Triệu Tử Mại cảm thấy máu lạnh toát, hơi lạnh theo kinh mạch luân chuyển qua mỗi lỗ chân lông trên người. Thân thể hắn không nhịn được run rẩy, miệng mũi thở ra khói trắng vì lạnh.
“Công tử?” Bảo Điền hét lên một tiếng sau đó vội vàng đẩy cánh tay Tang, “Đại thần tiên, công tử hình như lại……”
Tang lắc đầu thở dài, “Thật là yếu ớt mảnh mai, không chịu được chút đả kích nào.”
Nói xong nó duỗi tay muốn ấn huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu hắn ai biết vừa mới chạm vào tóc thì lại nghe thấy giọng nói yếu ớt như tơ nhện của Triệu Tử Mại, “Đừng đụng vào ta.”
Bảo Điền ở bên cạnh gấp tới độ mồ hôi như mưa, “Công tử, đã là lúc nào rồi ngài còn để ý tới cái này chứ?”
“Ta nhìn thấy hắn……”
Hắn thấy bóng dáng thấp lè tè mập mạp mặc quan bào của Tiếu Vân Sinh. Tên này đang thở hổn hển bò xuống từ một mảnh tường thấp. Sau khi lau mồ hôi hắn ta cúi thấp người trộm tiến đến một khu nhà phía trước. Trên tường phía sau nhà có một cái cửa sổ nhỏ, Tiếu Vân Sinh cuộn người dưới cửa sổ và hơi ngẩng đầu lắng nghe.
Hắn đang theo dõi Triệu Văn An, sau khi hạ triều hắn đã lặng lẽ đi theo người này để xem vì sao Triệu Văn An không tới nơi làm việc mà tới hẻm nhỏ hẻo lánh này làm gì. Kẻ này khiến hắn mất mặt trên triều vì thế hắn phải túm được nhược điểm của kẻ này. Phần nhục nhã hắn phải chịu trước mặt Thái Hậu và triều thần nhất định hắn sẽ trả lại cho Triệu Văn An cả vốn lẫn lời.
Nhưng Tiếu Vân Sinh không biết phía sau hắn còn có một người. Kẻ kia uyển chuyển nhẹ nhàng và linh hoạt hơn hắn gấp trăm lần vì thế dù bị theo đuôi nhưng hắn lại chẳng hề phát hiện ra.
Bên trong có tiếng người truyền ra thế là Tiếu Vân Sinh lại dán tai qua đó.
“Thứ cho lão hủ nói thẳng, lấy địa vị của đại nhân thì đừng nói một cái đồng hồ, dù là 10 cái cũng không khó kiếm. Ngài cần gì phải phí sức với đống mảnh vỡ này làm gì? Chẳng lẽ chủ nhân của cái đồng hồ này đã không còn nữa nên đại nhân mới muốn sửa nó bằng mọi cách ư?”
“Mọi người đều nói kẻ sửa đồng hồ đều có một đôi mắt nhạy bén, quả nhiên không sai.”
“Nhưng lần này phải để đại nhân thất vọng rồi, bởi vì cái đồng hồ này đã nứt tim, đồng hồ coi như chết, trừ phi …… đổi một cái tim đồng hồ khác……”
“Đổi một cái tim đồng hồ khác……”
“Đổi rồi thì bề ngoài sẽ không khác mấy nhưng cái đồng hồ đó vẫn là cái cũ sao?”
Phòng trong yên lặng thật lâu, mà yên tĩnh này lại khiến cả người Triệu Tử Mại dựng lông tơ, tim nảy thình thịch không ngừng: Tim thay đổi vậy đồng hồ này có còn là cái cũ nữa không? Vậy …… người thì sao? Bóng người đứng giữa sườn núi kia rõ ràng chính là a tỷ, nhưng nàng ta thật sự là a tỷ ư?
“Ta hiểu, tiên sinh muốn nói mọi việc không thể cưỡng cầu, bởi vì kết quả đương nhiên sẽ không như mong muốn.”
“Đại nhân là nhân tài kiệt xuất trong đám đông, một kẻ vô danh tiểu tốt như ta sao có tư cách chỉ bảo ngài chứ.”
Cuộc nói chuyện kết thúc, rốt cuộc Triệu Văn An cũng từ bỏ chấp niệm với cái đồng hồ và xách túi đi ra khỏi phòng. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Lúc ông ta đi lướt qua cửa sổ, lần đầu tiên Triệu Tử Mại cảm thấy cha hắn cũng chỉ là một ông già bình thường. Cả người ông ấy chìm trong ánh mặt trời, nhưng vì nỗi đau mất con gái yêu mà cả người ủ dột bi thương.
Hắn cảm thấy lòng mình siết lại: Bi thương và yếu ớt của ông ấy đều vì hắn mà ra, nếu có một ngày ông ấy phát hiện ra chân tướng thì hắn phải đối mặt với khuôn mặt già nua kia thế nào? Rồi hắn phải tự xử thế nào?
