“Ta từng dùng trăm phương ngàn kế để chạy thoát khỏi nơi đó, vốn tưởng có thể có được tự do nhưng ai biết trời đất này là một tấm lưới, căn bản không chạy thoát.” Nam nhân cười lạnh một tiếng sau đó lại quay đầu nhìn về phía Giang Tân lúc này vẫn mê mang, “Nhóc con, ngươi tới đúng chỗ rồi, Kỳ Vương phủ này có giấu một số lượng lớn dược liệu trân quý, đều là vật ngự tứ. Thuốc và canh tục mệnh cha ngươi cần đều có thể lấy từ đây, nó chôn trong cái vại sứ dưới cây bạch quả ngàn năm kia, ngươi mang Hồ thái y tới ông ta vừa nhìn sẽ biết.”
Nghe thấy thế Giang Tân cực kỳ vui mừng, vội quỳ xuống muốn dập đầu với hắn nhưng lại bị người kia phất tay ngăn lại. Hắn nhìn Giang Tân, ánh mắt sắc bén lộ ra lo lắng, “Người cứu ngươi không phải ta mà là Kỳ Vương nghèo túng này. Năm đó hắn vì bảo mệnh mà rời khỏi kinh thành, tới Đại Danh thành, nhưng cuối cùng vị nào đó trong cung vẫn không buông tha hắn. Thậm chí để tỏ lòng trung thành hắn còn không tiếc giết chết vợ con mình.”
“Giết chết…… vợ con ư?” Giang Tân nghe thấy trái tim mình nảy lên thình thịch…… rõ ràng và kịch liệt.
“Không sai, chính trong làn nước này, hắn ấn bọn họ xuống, mặc cho bọn họ giãy dụa thế nào hắn cũng không buông tay. Nhưng hắn không nghĩ tới gần một tháng sau lại có thánh chỉ truyền đến lệnh hắn lấy chết tạ tội với thiên hạ.” Nói tới đây nam nhân kia liếc nhìn Minh Tĩnh Trai phía sau lưng, “Hắn treo cổ ở gian thư phòng kia, đó là nơi hắn yêu thích nhất, bởi vì hắn cực kỳ thích vẽ tranh, cũng giống ngươi ấy.”
Giang Tân cảm thấy hai chân mình hơi run rẩy, hắn ngập ngừng nói, “Ta…… chỉ là một người vẽ tranh, không phải Vương gia gì, chỉ cần theo khuôn phép cũ hẳn sẽ không chọc phải họa sát thân chứ?”
Nam nhân cười, “Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi (cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chim bay vượt đàm chịu súng săn – Diệp Các), đa số thời điểm vận mệnh cũng không nằm trong tay chúng ta. Nhưng Giang Tân, nếu ngươi đã quyết thì thử đi.”
Nói xong câu đó gợn nước bỗng nhiên kịch liệt như động đất, giống như có một cây gậy đang khuấy đục đáy nước, bùn đất cuồn cuộn dâng lên. Gương mặt nam nhân kia ngày càng mơ hồ, cuối cùng biến mất hẳn.
Cho dù trong lòng có nghi vấn chưa hiểu rõ nhưng giờ phút này Giang Tân cũng không dám trì hoãn nữa. Hắn dựa theo lời nam nhân kia đi tới dưới cây bạch quả ngàn năm ở trong viện. Quả nhiên bên dưới có một bình dược liệu, sau đó hắn ôm nó chạy qua Minh Tĩnh Trai.
Hồ thái y đang ở một cái sân khác, nơi đó Tang đang nằm. Hiện tại nó hoàn toàn vô tri vô giác, tình huống giống hệt Giang Sam.
Lúc Giang Tân xông vào trong phòng thì Hồ thái y đang đứng một bên, cẩn thận giải thích với Triệu Tử Mại: “Công tử, sao ta dám không làm việc tận tâm, chẳng qua cô nương này bệnh quá quái dị. Nàng ta không hề có bất kỳ ngoại thương hay nội thương nào nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh. Ta hành nghề y nhiều năm nhưng chưa từng gặp tình huống thế này.”
“Tuy nó bị bức họa hút vào nhưng trong thân thể này còn một người khác, sao tới giờ nó vẫn không nhúc nhích là sao……”
Triệu Tử Mại nói đến một nửa thì ngừng. Hắn nhìn ánh mắt cực kỳ khó hiểu của Hồ thái y thì biết ông ta không hiểu mình đang nói gì, cũng biết ông ta không nói sai. (Ebooktruyen.net) Tang không thấy đâu, Mục Tiểu Ngọ cũng không thấy đâu, hiện tại cái thứ nằm ở trên giường chỉ là một thể xác không có ý thức. Đừng nói Hồ thái y, ngay cả hắn cũng không biết chuyện này rốt cuộc là sao.
