Theo con đường thẳng tới Hàm Hòa Môn, Triệu Tử Mại bắt đầu thấy chân đau, hơi thở cũng hổn hển.
Hắn và Tang tiến vào từ Thần Võ Môn, trong đó đương nhiên không thiếu sắp xếp của Triệu Văn An. Bọn họ giả làm thái giám, thuận lợi tiến vào cung cấm. Dọc theo đường đi Triệu Tử Mại vẫn luôn duy trì tư thế cong chân rụt cổ vì vóc dáng hắn quá cao, nếu không muốn kẻ khác chú ý thì chỉ đành làm thế. Vậy nên lúc tới Hàm Hòa Môn, thấy bốn bề vắng lặng hắn rốt cuộc không nhịn được đứng thẳng, thống khoái duỗi tay chân sau đó hạ giọng nói với Tang: “Hàm Hòa Môn này dẫn tới hai con đường, đi về phía bắc là Vĩnh Thọ Cung nơi Thái Hậu ở, phía nam là cửa sau của Dưỡng Tâm Điện. Nơi Hoàng Thượng dưỡng bệnh là ở Đông Noãn Các ở phía đông, chỉ cần xuyên qua cánh cửa này thì chúng ta có thể thấy Hoàng Thượng. Nhưng nơi này canh gác cực kỳ nghiêm ngặt, lát nữa nhất định phải cẩn thận.”
Tang mặt không biểu tình nhìn hắn nói, “Làm người đúng là phiền toái, một kế hoạch này ngươi đã nhắc lại mấy lần, hiện tại tới tận đây rồi ngươi vẫn lải nhải.”
Triệu Tử Mại không biết nên giải thích với nó thế nào về tính nghiêm trọng của việc tự tiện xông vào cung cấm. Thế nên đương nhiên là hắn cần cẩn thận cảnh giác hơn hẳn bình thường. Đồng thời hắn còn phải cười với nó, nịnh hót một chút cho nó thoải mái, “Có ngươi ở đây thì ta đương nhiên yên tâm.”
Lời hay có ai không muốn nghe, biểu tình trên mặt Tang cũng ôn hòa hơn một chút. Nó cất bước tiến vào Hàm Hòa Cung, ai biết đúng lúc này một đội hộ vệ nối đuôi nhau đi ra từ bên trong, mỗi người đều đeo bội đao bên hông lóe hàn quang sáng lóa.
Hai người vội khom lưng cúi đầu đứng yên chờ bọn họ đi qua. Thị vệ cầm đầu thoáng nhìn eo bài trên đai lưng của bọn họ, lại tinh tế đánh giá một lúc lâu mới vung tay về phía sau và mang theo thủ hạ rời đi.
Hóa ra thái giám nơi này một khi đổi thì Nội Vụ Phủ phải đưa bức vẽ cho hộ vệ để ngừa vạn nhất. Mà bức vẽ cải trang giả dạng của Tang và Triệu Tử Mại hôm nay đang nằm trong túi vị thị vệ trưởng kia. Đương nhiên tất cả đều là bút tích của Triệu Văn An.
Nếu không thế thì sao bọn họ có thể an ổn đứng ở cửa sau của Dưỡng Tâm Điện chứ? Lúc này cả hai đang nhìn chằm chằm ánh sáng màu đỏ sậm lọt qua khe cửa.
Tang vén tay áo nhìn cửa lớn, lại liếc nhìn Triệu Tử Mại ở phía sau hỏi, “Ngươi có thể nhảy qua không? Thở hồng hộc thế kia thì để ta đỡ ngươi qua cho nhanh nhé?”
Lời này đúng là tổn thương lòng tự trọng của hắn, vì thế Triệu Tử Mại không thèm nói nhiều mà đi tới chân tường nhảy lên, hai tay bám được mái ngói và định lật người qua. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Đúng vào lúc này sau lưng bỗng nhiên “Kẽo kẹt” một tiếng giống như có ai đẩy cửa ra.
Triệu Tử Mại vốn khẩn trương lại bị tiếng động này dọa thế là rơi thẳng từ trên cao xuống, cũng may có một cánh tay đỡ lấy hắn kịp thời mới giúp hắn không bị ngã dập mặt.
“Suỵt.” Tang ra hiệu im lặng, sau đó kéo hắn trốn đến bức tường ngăn với Vĩnh Thọ Cung. Nơi đó có một cái lu nước to bằng đồng, ở giữa vừa lúc giấu được hai người.
Cửa lớn của hai cung đều đóng kín, vậy tiếng mở cửa kia hẳn đến từ trong viện. Tang chỉ chỉ Vĩnh Thọ Cung ở phía sau và dùng khẩu hình nói: Có người từ bên trong ra.
Quả nhiên phía bên kia tường vang lên tiếng nói chuyện. Đây là giọng nói người ta đã nghe thì sẽ không thể quên. Nó mang theo từ ái và nghiêm khắc, khi còn nhỏ Triệu Tử Mại đã cảm thấy giọng nói này đúng là thần kỳ.
