Ở một ngôi nhà cũ trong căn hẻm nhỏ, trước cửa ẩn hiện bóng cây nhẹ nhàng đung đưa, có một bóng người loạng choạng bước tới từ phía sau, bẹp bẹp giẫm lên chiếc giày nhỏ của cậu, ngây ngô hô lên: “Anh, anh ơi, nấc ~ anh ơi.”
Anh vui mừng quay đầu lại, thế mà đối mặt với mình không phải là một cậu bé đáng yêu mà là một con chó khổng lồ đang há to cái miệng chảy đầy nước dãi của nó, lộ ra hàm răng nanh sắc bén hướng về phía anh như muốn nuốt chửng cả người anh.
Quý Trạch giật mình tỉnh lại, đôi mắt vẫn chưa mở hoàn toàn, anh nằm trên giường, vừa ưỡn ẹo mà tim vừa đập thình thịch thình thịch, thình thịch thình thịch, trong một lúc nhất thời không thể phân rõ là lòng đang run hay là cái giường đang rung.
Bức màn ngăn trở ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, điều hòa đang chạy thổi một luồng gió khiến người đang đắp chăn cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo này, đây là thời điểm lý tưởng nhất để ngủ. Thế mà có một chiếc điện thoại di động vẫn không biết điều mà rung lên điên cuồng, khiến cả chiếc giường của anh cũng đang rung lên, khiến các cơ quan nội tạng của anh dường như đang chuyển động.
Quý Trạch trong cơn buồn ngủ mơ mơ màng màng, vươn tay sờ soạng trên giường thật lâu cũng không tìm được thủ phạm khiến chiếc giường rung chuyển. Cuối cùng không chịu nổi, anh kéo chăn bông khỏi người để tìm, cuối cùng phát hiện chiếc điện thoại lọt dưới gầm giường, kèm theo nó là một đống bụi bẩn.
Anh lắc lắc tay, xoa xoa bụi dính trên màn hình, vừa tiếp chuyện với người chú đang nổ pháo oanh tạc qua điện thoại, vừa xỏ dép vào toilet rửa sạch bụi trên tay. Trong phòng vệ sinh truyền ra một giọng nói trầm thấp, “Êi, chú hả? Là cháu đây. Khi nãy cháu đang ngủ.”
“Xin lỗi, tối qua đi ngủ hơi muộn”, anh lấy khăn lau tay, nhìn thời gian trên điện thoại, “Hiện tại mới 5 giờ, còn chưa tới buổi tối mà, cháu sẽ đến đúng hẹn.”
Nói xong lập tức cúp điện thoại.
Đột nhiên anh cảm thấy một nhúm lông xù xù đang cọ mắt cá chân mình, Quý Trạch cúi đầu thuận tay sờ sờ “Quả Quýt” đang can đảm móc đuôi mình vào cẳng chân của anh. “Quả Quýt” xoay vòng vòng xung quanh anh, ngước nhìn anh và meo meo khẽ gọi, âm sắc mềm mại vô cùng đáng yêu, cái đuôi trông như một dấu hỏi mảnh mai, nhìn vui mắt hơn nhiều so với con chó dữ trong giấc mơ. Quý Trạch sờ đầu nó, vươn tay bế bé mèo lên, vừa đi vừa dỗ dành, “Hôm nay bố về nhà của chú ăn cơm, Quả Quýt ở lại trông nhà được không?”
Quả Quýt kêu meo meo hai tiếng, duỗi ra chiếc chân ngắn củn của mình tính vỗ vai anh nhưng lại với không tới, ngược lại cái chân ngắn bị Quý Trạch nắm lấy sờ tới sờ lui, hôn đến mức cả miệng anh toàn là lông. Ỷ Quả Quýt không nói được tiếng người nên anh lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu tự nói chuyện: “Như vậy nghĩa là đồng ý rồi phải không? Quả nhiên Quả Quýt của bố đáng yêu nhất.”
