Đêm đó, Hạ Thần ngủ lại ở gian phòng cho khách. Cậu ấp úng, “Em quên mang theo quần áo để thay rồi,” sau đó bày ra vẻ khó xử, “Hiện tại trở về thì cũng rất phiền, đi qua đi lại đã mất một tiếng đồng hồ lận!”
Trên thực tế, nếu lái xe thì không tốn hơn hai mươi phút. Quý Trạch cũng không chọc thủng lời cậu, chỉ cảm thấy nếu bắt cậu về lấy đồ thì cũng phiền thật, “Nhà anh có vài bộ quần áo chưa mặc.”
“Không cần đâu.” Hạ Thần liên tục xua tay, “Quần áo mới lấy ra mặc uổng lắm, tìm cho em bộ đồ cũ cũ là được rồi,” cậu chớp chớp mắt, bắn tới hắn cái nháy mắt tự cho là đáng yêu, “Nếu không thì một cái áo thôi là đủ!”
“Nói cái gì đấy?” Quý Trạch buồn cười bảo, “Làm như nhà anh thiếu quần lắm vậy.” Nói xong quay đầu đi tìm quần áo, lấy ra một cái áo thun và chiếc quần dài, không có vị trà sữa mà chỉ có mùi long não, vừa ngửi đã biết chúng bị cất trong tủ lâu lắm rồi.
Mùa hè nóng nực, mà còn cấp cho cậu áo tay dài, rồi lại quần dài...
Hạ Thần cầm bộ quần áo lên, vẻ mặt chần chừ muốn nói nhưng không dám. Quý Trạch cho rằng cậu sợ nóng, nỗ lực giải thích, “Trong phòng có điều hòa, không sợ nực. Anh còn có áo tay ngắn, em lấy không?”
“Lấy!”
Thế là Quý Trạch lôi một cái áo thun tay ngắn ra.
Mẹ nó chứ, sao lại là quần dài, bộ chân mình khó coi lắm sao? Hạ Thần im lặng nhìn vào bộ đồ, trong mắt tràn đầy cự tuyệt.
Ban đêm 10 giờ, Hạ Thần từ trong phòng bước ra, sau khi xác nhận cửa phòng đã bị khóa trái mới nhẹ nhàng thở phào. Dưới ánh mắt khinh thường của Quả Cam điện hạ đang ngồi trên trụ cào cho mèo, cậu hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm gõ gõ cửa phòng Quý Trạch.
“Làm sao vậy?” Quý Trạch còn đang quằn quại với công việc, mở cửa thấy Hạ Thần đang cúi đầu đứng đó, còn tưởng cậu gặp chuyện gì.
Hạ Thần nhéo nhéo góc áo, ánh mắt lập loè, “Khi nãy em đi vệ sinh, lúc trở về thì thấy cửa phòng bị khóa rồi, vào không được.”
Phòng cho khách nằm ở bên cạnh phòng ngủ chính, Quý Trạch vặn vặn tay cầm, đích xác là đã bị khóa. Người bên cạnh không ngừng nói xin lỗi, dường như rất áy náy. Quý Trạch nói: “Em cứ từ từ, anh còn có chìa khóa dự phòng.” Hắn đi vào phòng, Hạ Thần còn muốn nhân cơ hội đi vào cùng, kết quả cửa phòng trước mặt cậu đóng sầm lại. Cậu đối diện với cánh cửa, chỉ biết cười căm hận, đối phương càng lẩn tránh, cậu lại càng muốn gây rối!
Phòng ngủ Quý Trạch cũng không lớn, trừ bỏ giường lớn cùng tủ quần áo, bên cạnh là bàn làm việc, trên bàn chất đầy thứ lộn xộn. Quý Trạch nhanh chóng tìm được chìa khóa, khi mở cửa liền thấy Hạ Thần còn đứng ở đấy, trong ánh mắt dường như mang theo vẻ u oán.
Là do hắn tìm chìa khóa lâu quá sao? Quý Trạch đem chìa khóa tra vào ổ, ‘cụp’ một tiếng, phòng cho khách thuận lợi mở ra. Quý Trạch nói, “Được rồi, em mau trở về ngủ đi.”
Hạ Thần tần ngần ở cửa, không nói lời nào, chỉ biết cúi đầu không chịu nhúc nhích.
