Mẫu thân, lần đầu thấy người ta mừng lắm, người trông giống như tỷ tỷ của ta, bàn tay mềm mại, chẳng giống lòng bàn tay của những người nông dân quanh năm làm ruộng. Đôi mắt của hai người lúc nhìn ta luôn là ánh sáng dịu dàng, dường như có thể chiếu vào trong lòng ta.
Ta quá lưu luyến sự dịu dàng như vậy, trải qua hơn một trăm năm, nỗi nhớ của ta dành cho nó mỗi ngày một sâu đậm hơn. Cho nên ta đã tự nhủ, nếu như có một ngày ta được ra ngoài, ta sẽ tìm được người, không bao giờ chia xa người nữa.
Cuối cùng thì cơ hội của ta cũng đến, đứa trẻ kia làm đổ chiếc bình cũ, ta đã nhân cơ hội để nhập vào cơ thể nó. Dù nó còn nhỏ nhưng nó lại là con của người, vì vậy ta càng có thể tận hưởng sự dịu dàng và tình yêu của người một cách tuyệt vời. Quan trọng hơn, với thân thể này, cuối cùng ta cũng có thể làm được điều mà ta mong đợi hơn trăm năm.
Người nhất định là đang muốn biết ta đang định làm gì, phải không? Đúng vậy, người đã giam cầm ta hơn trăm năm, làm hai người chúng ta âm dương ngăn cách, mặc dù hắn đã chết, nhưng con cháu của hắn vẫn còn sống, vì hồng ngọc canh, bọn họ sống tự tại hơn so với nhiều người.
Ta, làm sao có thể bỏ qua cho họ?
Giết một người không khó chút nào, nhưng ta không muốn bọn họ chết quá sung sướng, trước khi chết, ta để cho họ từng người một nếm trải nỗi sợ hãi trầm trọng nhất trên thế gian này, đặc biệt là Thúy Quân.
Nữ nhân này vốn dĩ không cần phải chết, vì nàng ta không thuộc Diêm gia. Nhưng, nàng ta đã làm điều mà ta không thể tha thứ được nhất – nàng ta đã chiếm trọn trái tim của nam nhân kia, làm tổn thương đến trái tim của người.
Mẫu thân, hóa ra thế giới này sau hơn trăm năm, cũng ngập tràn sự dơ bẩn. Bàn tay đã đưa ra cho ta vào đêm đó, nó từ từ vươn về phía người, bóp chặt cổ người.
Người tuy rằng không biết gì về họ, nhưng người có thể cảm nhận được sự thờ ơ và coi thường của nam nhân. Ta nhìn thấy người cố gắng làm hài lòng hắn, nhìn thấy người tự ngẫm lại bản thân, nhìn thấy người khóc sau lưng hắn….. Trái tim ta như tan nát.
Tất nhiên ta sẽ hận những gì người hận, nam nhân mà ta gọi là phụ thân, cùng nữ nhân mà hắn sủng hạnh kia, họ là cái gai trong mắt ta, một ngày không nhổ ra được, thì một ngày ta cũng không buông bỏ được.
Vì vậy, vào ngày sinh thần, ta đã lẻn ra ngoài, lừa Thúy Quân vào căn phòng kia, móc mắt nàng ta ra. Khuôn mặt vặn vẹo trước khi chết của nàng ta chẳng đẹp chút nào, đôi mắt không còn nữa, cơ mặt căng cứng. Đúng rồi, cổ của nàng ta đã bị ta chặt đứt ra, móng tay rụng rời, quần áo lấm lem bùn đất, xấu đến mức đến ăn mày cũng không bằng.
Tất nhiên, điều làm ta bất ngờ nhất là, nàng ta thực sự có cốt nhục của hắn, a, đứa trẻ bất hạnh kia, thậm chí lúc chết vẫn chưa thành hình nhân.
Nói đến đây, Gia Ngôn từ trong tay lấy ra một khối ngọc bích nhét vào tay Tương Trinh, “Mẫu thân, đây là ngọc bài của chúng ta, người đã đưa nó cho ta, nhưng ta suýt làm mất nó, để cho lão già đó phát hiện bí mật của ta.”, nó cười,“ May mắn thay, ta đã trong nháy mắt động thủ, không cho hắn cơ hội để nói ra bí mật của ta. Ta móc lấy trái tim của hắn.”
Tương Trinh mím chặt môi, dùng lực áp chế run rẩy, nhưng nước mắt không nghe lời từ khóe mắt trào ra, chảy xuống cổ vào cổ áo, làm lồng ngực nàng lạnh ngắt.
Gia Ngôn quay đầu lại, vỗ nhẹ lên mu bàn tay đang run rẩy, nhẹ nhàng nói:“Mẫu thân, người đừng sợ, ta sẽ không làm vậy với người, người là mẫu thân, là tỷ tỷ. Là người ta đã đợi trăm năm, ta sẽ không hại người, càng không cho phép người khác hại người.”
Hình như nó có chút buồn ngủ rồi, sau khi ngáp dài một cái, nó dụi dụi đôi mắt ngái ngủ mơ hồ tiếp tục nói:“Còn có một tin tốt mà quên nói với người. Tên nam nhân thối đó cũng đã chết. Bị giết chết rồi, giờ một nhà ba người bọn họ có thể đoàn viên ở dưới rồi.”
