“Ăn ngon không anh?”
Kỳ thật, hắn không cảm nhận được vị gì cả. Trong lòng còn đang băn khoăn không biết bó hoa mình đặt khi nào giao tới, Quý Trạch có chút đứng ngồi không yên, thế nên hắn dứt khoát giả chết, không hé răng.
Quý Trạch: Lần sau nhất định phải đến cửa hàng hoa kia khiếu nại vì giao hàng trễ giờ mới được.
"Không hợp khẩu vị sao?" Hạ Thần có chút thất vọng, ngay sau đó liền phấn chấn trở lại, đi tới mà ngồi lên đùi hắn, một tay níu lấy cằm đối phương, một tay bắt lấy gáy hắn, tư thế này khiến Quý Trạch bị giam trên ghế không thể nhúc nhích, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn cậu. Ngay sau đó, môi hắn liền bị gặm lấy. "Cho em nếm thử nào."
Lúc ăn canh, làm thế nào để thưởng thức xương ống thơm ngon?
Thường thì trước hết là mút hết nước canh tràn ra từ thịt xương, sau đó mút lấy từng đoạn của phần xương ống, gặm hết thịt ở bên ngoài. Sau khi đã mút hết nước thịt, nên dùng lưỡi để khám phá bên trong xương, moi ra những gì ẩn giấu bên trong. Tuy không thể lấy toàn bộ ra hết, nhưng không một ai không tận hưởng quá trình húp xương này.
Quý Trạch đẩy người ra, cầm lên khăn giấy lau miệng, vòm miệng nhạy cảm như vẫn còn đọng lại cảm giác ngứa ngáy sau khi bị đối phương càn quét. Cách một lớp giấy, hắn có thể cảm nhận được cánh môi mình vừa rát vừa sưng tấy. Hắn rũ mắt, không nói gì, cũng không thèm nhìn Hạ Thần.
“Làm sao vậy?” Hạ Thần chép miệng, liếm liếm khóe môi, “Ăn không ngon sao?”
“Câm miệng!”
“Ồ.” Hạ Thần thấy lỗ tai hắn đỏ bừng, tâm tình liền chuyển biến tốt, cậu chắp tay đặt sau lưng, lắc lư người, vẻ mặt hớn hở, “Quý tiên sinh sao không tiếp tục dùng cơm? Có phải muốn tận hưởng thêm chế độ phục vụ đặc biệt này hay không?”
“Không cần!”
Hạ Thần vẻ mặt tiu nghỉu, thất vọng trở lại chỗ ngồi sau đó ngoan ngoãn dùng cơm.
Quý Trạch trầm mặc, ăn xong bữa tối đối phương đã dụng tâm chuẩn bị cho mình, ngỡ rằng như vậy đã hạ màn. Không ngờ sau đó, Hạ Thần bỗng nhảy dựng lên, “Khoan đã! Em còn có cái này tặng anh.” Rồi thần thần bí bí chạy khỏi bếp, mang vào một chiếc bánh kem nhỏ trông khá xấu, viền bánh kem cách hai chữ "hoàn thiện" còn rất xa, trái cây xếp chồng lên nhau một cách tùy tiện, chỗ trống có cắm hai hình người làm từ mứt trái cây đang mỉm cười nhìn ra thế giới bên ngoài, một người so với người kia lùn hơn nửa cái đầu.
Hắn giật mình, đã suy đoán được vài phần, “Đây là...?”
“Là em tự làm đấy!” Hạ Thần bưng bánh kem lên bàn, lấy dao cắt mang qua, “Tuy rằng có hơi xấu, nhưng lần đầu tiên phết kem thật sự rất khó giữ vững tay, tay em cứ run miết hà. Nếu là Quý Trạch làm, chắc là sẽ đẹp lắm.”
Kĩ thuật làm bánh sao có thể so với khả năng hội họa được. Quý Trạch chống cằm, lắc đầu, “Không đâu, bánh kem rất đẹp.” Nghĩ nghĩ, lại bồi thêm một câu, “Anh rất thích.”
