi.
- Hân Nhi ở đây đợi cô một chút, cô lên nói chuyện với Trạch Dương sẽ xuống ngay.
- Dạ.
Nói xong Hạ Mỹ Oánh nhanh chóng đi lên phòng Trạch Dương. Bà gõ cửa đi vào trong thấy Trạch Dương đang ngồi bàn học làm bài.
- Hân Nhi muốn ngủ cùng con.
- Thì sao ạ?
- Mẹ nghĩ con phải phản đối chứ. Không phải trước kia con nói không được sao? Bây giờ xuống nói với con bé đi, hai đứa lớn rồi nên mẹ nghĩ không thích hợp cho lắm.
- Mẹ thấy trước kia con nói rồi cuối cùng thế nào?
- Hân Nhi có thể không để tâm, nhưng con khác con bé. Hay là con xuống ngủ cùng mẹ đi, để Hân Nhi lên đây ngủ.
- Mẹ nghĩ con đồng ý?
- Nhưng Hân Nhi muốn ngủ ở phòng này.
- Con không cần biết. Phòng con thì con ngủ.
- Cái thằng bé này... Vậy con chịu khó ngủ dưới sofa một hôm nhé?
Hạ Mỹ Oánh không biết nên nói gì với cậu con trai bướng bỉnh này của mình. Suy nghĩ một lúc thì bà nảy ra ý tưởng.
Trạch Dương nhíu mày khó hiểu. Chả biết ai mới là con của mẹ đây nữa. Có ai đời bắt con trai ruột của mình ngủ ở sofa để cho con gái của bạn thân ngủ ở giường lại còn là ở phòng con trai mình. Nhưng cuối cùng cậu cũng gật đầu.
- Cũng được.
- Con chịu khó một hôm thôi, không phải con đang muốn đến thành phố L để gặp Tiến sĩ Lưu sao. Cuối tuần mẹ đưa con đi.
- Thành giao.
Hạ Mỹ Oánh gật đầu cười rồi rời khỏi phòng. Hân Nghiên nói chuyện với Hạ Mỹ Oánh một lúc rồi chạy lên phòng cùng Trạch Dương.
- Trạch Dương ơi, mình đến rồi nè.
- Ừ.
Hân Nghiên tự nhiên đi đến bàn học nhìn Trạch Dương làm bài một lúc rồi lấy phi tiêu ở bàn để phi vào bảng trên tường. Chơi một lúc thì Trạch Dương cũng làm bài xong. Cậu lấy gối và chăn trong tủ rồi để ra sofa.
- Muộn rồi, đi ngủ.
- Chán quá đi, còn sớm mà Trạch Dương.
- Đi ngủ.
Nghe Trạch Dương nói vậy thì Hân Nghiên phụng phịu đi lên giường nằm. Trạch Dương đi ra tắt điện rồi nằm ở sofa. Hân Nghiên nằm một lúc mới nhớ ra. Cô lật chăn ngồi dậy bật điện lên.
- Trạch Dương sao lại ngủ ở đấy?
- Thích.
- Ồ.
Nghe vậy thì Hân Nghiên gật gù rồi tắt điện. Hạ Mỹ Oánh đứng ở ngoài vẫn nghe xem có động tĩnh gì không thấy hai đứa nói vậy thì bà yên tâm về phòng ngủ.
Trạch Dương im lặng một lúc liền lật bỏ chăn đi đến cạnh thành giường. Cậu còn thản nhiên lên giường nằm xuống đắp chăn. Hân Nghiên đang nghịch gấu bông thì quay sang nhìn cậu. Còn đang định nói thì Trạch Dương bịt miệng cô lại.1
- Nói nhỏ.
- Ừm.
Hân Nghiên nghe Trạch Dương nói vậy cũng ngoan ngoãn gật đầu.
- Trạch Dương nói ngủ dưới sofa mà.
- Đau lưng.
- Vậy sao? Mình đấm lưng cho Trạch Dương nha. Ba mình cũng hay nhờ mình lắm đó.
- Không cần, im lặng ngủ đi.
- Ừm.
Nghe Trạch Dương nói vậy Hân Nghiên quay lưng về phía cậu ôm gấu bông nhắm mắt ngủ. Trạch Dương nằm mãi cũng không thể ngủ được. Cô lại có thể thản nhiên ngủ ngon đến vậy. Vươn người qua bên cạnh xem Hân Nghiên thế nào. Cậu nhẹ nhàng lật người cô quay về phía mình. Nằm lại xuống giường nhìn cô ngủ. Hân Nghiên của cậu còn chả đề phòng một chút nào. Nhưng lúc ngủ cũng đáng yêu quá rồi. Câu tiến sát hơn đến chỗ Hân Nghiên, cúi xuống sát môi cô nhưng lại nhanh chóng quay đi chỗ khác. Vẫn là không nên làm vậy với cô. Đợi thêm chút nữa thôi là được, không nên thừa nước đục thả câu.
Trạch Dương đứng dậy đắp chăn lại cho Hân Nghiên rồi lại qua sofa nằm. Phải thật lâu cậu mới có thể ngủ được.
Hạ Mỹ Oánh vẫn không yên tâm nên nửa đêm đứa đi sang phòng Trạch Dương để xem. Nhìn thấy Hân Nghiên ngủ đạp bỏ chăn ra còn Trạch Dương vẫn đang ngủ ở sofa thì bà mới yên tâm. Đi đến đắp chăn lại cho Hân Nghiên rồi rời khỏi phòng.