“Ta nên làm thế nào mới cứu được ngươi đây?” Hắn nhìn người đang nằm thẳng tắp trên giường.
Hiện tại Mục què đang ngồi ở mép giường lau nước mắt. Ông ấy vốn tưởng Tang bị hút vào thì đang vui, ai ngờ Mục Tiểu Ngọ cũng bất tỉnh.
“Triệu đại nhân, ta tìm được một ít linh dược, nói không chừng có thể cứu vị tỷ tỷ này.” Giang Tân đẩy cửa vào và đưa cái bình trong tay cho Hồ thái y, “Đây đều là dược liệu quý Kỳ Vương để lại, cha ta được cứu thì hẳn tỷ tỷ cũng sẽ được cứu.”
“Ngươi tìm thấy cái bình này ở đâu?” Triệu Tử Mại nhìn chằm chằm bùn đất trên cái bình thì trong lòng rung lên hỏi, “Đào dưới đất lên ư?”
“Nó được chôn dưới cây bạch quả trong viện.” Giang Tân nói thẳng không giấu diếm.
“Là ai nói cho ngươi?”
Giang Tân đi về phía trước một bước, “Hôm qua đại nhân chủ động giải thích việc tranh tết giết người, không hàm oan cho ta và cha nên ta cực kỳ cảm kích ngài, tuyệt đối không dám có điều gì giấu giếm. Chẳng qua việc này nói ra thực quái dị, mong ngài đừng cho rằng nó vô căn cứ.”
Triệu Tử Mại nhìn Giang Tân và gằn từng chữ, “Chuyện quái dị ta thấy nhiều rồi, ngươi cứ nói sự thật là được.”
Giang Tân nhẹ nhàng thở ra và kể rõ chuyện gặp nam nhân dưới đáy nước cho hắn nghe. Hắn kể rằng người kia nói cho mình chỗ giấu thuốc, lại kể lý do vì sao kẻ đó chọn ở lại nơi khe hở giữa âm và dương, cả vẻ bình thản sau khi trải sự đời trong ánh mắt nam nhân đó hắn cũng không bỏ sót.
“Kỳ Vương là em trai khác mẹ của tiên đế, cái chết của ông ta vẫn luôn là một bí ẩn, đến cha ta cũng không biết nguyên nhân vì sao ông ta lại chết? Sao nam nhân kia lại biết? Chẳng lẽ hắn chính là Kỳ Vương ư?” Triệu Tử Mại phỏng đoán và mở miệng hỏi một câu, “Diện mạo người kia như thế nào?”
Giang Tân chớp chớp mắt, “Vóc dáng không cao nhưng tinh tráng có lực, vừa thấy đã biết là người tập võ nhiều năm. Đôi mắt…… của hắn rất sáng, ta chưa bao giờ thấy đôi mắt nào sáng như thế, lúc nhìn chăm chú ta sẽ cảm giác được lòng mình bị nhìn không sót một góc nào, cũng chẳng thể che giấu điều gì. Đúng rồi, hắn còn cầm một thanh kiếm, chuôi kiếm khắc hoa văn Bắc Đẩu thất tinh, bảy ngôi sao kia sáng ngời như đôi mắt hắn…… Đại nhân? Đại nhân?”
Giang Tân nhìn thấy biểu tình trên mặt Triệu Tử Mại ngưng lại, hai mắt tuy nhìn chằm chằm mình nhưng suy nghĩ lại đã bay tới nơi khác.
“Là hắn.” Một lát sau Triệu Tử Mại mới cười tự giễu, “Ta vốn tưởng hắn đã chạy thoát, không ngờ vì tránh đi mọi khổ sở trên thế gian mà hắn lại trốn tới đây.”
“Đại nhân, hắn là ai thế?” Giang Tân khó hiểu, hắn nỗ lực tìm kiếm đáp án trên mặt Triệu Tử Mại.
“Một người bạn cũ,” sau khi nhàn nhạt nói ra bốn chữ này hắn nhìn về phía Hồ thái y, “Mau đi nấu thuốc, cái này không cứu được nó nhưng có thể cứu Giang Sam.”
Giang Tân cực kỳ cảm kích, vừa muốn quỳ lạy Triệu Tử Mại thì nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó cửa phòng lại bị đẩy ra.
“Triệu đại nhân,” Huyện lệnh vội chạy tới, chòm râu hoa râm gục xuống khóe miệng khiến cả người ông ta giống một con dê núi đã già. Sau khi hành lễ với Triệu Tử Mại ông ta miễn cưỡng cười một cái khó coi hơn khóc sau đó lập tức nước mắt nước mũi đầm đìa, “Triệu đại nhân, Triệu đại nhân, Đại Danh thành đã bị phong mấy ngày, nếu không nghĩ cách ra ngoài thì lương thực tích tụ sẽ hết, dân chúng sẽ phải chết đói mất.”