Quả Quýt gian nan duỗi hai cái chân nhỏ nhắn, vừa kêu meo meo vừa vỗ vào mặt anh, đầu cố sức duỗi ra ngoài đầy tuyệt vọng, vẻ mặt đau khổ kiểu “không được hôn trẫm nữa”.
Thấy vậy Quý Trạch lại kìm nén không được, vừa ôm vừa hôn Quả Quýt đến mức nó kêu thảm thiết như một tiểu Omega nhỏ bé bị hành hung rồi mới chịu đặt xuống.
Cơ mà thực ra Omega giờ chắc cũng sẽ không kêu thảm như Quả Quýt mà sẽ có dự phòng sẵn một bình xịt hơi cay ấy chứ, Quý Trạch thích thú nghĩ, trong lúc đó cũng không quên chuẩn bị sẵn thức ăn cho mèo.
Quý Trạch thật sự bất hạnh, thời điểm anh học trung học, cả nhà đi ra ngoài du lịch gặp tai nạn giao thông, chỉ còn lại anh lẻ loi một mình.
Nhưng cũng may là tiền bồi thường và chi phí phá dỡ ngôi nhà cũ nơi cha mẹ anh sống cộng lại cũng đủ để anh an ổn học xong đại học, anh còn có một căn nhà để sống tại huyện thành nhỏ này cùng với Quả Quýt. Hiện tại khoản vay mua nhà cũng đã trả gần hết, công tác cũng dần đi vào quỹ đạo, có thể nói là chỉ còn thiếu một người bầu bạn.
Cầm chìa khóa ra trước cửa, anh cúi đầu nhìn bộ dạng lôi thôi lếch thếch của mình, nghĩ một hồi cuối cùng cũng vẫn thả lại chìa khóa và di động, đi tắm trước, chọn một bộ quần áo bình thường mặc vào, sau đó cẩn thận cạo râu, anh nhìn người đàn ông trong gương một lúc, tự nhận mình nhìn đã rất gì và này nọ mới dám ra cửa.
Dù gì cũng là đi gặp vị hôn thê của mình nên gọn gàng một chút. Mà vị hôn thê từ trên trời rơi xuống này đến cũng khá là đúng lúc.
Theo lời kể của chú anh, khi gia đình anh còn sống trong ngôi nhà cũ, mẹ của Quý Trạch đã nhanh chóng định sẵn hôn ước giữa anh với một đứa con của gia đình khác, chỉ tiếc là lúc sau gia đình Quý Trạch xảy ra chuyện, liên hệ giữa hai nhà cũng bị cắt đứt. Nhà bên kia không biết làm như thế nào mà tìm ra được nhà chú của Quý Trạch, thế là có buổi ăn cơm hôm nay.
Hai nhà cách nhau không xa, Quý Trạch đi bộ qua, hơi nóng bốc lên từ mặt đường nhựa, bóng cây đung đưa dưới chân, ánh nắng chói chang chiếu từ trên cao xuống, lúc này dù cố tình đi dưới tán cây râm mát cũng không thể ngăn những giọt mồ hôi chảy xuống. Các cô các chú chạy xe ba gác chở trái cây trên phố, đến bóng cây ở ngã tư đường thì dừng lại, mở ra thùng xe chứa đầy trái cây rồi bắt đầu hô lên “mới hái, vừa rẻ vừa ngon”.
Cũng chỉ có thị trấn nhỏ mới có khung cảnh như vậy, còn ở thành thị thì kiểu gì cũng bị bắt và phạt một đống tiền rồi.
Anh nghĩ mình qua nhà người khác mà đi tay không thì không tốt lắm, nên anh đi loanh quanh ở quầy hoa quả cách nhà chú mình vài phút, cuối cùng quyết định chọn một quả dưa hấu vừa to vừa xanh. Mặc dù không rành lắm nhưng anh cũng thuận tay vỗ vỗ vào bề mặt quả dưa hấu, tiếng thùng thùng vang lên nghe cũng rất vui tai. Chợt bên cạnh cũng có người đưa tay ra vỗ nhẹ vào quả dưa hấu, Quý Trạch sửng sốt, nhìn theo cánh tay thì thấy một cậu thiếu niên thấp hơn mình nửa cái đầu đang ngẩng đầu nhìn anh, nhướng mày hỏi: “Đây là cách để chọn dưa hấu ngon hở?”
