Ngày hôm sau, Quả Cam nhảy từ bộ cào móng cho mèo sang tủ áo, rồi lại phóng lên giường, dựa sát vào người bố già đang ngủ say. Điện thoại vốn im lặng đặt trên tủ đầu giường bỗng sáng lên, phát ra những tràng âm thanh đầu tiên lấp đầy căn nhà lúc sáng sớm. Tiếng ca du dương đáng sợ tới mức Quả Cam nhảy dựng lên, phát ra tiếng khè khè đầy uy hiếp, vươn cái móng ngắn đã bị cắt trụi mà dẫm dẫm màn hình di động, vừa dẫm vừa kêu meo meo.
Giống như vua mèo disco nhảy rock and roll.
Một đôi tay bèn nhấc lên chú mèo đang vặn vẹo nhảy múa trên điện thoại, đem nó đặt cạnh mình.
"Alo? Quả Cam đây." Giọng nam cất lên, dày đặc cơn ngái ngủ.
"À, sách mẫu đã được gửi tới rồi sao? Hiện tại đang ở bưu cục?"
"Không có gì, lát nữa tôi sẽ lập tức đi lấy."
"Ừm, ừm. Không có việc gì đâu. Được rồi, tạm biệt."
Quý Trạch xoa mũi, từ lồng ngực thở ra một hơi dài. Sáng sớm tinh mơ đã nhận được tin tức không vui.
Khi còn là sinh viên đại học, hắn trở nên nổi tiếng khi bắt đầu minh họa truyện tranh. Lúc ấy, có một nhà văn tung ra quyển sách tên "Cửa Tiệm Sơn Hải", sau này trở thành tác phẩm văn học mạng vô cùng nổi tiếng, ngoài một số nhân vật chính cố định xuyên suốt, tác phẩm còn được chia thành nhiều hệ liệt, mỗi hệ liệt xoay quanh câu chuyện về một loại yêu quái. Khi quyển thứ nhất được xuất bản, Quý Trạch liền mua đọc, lúc rảnh rỗi thì vận dụng trí tưởng tượng của mình mà phác họa vài nhân vật trong sách, yêu quái đội lốt dị dạng, thần tiên mang vẻ đẹp phiêu diêu, kiểu gì cũng có, thứ bất biến chính là nét vẽ và phong cách tinh xảo của hắn.
Không ngờ tranh vẽ đăng lên, thu được lượng like không tồi, còn được fan hâm mộ tag tên tác giả bộ sách là 'Cây Chanh' vào, tác giả nhìn thấy tranh của hắn, liền nhắn tin riêng hỏi hắn có dự định theo nghề minh họa tranh chuyên nghiệp hay không, đồng thời ngỏ ý muốn hắn minh hoạ cho series của mình. Quý Trạch lúc đó cũng rảnh rỗi, trùng hợp hắn cũng đang tham gia một khóa học hội họa, thế nên đồng ý. Ban đầu, hắn làm chỉ đơn thuần là vì sở thích, sau đó lại trở thành công việc bán thời gian, không lâu sau thì trở thành kế sinh nhai luôn. Minh họa xong nhân vật chính, thiết kế cả dàn nhân vật phụ, sau này hắn còn phụ trách luôn cả việc xuất bản "Cửa Tiệm Sơn Hải" phiên bản truyện tranh, hơn nữa cũng ký hợp đồng với một số tạp chí và nhà văn.
Không ngờ Cây Chanh ra xong series thứ nhất, xong lại bắt đầu series thứ hai, thứ ba, thứ tư, rồi thứ năm...Cư dân mạng khen nứt vách, không thấy hồi kết. Quý Trạch như bị kéo vào cái hố to, mà lại còn bị chôn vùi dưới đáy hố không thoát ra được.
Điều tốt đẹp duy nhất chính là, sau khi minh họa cho tác phẩm của Cây Chanh, hắn cũng thu được chút danh tiếng, nên đôi lúc cũng có vài tác giả liên hệ hắn hợp tác.