Quý Trạch theo ánh mắt cậu dời xuống, kinh ngạc chất vấn, “Sao em lại không mang giày?” Hắn đem người đẩy mạnh vào phòng vệ sinh, thuận tay đem dép lê đến trước mặt cậu, “Gần đây trời nóng, Quả Cam rụng lông khắp nhà. Em mau rửa chân rồi lấy dép mang vào đi.”
Hạ Thần cắn răng, nghĩ thầm dù sao việc này làm nhiều thì da mặt sớm muộn cũng dày lên, nên chẳng thèm kiêng dè gì nữa. Cậu dứt khoát bật vòi nước, cố tình đem quần áo làm cho ướt đẫm, nướt dính vào người, để lộ làn da nhàn nhạt. Cậu kinh ngạc, lớn tiếng thốt lên, “Ấy chết! Ướt hết rồi!”
Phòng vệ sinh vang lên tiếng loảng xoảng, người ở ngoài cửa trì độn mà bảo, "Từ từ, để anh tìm bộ quần áo khác cho em thay."
Thật sự khó khăn quá mà! Hạ Thần tức giận cắn góc áo, cả người run bần bật, đành rầu rĩ mà đi thay đồ, khoảnh khắc bước ra cửa còn thấy Quý Trạch đang đứng đợi mình, không khỏi thở dài.
Quý Trạch từ ghế đứng dậy, "Làm sao vậy?"
Cậu đã bị rút cạn hết động lực rồi, giờ chỉ muốn làm cá mặn thôi. Hạ Thần vẻ mặt tiu nghỉu đáp, "Không vui, ngủ không được."
"Không vui sao? Hay nghe vài bản nhạc xem sao, có lẽ tâm tình sẽ tốt hơn?"
Hạ Thần lắc đầu, ủ rũ cụp đuôi.
Quý Trạch nghĩ nghĩ, bèn ấn bả vai đối phương, xoay người cậu lại, làm cậu đối mặt với mình, "Có thể là vì đây là lần đầu tiên em ngủ lại ở nhà người khác?" Hắn nhìn Hạ Thần mang vẻ mờ mịt ngẩng đầu nhìn mình, do dự trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán đối phương. Nụ hôn kia không nhuốm chút ái muội gì, đơn thuần ấm áp đến mức xuyên thấu trái tim.
“Đừng nghĩ nhiều nữa.” Hắn cười, “Chúc em ngủ ngon.”
Chúc em ngủ ngon…
Suốt cả đêm, Hạ Thần cứ lâng lâng như đang trong mơ, tâm tình vui sướng đến mức khi sáng thức dậy vẫn còn lăn lộn, như một con cá chép mà hưng phấn nhảy khỏi giường, cả gương mặt tràn đầy rạng rỡ. Cậu chạy về ký túc xá của giáo viên, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, giữa trưa đã vui vẻ mang theo đầy đủ hành lý dọn đến đây.
Cho đến ngày thứ Sáu, Quý Trạch đếm đếm lịch, hỏi cậu, “Ngày mai em có đi làm không?”
Hạ Thần vẻ mặt nghi hoặc, “Có, chủ nhật này trường em tổ chức đại hội thể thao, ngày mai em phải đi hỗ trợ dọn dẹp khiêng đồ. Nhưng cũng mau lắm, có thể trong một ngày là xong hết rồi. Sao vậy anh?”
Quý Trạch đang nghĩ tới buổi ký tặng sách tại triển lãm truyện tranh, có lẽ sự kiện ấy sẽ rơi vào chiều thứ Bảy, sau khi kết thúc thì trời đã tối, khả năng cao hắn sẽ phải ở lại đó một đêm. Hắn nói, "Anh sắp tới đến thành phố G một chuyến."
“Đi bao lâu ạ?” Hạ Thần vừa nghe xong, lập tức trở nên hưng phấn, trong mắt tràn đầy quan tâm hắn. Quý Trạch nhìn cậu, trong lòng dâng lên ấm áp, nhẹ giọng đáp, “Tầm một đến hai ngày.”
Hàng mày Hạ Thần rũ xuống, trông rất không vui, “Lâu vậy sao...”
“Em ở nhà một mình được không?”