Xưng người đối diện là thiếu niên vì người này toả ra hơi thở thanh xuân hoạt bát, ăn mặc rất trẻ trung, quần áo thể thao có nền trắng viền đỏ, nói học cấp ba cũng tin, thần thái của cậu đầy sự tự tin, một đôi mắt giảo hoạt tạo cảm giác cậu là một người rất hay gây chuyện.
Ông chú bên cạnh cười khà khà: “Mấy nhóc, dưa hấu của chú bao ngọt bao nhiều nước, chọn cái nào cũng giống nhau cả!”
Tầm mắt của cậu trai chuyển dời qua quả dưa hấu bự của anh….
Muốn tranh đoạt quả dưa hấu của mình? Quý Trạch nhanh tay hốt quả mình muốn, sau đó mặt không đổi sắc ra hiệu cho chú bán trái cây cầm đi cân: “Cái này bao nhiêu tiền?” Anh bước hai bước theo ông chú đến bên cạnh chiếc cân điện tử, không ngờ cậu trai trẻ cũng đi theo anh bước hai bước.
Quý Trạch đề phòng liếc cậu một cái, sau khi thanh toán tiền và cầm trên tay chiếc túi đã được đóng gói mới coi như an toàn. Anh thở phào nhẹ nhõm, “Tôi mua cái này, cậu nếu muốn mua thì có thể chọn quả khác”. Nói xong anh rời đi ngay.
Không nghĩ thiếu niên lại đi theo phía sau anh như cái đuôi nhỏ, đi sát sao đến mức chỉ cách 2 bước chân. Có lẽ do đã phun thuốc cách ly nên anh không ngửi thấy được tin tức tố của người này và cũng không biết được giới tính thực sự của cậu ta, nhưng nhìn chiều cao hình thể thì chắc chỉ có thể là Alpha hoặc Beta.
Đi được một đoạn đường ngắn, Quý Trạch dừng lại, quay lại và nhìn thấy nước da của người nọ nổi đầy những mảng đỏ, có thể là do thời tiết quá nóng. Anh nhíu mày nói, “Cậu đi theo tôi làm gì?”
Cậu mỉm cười, nói như chuyện đương nhiên, “Tại sao tôi không thể đi theo? Đi theo một chút có sao đâu, cũng không phải tính ăn thịt anh.” Nói xong cậu chà xát cái mũi, như thể đang cố ngửi gì đó, ngửi một hồi cậu bất tri bất giác nghiêng thân về phía anh.
Bộ dáng này làm Quý Trạch sởn tóc gáy, sống lưng rét run, anh lui về phía sau hai bước, mắt lạnh như băng đến mức dù đang đứng dưới thời tiết 36 độ cũng có thể khiến người khác run rẩy. Anh lạnh lùng nói: “Cậu làm gì? Muốn đánh nhau?”
Cậu trai sững lại một lúc, thản nhiên đứng thẳng dậy, hai tay đút túi quần, trông không giống như đang chuẩn bị động thủ. Cậu chép chép miệng nhìn Quý Trạch, ánh mắt sáng rực lên, “Xin lỗi, xin lỗi, thời tiết nóng quá, gần đây cũng không có tiệm trà sữa nào, thiệt là làm người cảm thấy khó khăn….”
Ai lại muốn nghe một đống lời vô nghĩa từ một người lạ, Quý Trạch không nhịn được ngắt lời cậu: “Nói tiếng người!”
Cậu thanh niên chân thành nói, “Hương vị của anh mlem quá.”
Quý Trạch sửng sốt trong giây lát, sau đó anh thẹn quá hoá giận phát ra một âm tiết từ cổ họng: “….Biến!”