Dứt lời, nó tựa đầu vào ngực Tương Trinh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một lúc sau mới thở đều rồi chìm vào giấc ngủ. Tuy nhiên, ngón tay cái của nó lại đè chặt cổ tay Tương Trinh đề phòng nàng chạy trốn.
Xe ngựa chạy lên những cục đá gồ ghề, lại bắt đầu bị xóc nảy, hàng mi dài của Gia Ngôn khẽ nhúc nhích vài cái, nhưng người thì vẫn chưa tỉnh lại.
Tương Trinh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Gia Ngôn, trong lòng đột nhiên bắt đầu cầu nguyện rằng chiếc xe sẽ chạy nhanh hơn và dữ dội hơn, tốt nhất là lao thẳng vào vách núi để mẫu tử họ bị vùi lấp trong sỏi đá và cỏ dại. Kể từ đó, xem như là kết thúc mọi chuyện.
Nghĩ như thế, nàng chợt thấy gò má lạnh toát, một dòng nước mắt trượt dọc theo gò má đến trên môi, mặn chát.
“Đến trai đường thôn rồi….”
Cùng với giọng nói có chút mệt mỏi của người đánh xe, chiếc xe ngựa lắc qua lắc lại hai lần, rồi vững vàng dừng lại, Gia Ngôn mở mắt và ngồi thẳng dậy, “Mẫu thân, chúng ta về đến nhà rồi.”
Trai đường thôn giống như những gì Triệu tử Mại đã thấy trong giấc mơ của mình, nằm ở phía bắc, được xây dựng trên một con dốc thoải phía trên, tầng tầng lên cao, hình dáng tựa vào nhau. Đường phố và ngõ hầu hết được lát bằng đá xanh, đá xám, đá phiến tím, sau một trận mưa bất chợt, những phiến đá với nhiều màu sắc khác nhau phản chiếu rực rỡ mê người, như thể chúng được khảm bằng đá quý.
Nhà ở dân cư là kiểu bố trí nhất thủy đích tứ thủy, đầu tiên vào nhà chính thường để đại sảnh, sân đơn giản rộng rãi, nhiều cửa thoáng mát, cùng giếng trời thông nhau giữa trong và ngoài sân. Mái nhà lợp ngói bướm, tường đầu ngựa. Bên trong hầu hết được lát bằng phiến đá, xà gỗ chịu lực, xà có chạm trổ hoa văn, mái hiên sở trường, những nét đặc trưng của phong cách kiến trúc địa phương Triệu Đài.
“Thôn này phong thủy khá tốt.” Mục Tiểu Ngọ đứng hướng gió ở đầu thôn, nhìn xung quanh núi non một vòng. “Bên trái thôn có núi Thanh Long, bên phải có núi Bạch Hổ. Bạch Hổ rơi xuống tới đáy, cực kỳ thuần phục, đúng lúc Thanh Long bên trái ngẩng đầu, bên phải Bạch Hổ cúi đầu.”
“Có Thanh Long và Bạch Hổ, nên có Huyền Vũ Chu Tước không đây?” Triệu Tử Mại thấy nàng rất thông thạo phong thủy, trong lòng lại nảy sinh nghi ngờ, vì vậy y truy hỏi một câu, muốn dẫn dụ nàng nói một vài câu.
Mục Tiểu Ngọ chưa từng phát giác ra tâm tư của y, chỉ nhìn về phía đỉnh núi ngoài xa, thở dài cười nói:“Nơi giao nhau giữa núi Thanh Long và núi Bạch Hổ là Huyền Vũ, sườn núi phía nam đối diện với thôn là Chu Tước.”
Triệu Tử Mại ngước mắt lên nhìn về phía xa xa, chỉ thấy Thanh Long và Bạch Hổ đang dang tay ôm ấp trai đường thôn trong lòng, làm cho thôn tránh khí lạnh phía tây và ôm lấy âm dương. Mà sườn dốc của núi phía nam từ giá bút phía tây nam hạ xuống đến đông nam, san bằng về phía đối diện thôn, sau đó đột ngột đổ xuống bên trái phía trước thôn, đối mặt với Thanh Long và bao vây thôn để tạo thành một cửa thoát nước.
“Lời giải thích này rất thông thấu, ngay cả một ngoài lề như ta cũng hiểu được.” Nói xong, y liếc nhìn nàng một cái, trong mắt dường như có mây mù.
“Xung quanh thôn này được cụm núi bao bọc chống đỡ gió nóng tây bắc, tận hưởng làn gió nhẹ. Cái gọi là hoa không thể nở nếu không có gió, không có gió mưa không đến. Nước là nguồn gốc của vạn vật. Phía Tây Bắc của thôn, bên trái có mương nước suối, trong có nước từ hoàng thảo lương chi, bên phải từ nước suối quý để nấu ăn, tam thủy hội tụ từ tây bắc mà vào, thẳng đến sườn dốc phía nam tiện thể về phía đông, hình cung uốn quanh thôn, tương ứng với câu nói rằng 'Sơn Hoàn Thủy Bão Tất Hữu Khí'.”
“Lời nhận xét này lại làm sao để giải thích?” Triệu Tử Mại vội vàng hỏi một câu.
(*) Phòng ăn chay của một ngôi chùa ở thôn làng.