Lúc ở sau Vô Cùng Các nàng từng cứu nó một mạng, hai chữ cảm ơn nó không biết nói nhưng phần ân tình này nó vẫn ghi tạc trong lòng. Cho nên hiện tại dù lưỡi đao của nó đã uốn cong nhưng nó vẫn không dịch nửa tấc.
Quải trượng chợt siết chặt, thân đao bị siết thì càng cong hơn, khe hở cũng vì thế mà nhỏ lại. Hai chân Mục Tiểu Ngọ đã trèo được ra ngoài, nhưng nửa người trên vẫn bị nhốt trong quan và bị khe hở ngày càng hẹp kia giữ lại.
Giờ này khắc này nếu nắp quan rơi xuống thì nàng và Tang đều sẽ bị cắt thành hai nửa. Đây là quỷ kế của Ất bà bà, cũng là lý do vì sao bà ta vẫn bất động nãy giờ. Nàng hiểu ra rồi thì thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt âm trầm dữ tợn của bà ta.
“Kẽo kẹt”, nắp quan tài lại khép lại một chút và đè lên lưng Mục Tiểu Ngọ khiến không khí trong phổi của nàng như bị ép hết ra ngoài. Nàng cắn chặt răng nhìn về phía Tang: Lỗ thủng trên thân đao giống một con bò sát xấu xí, dưới sức nặng của nắp quan tài nó càng dài hơn, muốn nhanh chóng xuyên qua thân thể nó và hoàn toàn bẻ gãy.
Chẳng lẽ nơi này chính là nơi nàng và nó phải táng thân, là chốn về của cả hai ư?
Chốn về.
Trong đầu nàng xẹt qua hai chữ này và đồng thời nàng cũng nhớ tới đêm đó ở phía sau Vô Cùng Các. Khi đó Tang đứng trên thềm phỉ thúy tức muốn hộc máu hỏi Mục què chốn về của nó ở đâu? Nó đã mất đi ký ức, không biết mình từ đâu tới, tự nhiên cũng không biết dấu chân vận mệnh sẽ dừng lại ở đâu nên mới nóng lòng tức tối.
Nhưng một khắc kia Mục Tiểu Ngọ lại hiểu được xúc động trong lòng nó: Nàng là đứa nhỏ được Mục què nhặt bên đường và theo ông ta lưu lạc khắp nơi, giống một hạt giống phiêu bạt không biết gốc rễ nơi nào. Nàng cũng ít khi nghĩ tới vấn đề này.
Nhưng một người không biết gốc rễ của mình ở đâu thì sao có thể tìm được chốn về? Trời đất bao la, chỗ nào cũng là nhà của bọn họ nhưng họ lại chẳng biết nhà mình ở đâu.
Nàng hiểu nó, giữa bọn họ không cần lời nói là có thể hiểu rõ ý nghĩ của nhau. Giờ khắc này cũng thế, nàng biết nó nghĩ gì, cũng biết nó muốn nàng làm gì.
Mục Tiểu Ngọ chậm rãi nâng tay lên, móng tay sờ soạng vách quan tài lần về phía trước, lúc chạm vào Tang nàng lập tức nắm lấy chuôi đao.
Một dòng nước ấm chảy theo cánh tay vào người nàng, giống như bốc lên từng ngọn lửa khiến máu trong người nàng cũng như sôi lên. Dòng nhiệt huyết ấy luân chuyển trong thân thể hai người, huyết mạch bọn họ giao hòa, va chạm tỏa ra ánh sáng như mặt trời ban trưa.
Mục Tiểu Ngọ nắm chặt chuôi đao, cơ bắp trên mặt gồ lên vì dùng sức. Nàng quay đầu về phía Ất bà bà, ánh hàn quang trong mắt dâng lên giống như muốn đâm xuyên qua thân thể được vẽ bằng bút của bà ta. Bỗng nhiên nàng gầm nhẹ một tiếng, cái tay đang cầm chuôi đao siết chặt khiến khớp xương kêu răng rắc giòn vang.
“Phanh” một tiếng, quải trụ chảy xuống khỏi thân thể Tang, bị đứt thành mấy mảnh. Trên lưỡi đao sứt mẻ có thêm một tầng ánh sáng chói mắt chiếu rọi khuôn mặt của Mục Tiểu Ngọ. Mặt nàng đã không còn bộ dạng như cũ nữa, dù ngũ quan không đổi nhưng trong mắt ngưng lại một tầng thần khí ương ngạnh, giống như nàng đã hoành hành trên thế gian này mấy ngàn năm.
Bỗng nhiên nàng cắn chặt răng, miệng thét lên một tiếng nữa và giơ cây đao trong tay lên chọc thủng quan tài. Thân đao vẫn là bộ dạng sắp gãy nhưng lạ thay nó vẫn có thể chọc thẳng qua quan tài dày nặng, giống như đang cắt một miếng đậu phụ.