“Nếu thích thì nếm thử một chút đi.” Hạ Thần cười tủm tỉm, đem dao đưa cho hắn, còn đẩy đến trước mặt hắn hai dĩa sứ trắng sạch, “Cắt cho em một miếng nha?”
“Được.” Quý Trạch tiếp nhận dao, “Muốn ăn phần nào?”
“Phần nào có anh là được."
Quý Trạch đối với chiếc bánh nhỏ kia đầy vẻ nghiêm túc, khoa tay múa chân tại vài vị trí, cuối cùng lắc đầu, "Anh thấy em vẽ hai người rất đẹp, tách họ ra có phải hơi tàn nhẫn không? Thôi thì cắt phần có hai người cho em luôn nhé?"
Đáng tiếc, Hạ Thần không đồng tình, "Cái gì mà tàn với nhẫn, em ăn anh, anh ăn em không phải tốt hơn sao? Anh mau cắt đi!" Cậu siêu hung dữ đem hai cái dĩa đẩy về trước, thúc giục hắn hạ dao.
Mèo háu ăn, khi nãy chắc là ăn không no chứ gì. Quý Trạch bất đắt dĩ nghĩ thầm, ướm thử vài vị trí. Hai nhân vật chính nằm ngay giữa bánh kem, hắn cũng chỉ có thể lựa ngay giữa mà cắt xuống. Thế là lưỡi dao sấn xuống lớp kem mềm mại, tiến sâu vào phần bên trong. Tuy nhiên, chỉ cắt đến một nửa, có cái gì cưng cứng ngăn lại.
"Phía dưới có gì vậy?" Quý Trạch nghi hoặc nói, xoay mặt nhìn Hạ Thần. Hạ Thần cũng tỏ ra kinh ngạc, giống như không hề biết bánh kem do chính mình làm có chứa vật cứng gì. Cậu vội thốt lên, "Đừng bảo là lúc em làm bánh, có dụng cụ gì đó lỡ rớt vào bên trong đấy nhé. Bảo sao bánh lại gập ghềnh không vững, tay nghề em nào có nát thế. Anh mau cắt ra xem có gì bên trong đi!"
Quý Trạch cũng tò mò không biết vật cứng kia là gì, hắn cẩn thận cắt xuống bốn cạnh của chiếc bánh tròn, dò đoán kích thước của vật cứng kia, cuối cùng bóc ra lớp kem trên cùng, để lộ một thứ gì đó có vỏ cứng bằng nhựa.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Hạ Thần cả kinh nói, “Màu đen?! Chẳng lẽ là bao tay hay khuôn đúc lọt vào?”
Bị lời phán đoán của Hạ Thần đánh lạc hướng, hắn nghi ngờ hỏi, "Khuôn đúc có màu đen sao?"
"Có thể là khuôn đúc chocolate, đựng nhiều chocolate thì dần sẽ biến đen thôi." Hạ Thần chắc nịch mà tuyên bố, "Em đã từng làm bánh rồi, anh tin em đi, chắc chắn là khi em làm chocolate lỡ tay đánh rớt cái khuôn xuống bánh đó."
Thật là hậu đậu mà. Quý Trạch cười khổ, "Được rồi, vậy để anh lấy ra cho em." Sau đó hắn từ từ đẩy ra lớp kem, dùng dao vớt lên thứ kia. Vật kia bóng loáng, dường như là một chiếc hộp đen có in hoa văn.
Quý Trạch vừa nghĩ 'Cái này không thể nào là khuôn đúc chocolate được' thì giây tiếp theo đã thấy Hạ Thần chộp lấy hộp đen kia, trong lúc hắn chưa kịp phản ứng, đối phương đã quỳ xuống một bên gối, ngẩng đầu nhìn hắn với đôi mắt sáng lấp lóa, từ túi áo cậu bỗng phát ra một đoạn nhạc trữ tình. Cậu từ từ mở chiếc hộp, thâm tình nói, "Người yêu dấu ơi, chúng ta cũng đã quen nhau gần ba tuần, là thời điểm đẹp nhất để bước vào hôn nhân, anh có nguyện ý đáp ứng lời cầu hôn của thầy Hạ đáng yêu lại quyến rũ mê người này không?"