“Lão già chết tiệt này tới đây chỉ vì một cái đồng hồ rách ư?” Tiêu Vân Sinh ở bên cạnh phỉ nhổ.
Những lời này kéo Triệu Tử Mại trở lại ảo cảnh, hắn nhìn Tiếu Vân Sinh chậm rãi đi từ phía sau ra phía trước căn nhà và thăm dò nhìn thoáng qua cánh cửa Triệu Văn An đã đóng lại. Lúc này hắn ta cởi mũ, duỗi tay gãi gãi đầu và mắng một câu thô tục, “Triệu Văn An, một ngày nào đó ta sẽ bắt được sai lầm của ngươi. Đến lúc đó ta nhất định sẽ khiến ngươi rơi từ mây xuống bùn, vĩnh viễn không thể xoay người……”
Nói đến một nửa hắn bỗng nhiên dừng lại, vẻ hung ác trên mặt cũng không thấy đâu nữa, thay vào đó là chút chột dạ và kinh hoảng. Tiếu Vân Sinh nghe được một tiếng động, không phải tiếng lau đồng hồ phát ra từ trong phòng mà thuộc về một người khác. Đó là kẻ vẫn luôn đi theo phía sau nhưng hắn lại không hề phát hiện ra. Kẻ kia giống một con hoàng tước chuẩn bị vồ con bọ ngựa.
Nhưng lúc Tiếu Vân Sinh nhìn phía sau lại không phát hiện ra người mặc áo đen kia, bởi vì trong một khắc hắn quay đầu thì kẻ kia đã lặng yên lẩn ra phía trước. Động tác của kẻ kia cực kỳ linh hoạt, cái cổ ngắn của Tiếu Vân Sinh căn bản không theo kịp tốc độ của kẻ ấy. Vì thế lúc hắn quay đầu lai nhìn thấy kẻ đứng trước mặt mình thì miệng há ra vì kinh ngạc nhưng cuối cùng vẫn không dám thét chói tai.
Hắn ta không thể kêu vì Triệu Văn An đang ở ngay ngoài cửa. Nếu hắn kêu lên thì kẻ kia sẽ biết hắn theo dõi mình từ trong cung tới tận đây. Huống hồ, hắn còn chưa biết mục đích của kẻ trước mặt là gì, bởi vì người nọ chỉ yên lặng nhìn hắn, trong mắt không có bất kỳ thần thái nào.
“Ngươi muốn làm gì?” Hắn lặng lẽ phun ra một câu này.
Kẻ áo đen lại vẫn lặng yên, dùng đôi mắt ngây dại nhìn hắn sau đó bỗng cất bước đi về phía Tiếu Vân Sinh.
“Không xong.”
Triệu Tử Mại thầm thét lên một tiếng nhưng cũng biết bản thân chẳng ngăn được cái gì. Lúc hắn đang chìm trong sợ hãi thì tên áo đen kia đã ra tay. Động tác của hắn nhanh như gió, đến độ Tiếu Vân Sinh còn chưa kịp phản ứng đã hứng một chưởng sau lưng.
“Phanh.”
Triệu Tử Mại nghe thấy một tiếng hét lên, sau đó mấy mảnh thi thể của Tiếu Vân Sinh đều bay về phía hắn, đầu, cánh tay, hai cái đùi không dài hơn tay bao nhiêu…… Chúng nó gào thét bay đến mang theo máu thịt nát vụn đè trên người ép tới độ hắn không thở được cũng không nói được gì.
“Triệu Văn An…… Ngươi sai người hại ta…… Ta muốn con trai ngươi trả giá……” Cái đầu đè trên cổ hắn mở miệng lộ ra đống răng vàng và mùi thối khiến gân xanh trên trán Triệu Tử Mại nảy lên, “Cha thiếu nợ thì con trả, để mạng lại cho ta….”
Cái đầu cực đại kề bên cổ hắn muốn ép toàn bộ không khí trong người hắn ra ngoài.
“Cái gì mà trả với không trả, đã chết rồi còn ồn ào như thế xem ra khi còn sống cũng là kẻ lắm chuyện.”
Giọng nói không kiên nhẫn kia vừa vang lên thì đầu của Tiếu Vân Sinh biến mất, Triệu Tử Mại ôm cổ thở dốc, một bàn tay còn lại vẫn nắm chặt ngón tay thô ngắn của Tiếu Vân Sinh.
“Nhìn thấy cái gì rồi?” Tang ngồi xổm xuống cạnh hắn, dùng điệu bộ hoa lan chỉ mà cầm cái ngón tay kia sau đó ném lên ván gỗ để nó đoàn tụ với mấy mảnh thi thể khác, “Ngươi có thấy hung thủ không?”
“Có thấy.” Triệu Tử Mại vẫn đang hổn hển, hơi thở hóa thành khói trắng khiến khuôn mặt Tang hơi mờ mịt, “Là Trịnh Hề Minh giết chết Tiếu Vân Sinh. Hung thủ chính là Trịnh Hề Minh.”