Quan tài lại rung lắc, chỗ bị đao đâm thủng có máu đỏ sậm phun ra cuồn cuộn không ngừng, giống như vĩnh viễn không chảy hết khiến cát sỏi bên cạnh cũng bị nhuộm đỏ bừng. Cùng lúc đó nắp quan bỗng phát ra một tiếng “Leng keng” sau đó nó hất bả vai Mục Tiểu Ngọ làm nàng bay ra ngoài rơi trên mặt đất.
Mục Tiểu Ngọ bước ra khỏi quan tài, ngang nhiên đứng trên bờ cát, đao được nàng nắm chặt trong tay giống như một phần kéo dài của cánh tay ấy hoặc một phần thân thể của nàng, cực kỳ tự nhiên.
Nàng nhìn chằm chằm quan tài rồi cẩn thận đi về phía nó, chân đạp lên cát sỏi truyền tới tiếng vang “kẽo kẹt kẽo kẹt”. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Nàng thấy bóng dáng ăn mặc rực rỡ kia, Ất bà bà cuộn tròn trong quan tài, thân thể nhẹ nhàng phập phềnh.
Bỗng nhiên bóng dáng ấy nhảy dựng nhào lên người Mục Tiểu Ngọ và cuốn lấy nàng giống một cái lưới càng quấn càng chặt.
“Không cho ta sống thì ngươi cũng đừng hòng rời đi,” một giọng nói già nua khô khốc vang lên bên tai nàng, “Ngươi đã vỡ nát, linh lực đã mất hết, muốn rời khỏi đây đúng là nằm mơ….”
Bà ta như một con nhện khổng lồ cuốn lấy tứ chi của Mục Tiểu Ngọ và che kín miệng, mũi cũng như lỗ tai của nàng. Mục Tiểu Ngọ không thể động đậy, trong lúc ấy nàng cảm thấy thân thể mình như bị bà ta ép khô thành một bức họa hơi mỏng giống bà ta.
Phía trên đỉnh đầu có thứ gì đó chớp động. Là ngôi sao ư? Nhưng vì sao nó lại rơi xuống nhanh như thế, thẳng về phía này, càng ngày càng gần, giống như sắp dán lên đỉnh đầu nàng.
Nàng cảm thấy đầu tóc như nổ tung, cả người không tự chủ được mà né tránh, cái tay nắm đao rung lên giống như muốn thoát khỏi thân thể nàng mà bay đi.
Bên tai nàng quanh quẩn tiếng thét chói tai của Ất bà bà giống như bị xé nát rải đầy trời. Trong tiếng thét ấy có một giọng nói khác, thô ráp lại dũng cảm và mang theo một chút thương hại chỉ nàng có thể cảm nhận được.
“Trần thế dơ bẩn, khiến ngươi phải vất vả một chuyến, liên lụy ngươi rồi.”
Trời đất xoay tròn, Mục Tiểu Ngọ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, trói buộc biến mất, nàng bay lên trên, biển rộng bên dưới cũng hóa thành một mảnh bụi bặm lóe sáng.
***
Tầng mây dày nặng che trên Đại Danh thành mấy ngày đã tan đi, ánh mặt trời chiếu xuống để lộ vẻ kinh ngạc vui mừng trên khuôn mặt mỗi người.
Giang Tân ngây người đứng ở bên đường nhìn dòng người như mắc cửi sau đó mới cầm mấy thang thuốc mới bốc được đi về Kỳ Vương phủ.
Giang Sam đã tỉnh vào ba ngày trước nhưng thân thể hắn còn yếu nên cần tĩnh dưỡng thêm vài ngày. Thấy con trai đẩy cửa vào phòng thế là hắn vội ngồi dậy, xốc màn giường lên một chút và cười nói với Giang Tân, “Tân nhi, mới vừa rồi Triệu đại nhân tới và mang theo một tin tức tốt.”
Giang Tân thấy cha mình tươi cười thì cũng đã đoán được tám phần nhưng hắn vẫn hỏi, “Tin tức gì mà khiến cha vui vẻ thế?”
“Triệu đại nhân nguyện ý tiến cử để con vào cung vẽ tranh.”
“Vào cung?”
“Sao, con không vui à?” Nhìn biểu tình nửa vui nửa buồn trên mặt Giang Tân thế là Giang Sam lập tức ngồi thẳng người nói, “Tiến cung làm họa sư không phải chuyện con mong đợi đã lâu ư? Người khác chen rách đầu cũng không vào được, sao con lại do dự?”
“Có một người nói với con hoàng cung không phải chỗ tốt.” Giang Tân nở một nụ cười khổ và đáp.
“Ngoan, trong cung mà không tốt thì ở đâu mới tốt?” Giang Sam cảm thán một tiếng và thấy Giang Tân trầm mặc thật lâu không trả lời thì hắn bỗng nhiên thấy lo lắng thế là lại hỏi một câu, “Tân nhi, mấy ngày nay con đến chỗ Triệu đại nhân làm gì thế? Mỗi ngày con đều bận tới nửa đêm mới về.”