“Làm sao không được?” Hạ Thần vỗ vỗ ngực, “Em không chỉ tự lập tốt, còn có thể giúp anh chăm sóc Quả Cam! Anh cứ yên tâm mà đi công tác, em ở nhà chờ anh về!” Nói xong duỗi tay che miệng, rồi hé tay tặng hắn cái hôn gió, làm Quý Trạch đỏ tai hết cả lên.
Quý Trạch bèn kéo cậu về phía mình, hôn hôn mặt cậu, nhìn người trước mắt lưu luyến bám rịt vòng eo mình, kề sát vào ngực hắn, lẩm bà lẩm bẩm, “Ba mẹ với anh trai em đều ở thành phố G, hay là lần này anh sang nhà anh trai em ở nhờ một buổi đi?”
“Anh định ở khách sạn.”
“Cũng được, lần tới em mang anh đến gặp bọn họ luôn.”
Quý Trạch xoa bóp lỗ tai cậu, khiến đối phương run lên, càng nép sát vào người hắn, trông thật đáng yêu. Hạ Thần lớn mật kéo tay hắn, đặt nó lên gáy mình. Cậu rõ ràng đang khẩn trương muốn chết, lại còn bày ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi, giọng nói run rẩy “Anh sờ, sờ sờ em chỗ này.”
Tuyến thể là bộ phận tương đối mẫn cảm trên cơ thể con người, đặc biệt là đối với Omega, và cũng là nơi đánh dấu.
Hạ Thần đem mặt chôn vùi trong ngực hắn, vẫn luôn run bần bật, để thốt ra câu đó cậu cũng đã phải tiêu tốn không ít can đảm. Quý Trạch trầm mặc, nhẹ nhàng dời tay, sửa sang cổ áo cho cậu, “Không cần vội, chờ anh trở về.”
Cậu nâng mặt lên, khóe mắt hồng hồng, Quý Trạch ngẩn ra, mỉm cười, dùng ngón cái vân vê đuôi mắt đỏ ửng. “Khóc sao?”
“Em không có.” Tên nhóc nào đó vẫn mạnh miệng đáp, ôm người ta cọ cọ thật lâu, lại bắt đầu lưu luyến không rời, “Anh nhớ về sớm một chút nha.”
“Được.” Quý Trạch nhìn cậu thấy thật đáng thương, trong lòng mềm nhũn, nhéo cằm cậu, tinh tế đặt một nụ hôn lên khóe miệng.
Hai người đứng gần nhau đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Lông mi dài như cọ vẽ run lên, Hạ Thần bị nụ hôn của hắn làm cho ngứa ngáy, không nhịn được thè lưỡi, liếm liếm khóe môi, Quý Trạch một lần nữa lại hôn cậu.
Loại ếch luộc nước ấm này, so với việc ăn hết một lần còn ngon hơn, cậu nhịn không được nữa!
Hạ Thần đột nhiên nắm lấy cổ áo của hắn, kéo hắn xuống, dùng vũ lực mà cắn mút hắn, hoàn toàn không có chút kĩ thuật gì nên hồn. Cảm thấy mình trở thành mục tiêu bị người khác ngấu nghiến, Quý Trạch đánh mất quyền chủ động, gần như vô thức đưa tay nhéo nhéo gò má người nọ, không chút thương tiếc mà đẩy cậu ra, cơn nhức nhối từ nơi không thấy được truyền đến, Quý Trạch liếm môi, cảm thấy có chút đau nhức giống như bị kim chích. Hắn lập tức lạnh lùng, có chút bất mãn nói: "Em là chó chuyển kiếp sao?"
Hai người đối mặt nhìn nhau.
Quý Trạch híp mắt, dò xét mà nhìn cậu, giống như đang đánh giá người này một lần nữa.
Hạ Thần cả người đều mềm nhũn, nhỏ giọng nức nở, trông đáng thương như cún con bị bỏ rơi, không còn dáng vẻ táo bạo như vừa rồi. Quả nhiên Quý Trạch lập tức buông lỏng tay, bắt đầu dỗ dành cậu. Cún con vẻ mặt đáng thương, trong lòng lại phun tào: Ồ, thì ra người đàn ông của cậu thích ăn mềm chứ không ăn cứng!