Cậu trai tưởng anh không tin mình, liếm liếm khoé môi: “Tôi nói thật mà, anh không phun thuốc cách ly, tôi ngửi được mùi vị trà sữa! Lại còn mới từ trong phòng điều hoà ra, lạnh lạnh vừa mát vừa thơm, vị trà nặng hơn vị sữa một chút…” Khi thấy Quý Trạch giơ chân lên như định đá mình, cậu sợ đến mức co rúm cả người lại rồi lập tức súc đầu chạy xa vài bước, chạy rồi lại quay đầu lại hét lên, giọng nói vang vọng khắp phố phường: “Anh đẹp zai, anh thật sự rất thơm! Có thể cho tôi xin Wechat không?”
Quý Trạch nhấc lên quả dưa hấu bự tính ném, nếu thằng nhóc kia không chạy trốn lẹ thì chắc giờ đã bị đập một quả dưa vào mặt rồi.
Độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ đã 25 năm, đây là lần đầu có người dám trêu chọc tin tức tố của anh ngay trên đường phố. Quý Trạch vừa tức vừa buồn cười, nhưng nói chung thì đây cũng chỉ là một nốt nhạc đệm, cũng không ảnh hưởng gì đến anh nên anh cũng không mấy để trong lòng, anh mang theo quả dưa hấu vừa may mắn thoát kiếp vụn vỡ tiếp tục đi bộ trên đường.
Nhưng cũng không lâu sau đó, anh đột ngột nhìn lại, vừa lúc bắt gặp một góc quần áo trốn sau thân cây.
Lén lút.
Gặp ai cứ bị quấn lấy trong thời tiết nóng nực như thế này cũng đều phát bực, không biết người này rốt cuộc có ý đồ gì! Anh cau mày nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng nấp vào sau một chiếc ô tô bên đường. Người kia lén lút trốn một hồi cuối cùng quyết định lộ ra nửa phần đầu, cậu thăm dò ngẩng đầu nhìn ra, có lẽ cũng không ngờ Quý Trạch cũng đang trốn nên nhất thời tưởng mình bị mất dấu. Cậu bước ra rồi lon ton chạy tới, nhìn quanh chỗ Quý Trạch vừa đứng, gãi đầu khó hiểu.
Một bàn tay đột nhiên duỗi ra ấn mạnh vào vai cậu. Quý Trạch ở đằng sau nói nhỏ, “Theo dõi tôi?”
Thiếu niên giật mình quay đầu lại, “Anh, anh còn chưa đi!”
Quý Trạch dùng một tay ấn vai cậu, một tay ước lượng quả dưa hấu, ánh mắt đảo qua đầu cậu thanh niên, tỏ vẻ nguy hiểm.
Cậu trai vội la lên, “Từ từ! Từ từ! Đại ca có chuyện gì cũng phải chậm rãi nói!”
Thằng nhóc này quá lớn gan. Quý Trạch quyết tâm phải doạ cậu ta sợ, lạnh mặt làm bộ như sắp đập quả dưa hấu vào đầu cậu thanh niên. Không ngờ cậu quýnh lên, cong lưng ôm chặt lấy eo của Quý Trạch rồi đứng dậy. Quý Trạch bất ngờ không kịp đề phòng bị nhấc lên, khuôn mặt lạnh không giữ nổi nữa, ấn vai cậu: “Này cậu….”
Không ngờ trời đất quay cuồng, xương sống đau nhức, đôi mắt bị ánh mặt trời chiếu vào không mở được, Quý Trạch chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị ném úp trên mặt đất nóng như chảo dầu. Người nào đó còn đắc ý nhe ra hàm răng trắng trước mặt anh.
Quý Trạch:……
x Quấy rối?
Quý Trạch:!
Thế rồi anh nắm tay thành quyền rồi đấm thẳng vào mặt cậu ta.
- ---------------------------------------
Hiện mình đã đăng truyện đến chương 3 lên web Dembuon theo link https://dembuon.vn/threads/edit-huong-vi-cua-anh-that-mlem-thap-nhi-khe.83367/
Mọi người có thể vào link trên đọc trước nhóe, còn Wattpad thì do laptop mình không vô được, dùng điện thoại thì hơi bất tiện nên mình sẽ đăng sau web. (^∇^)