Nhiều năm như vậy, mọi việc đều rất suôn sẻ, mà lần này thật ra cũng không phải chuyện gì to tát. Người chịu trách nhiệm gửi bản mẫu của một bộ truyện cho hắn lỡ ghi nhầm địa chỉ, người đưa thư không tìm được ai ký nhận, cuối cùng chỉ có thể đem bưu kiện trở về bưu cục, vì thế mà mới sáng tinh mơ, đối phương đã điện đến xin lỗi, nhờ Quý Trạch tự mình đi bưu cục nhận bản mẫu về.
Hắn nhìn thấy sắc trời còn sớm, bưu điện bây giờ chắc là chưa mở, thế là kéo chăn lên, lập tức chìm vào mộng đẹp lần nữa, máy điều hòa làm tròn chức trách, thổi đến những làn gió lạnh hiu hiu.
Chờ đến chừng 10 giờ, Quý Trạch mới bước ra cửa. Lúc bắt đầu đi, trời còn chưa quá nóng, ai ngờ đi đến nơi, đợi nhân viên loay hoay tìm đồ cả buổi thì đã là giữa trưa, mặt trời lên cao chót vót, dù ngày thường hắn ít ra mồ hôi, bây giờ ngực đã ướt đẫm, khắp người dính dớp tầng mồ hôi mỏng, khiến hắn khẽ run rẩy. Không khí bên trong xe buýt và bên ngoài cứ như hai thế giới khác nhau.
Quý Trạch tự dưng nhớ đến loài quỷ hút máu của truyền thuyết phương Tây, sinh vật kia hàng năm đều chui rúc tại nơi âm u lạnh lẽo, chỉ cần bước ra ánh nắng mặt trời, da thịt sẽ bị thiêu đốt, thậm chí là bốc hơi sạch sẽ. Hắn hiện tại cảm thấy mình chả khác gì ma ca rồng là bao, phơi nắng một tẹo thôi mà đã muốn sống dở chết dở.
Những Omega yếu ớt khi bước ra ngoài thường bung dù, hắn ỷ thân thể khỏe mạnh nên ra ngoài mà chẳng hề mang theo thứ gì che chắn, vừa xuống xe đã bị ánh mặt trời chói chang rọi vào, cả người đẫm mồ hôi lại bị hơi nóng rán một trận. Quý Trạch bước nhanh mấy bước, mang theo bản mẫu vừa lấy được, ghé một quán cơm ăn trưa.
Đồ uống được phục vụ chứa rất nhiều đá, nước đá từ miệng di chuyển vào cổ họng, rơi tỏm xuống dạ dày, khiến cả người hắn rùng mình trước cơn ớn lạnh. Quý Trạch đem bản mẫu nhìn sơ qua, tùy tiện ăn vài miếng cơm lót bụng. Để tẩy đi hơi nóng trong người, hắn còn húp thêm vài ngụm nước đá, khiến dạ dày đầy hơi lạnh.
Khi về đến nhà, hắn thở phào nhẹ nhõm, đem bản mẫu đặt trên kệ sách, lên giường ôm Quả Cam tiếp tục ngủ trưa. Tối hôm qua hắn thức quá khuya, dù có ngủ cỡ nào cũng không thỏa.
Đồng hồ chậm rãi xê dịch, bên ngoài, ánh mặt trời cũng dần chuyển động.
Khi mở choàng hai mắt, trần nhà như rung chuyển. Quý Trạch nhắm mắt lại, rồi mở ra lần nữa, nhưng tầm nhìn vẫn không ngừng lung lay. Trong phút chốc, hắn tưởng thị lực mình gặp vấn đề, mãi cho tới khi Quý Trạch nhắm mắt ngã vào chăn bông mềm mại, hắn mới phát hiện đầu mình đang nhức nhối đến tợn, thế là hắn lại mở mắt, chứng kiến tứ phía màu sắc hỗn tạp, bốn bề chao đảo.
Trần nhà và cả mặt đất đều quay mòng mòng, ngay cả bóng dáng Quả Cam bên cạnh hắn đang kêu meo meo cũng trở thành một mảng mơ hồ. Hơn nữa, dạ dày hắn lại cồn cào, cảm giác chua chát xông lên cổ họng.