“Đại pháp sư, hôm nay lại làm phiền ngươi tới cầu phúc cho Hoàng Thượng. Ai gia cũng mệt mỏi nên không giữ ngươi lại. Chẳng qua ai gia muốn hỏi pháp sư một câu, bệnh này của Hoàng Thượng rốt cuộc có thể lây cho người khác hay không? Ngươi cũng thấy rồi đó, các cung nhân đều sợ, không ai dám tới gần hầu hạ.”
Một giọng nói khác vang lên, nam nữ khó phân, vừa trầm vừa khàn, “Lão Phật gia cứ làm theo lời ta nói, để vạn tuế gia trong một tẩm cung không người. Qua bảy ngày mấy thứ kia sẽ tự chết đói. Đương nhiên trong bảy ngày này tuyệt đối không được cho người khác vào, nếu không hậu quả khó lường.”
“Ai gia đã hiểu, ngươi lui ra đi.”
“Vâng.”
Một loạt tiếng bước chân nhỏ vụn vang lên, có người đi tới cửa viện. Tang và Triệu Tử Mại vội cúi thấp người, rúc trong bóng đen của cái lu. Bọn họ nhìn thấy một nữ nhân mặc vũ y ngũ sắc, đầu đội mũ thần đi ra, phía sau có hai tiểu đồ. Đám cung nữ của Vĩnh Thọ Cung chỉ đưa bọn họ tới cửa Hàm Hòa Môn rồi xoay người quay lại và đóng cửa. Hiển nhiên ba thầy trò nhà này đã sớm quen thuộc bố cục trong cung, không cần cung nhân dẫn đường.
“Đây hẳn là Đại Tát Mãn mà Thái Hậu mời đến, không ngờ nàng ta vẫn ở trong cung.” Triệu Tử Mại giải thích một câu rồi chợt nghĩ tới những gì mình vừa nghe được thế là ngực căng lên: Để Hoàng Thượng trong một tẩm cung không người, chẳng lẽ, chẳng lẽ Hoàng Thượng đã……
Nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều thì Tang bỗng nhiên vỗ tay hắn nói, “Ngươi ở đây chờ ta, để ta đi theo bọn họ nghe xem có thêm tin gì không.”
Nói xong, nó vọt ra ngoài như một mũi tên và vòng qua cửa không thấy tăm hơi đâu. Triệu Tử Mại không dám gọi nó, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó biến mất trước mặt mình như một cơn gió không tiếng động.
Hắn ngồi xổm phía sau cái lu, ngơ ngác nhìn thân lu. Đồng đã cũ xỉn nhưng vẫn chiếu được cái bóng mờ mờ của hắn. Lúc này ánh mắt hắn dại ra, thực phù hợp với bộ dạng một kẻ mấy ngày không ngủ.
“Từ đầu đến chân Hoàng Thượng đều mọc đầy mụn thịt có hình bông lúa.”
“Đưa Hoàng Thượng tới một tẩm cung không người, đừng để ai tiếp xúc với hắn.”
Lời của Triệu Văn An và Đại Tát Mãn đồng thời xông lên trong đầu hắn. Triệu Tử Mại cảm thấy cổ mình nghẹn lại, như có một ngọn lửa đang bốc cháy trong đó: Chẳng lẽ, Hoàng Thượng cũng trúng cổ sao? Cổ trùng lớn lên trên thân thể hắn, thế nên bất kể đại phu nào cũng không tìm được nguyên nhân bệnh. Nhưng người hạ cổ này muốn làm gì? Lợi dụng Trịnh Hề Minh để mưu hại cha hắn, lại hạ cổ Hoàng Thượng là vì sao?
Cả người hắn động đậy, tay chống lên mặt lu mới miễn cưỡng không té ngã. Hắn ngồi xổm nửa ngày nên chân tê rần, nhưng đau nhức này lại không nghiêm trọng bằng đau đớn trong lòng.
Hắn suy nghĩ cẩn thận: Công việc giao thiệp với nước ngoài được Hoàng Thượng và cha hắn cùng nhau định ra và thực thi. Hoàng Thượng tự tay phê rằng “đây là việc quan trọng nhất hiện nay”. Từ ngày hắn lên nắm quyền đã bắt đầu cải cách.
Lúc này hai người lần lượt xảy ra chuyện, nguyên nhân sau lưng chỉ sợ không tránh khỏi có liên quan tới việc giao thiệp với người nước ngoài. Triệu Tử Mại biết, việc này đã tạo ra con sóng lớn từ khi Triệu Văn An nhắc đến nó lần đầu tiên ở trong triều. Đám người phản đối cùng người ủng hộ tạo thành hai phe, thậm chí đám đại thần bảo thủ còn vì Hoàng Thượng muốn cải cách mà tự sát ngoài cửa cung.
Nhưng Triệu Văn An là người nào, chuyện ông ta đã quyết thì dù phía trước gập ghềnh ông ta cũng sẽ một mực đi tới. Cũng may sau lưng ông ta có Hoàng Thượng, nếu không chẳng biết ông ta đã chết bao nhiêu lần rồi.