Quý Trạch lúc này tay còn đang cầm dao ngồi trên ghế:...
Tình huống chết bầm này y chang những gì hắn dự liệu. Không ngờ bản thân đã cảnh giác, chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn rồi, thế mà vẫn bị cậu giành trước. Quý Trạch nhất thời có chút mờ mịt, cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Đầu sỏ gây tội Hạ Thần lại còn một bên vui vẻ mà nhắc nhở, "Bảo bối ơi, lúc này anh lẽ ra phải buông dao, sau đó nói với em rằng 'anh nguyện ý' chứ."
Quý Trạch trầm mặc hai phút, cuối cùng chấp nhận số phận mà buông dao, cố gắng cong lên khóe môi, phối hợp đáp, "Anh nguyện ý."
Gặp được một đối tượng bạo dạn, nhiệt tình, không hề theo quy củ như thế, hắn còn có thể làm sao đây? Chỉ có thể nhận mệnh.
Hạ Thần đeo nhẫn vào cho hắn, lòng đầy mĩ mãn. Quý Trạch bất đắc dĩ để đối phương kéo kéo tay mình. "Đúng rồi!" Cậu ở trong túi sờ sờ, cuối cùng lấy ra chiếc nhẫn quen thuộc mà hắm đã mua, trước ánh mắt kinh ngạc của Quý Trạch, cậu nâng cằm, "Quý tiên sinh đã đáp ứng lời cầu hôn của em, giờ đã đến lượt anh."
“Thì ra em đã biết trước rồi.” Quý Trạch rầu rĩ nói.
“Đúng vậy.”
“Em không chỉ giả vờ không biết, còn dám đem nhẫn anh giấu đi!” Quý Trạch lên án hành vi 'tàn ác' của cậu.
"Nếu không giấu sẽ làm hỏng việc của em mất," Hạ Thần ngoe nguẩy ngón trỏ của mình,chân thành nói: “Mẹ em bảo làm đại sự không thể để việc dang dở. Đã chuẩn bị bữa ăn và hoa hoét đầy đủ cả, nhân bầu không khí tốt đẹp như vậy mà bỏ đi cơ hội ngỏ lời, chẳng phải sẽ rất không hoàn mỹ sao?”
Thế kế hoạch của hắn bị phá vỡ thì hoàn mỹ lắm sao? Quý Trạch có chút không vui.
Hạ Thần vẫn trộm vui trong lòng: “Được rồi, hiện tại anh có thể cầu hôn em rồi đó~” nói xong còn rất ư là phối hợp mà vươn bàn tay ra.
Quý Trạch trầm mặt, liếc cậu một cái, cảm giác như một phiến băng xẹt qua mặt Hạ Thần, lạnh đến mức làm cậu sửng sốt, còn tưởng rằng mình đã phạm phải tội ác tày trời gì chứ. Sau đó, liền thấy hắn nắm lấy tay mình, đem nhẫn đeo vào ngón giữa, động tác gọn lỏn mà tàn nhẫn, sau đó hắn vỗ vỗ tay, cắm vào trong túi, không chút để ý mà nói, "Rồi đó."
Đơn giản như vậy? Giờ cho là không quỳ gối thì cũng phải có lời cầu hôn chứ? Hạ Thần ngớ người, nâng lên ngón tay, có chút không tin nổi mình đã được đeo nhẫn: “Cứ như vậy là xong? Lời cầu hôn đâu?”
Nghi thức cầu hôn của mình đâu?
“Cầu cái gì mà cầu,” Quý Trạch hơi hơi nâng cằm, hiếm lắm mới trưng vẻ bá đạo cường ngạnh, “Việc này không cần thương lượng, em không muốn cũng phải đồng ý. Đeo nhẫn của anh, về sau chính là Omega của anh, muốn chạy cũng không thoát.”