Tiếng 'bang' cất lên, là âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
Quý Trạch ngồi ở mép giường, mờ mịt nhìn chằm chằm Quả Cam hồi lâu, lại xoa xoa mắt, chống giường đứng dậy, so với mèo bước đi còn vòng vèo hơn.
'Rầm', âm thanh ghế dựa cùng trụ cào móng cho mèo bị đẩy ngã.
Cánh cửa phòng vệ sinh đóng rầm lại, tiếng nước chảy róc rách cất lên.
Quả Cam hoảng sợ kêu meo meo, chạy tán loạn khắp nhà.
Quý Trạch phát hiện ra mình chắc là đang phát sốt hay gì rồi, khiến đầu óc hắn không ngừng chao đảo, nhưng cũng may hắn vẫn còn chút sức lực tìm được nhà vệ sinh, ngay tại bồn rửa nôn thốc nôn tháo, đem cơm trưa cùng axít dạ dày tống hết ra ngoài.
Tầm nhìn dần trở nên minh bạch, hắn mới bắt đầu dùng nước xối sạch bồn rửa, sau đó ngắm nhìn sắc mặt bợt bạt của mình trong gương.
Hóa ra khi bệnh, khuôn mặt của một người có thể trở nên trắng bệch như tờ giấy vậy, Quý Trạch thầm nghĩ trong lòng. Sau khi thị giác khôi phục trở lại, hắn nhanh chóng thay áo ngủ, đem theo sổ khám bệnh cùng ví tiền, nhân lúc bệnh tình chưa trở nặng mà đến bệnh viện khám.
Tổng cộng mất chưa đầy mười phút, nhưng hắn chưa kịp ra cửa, cảm giác choáng váng lại ập đến lần nữa, tầm nhìn trước mắt trở nên lu mờ, hắn gắng gượng xỏ giày vào, chống tường đứng lên, cất hai bước rồi ba bước. Tiếng kêu của Quả Cam văng vẳng bên tai. Hắn chợt nhận ra mình đã đi sai hướng, liền xoay người lại, đỡ tường mà đi, một tay cầm đồ vật trọng yếu, tay còn lại sờ soạng tìm nắm cửa.
Nắm cửa động đậy, Quý Trạch sờ soạng nửa ngày mới cầm lấy được, 'cạch' một tiếng, cửa mở ra.
Một mảng đỏ chói xông vào tầm mắt hắn, còn có giọng nói đầy phấn khởi cất lên, "Surprise! Quý Trạch, anh sao vậy? Sắc mặt sao lại kém thế?”
Quý Trạch không khỏi hoang mang trước sự xuất hiện bất thình lình của người nọ, "Thần Thần? Cái thứ màu đỏ kia là...hoa hồng sao?" Hắn lờ mờ duỗi tay chạm vào thứ kia, nhưng chỉ có thể sờ vào phần gói giấy của bó hoa.
Nghe đối phương gọi mình là Thần Thần, Hạ Thần như bừng tỉnh, cậu còn chưa kịp vui mừng thì ngay lập tức phát giác Quý Trạch lúc này đi đứng còn không vững. Cậu hoảng hốt, tùy tiện ném bó hoa sang một bên, ôm lấy Quý Trạch đang toan hướng về phía trước nhưng lảo đảo sắp ngã. "Anh làm sao thế?"
"Đầu anh choáng quá," Quý Trạch cắn chặt răng, cơn buồn nôn lại dâng lên, hắn đưa tay bấu lấy vai Hạ Thần, tay còn lại che mắt, chỉ có như vậy, hắn mới không cần đối mặt với những sắc khối đảo đưa xung quanh mình, "Có thể đưa anh đến bệnh viện được không?"
Này thoạt nhìn rất nghiêm trọng. Hạ Thần vội vã dìu hắn ra cửa, dứt khoát ôm vai và đầu gối hắn bế lên, cấp tốc mang hắn đến bệnh viện.