Triệu Tử Mại đưa ra chủ ý cho ông ta, “Trong cung còn thiếu thứ gì nữa đâu, Trương công công, theo kiến giải của ta thì ngài không cần thứ gì đó tinh xảo hoa mỹ đâu, chỉ cần tìm chút đồ dân gian tinh tế là được. Nói không chừng càng là thứ thô sơ đơn giản càng có thể giành được niềm vui của Thánh Thượng và chư vị nương nương trong cung.”
Trương công công liên tiếp gật đầu, “Triệu công tử nói chí phải, nhưng dân gian đủ loại đồ vật với muôn vàn kiểu dáng, ta cũng không biết nên chọn cái gì.”
Lời mới nói tới đây thì tiểu nhị đã bưng trà nước tới. Hắn buông cái khay và hành đại lễ với Trương Diệu Trung rồi cao giọng nói, “Đại nhân, cha của tiểu nhân rất am hiểu vẽ tranh tết, những vị thần tiên ông ấy vẽ đều sinh động như thật, khác hẳn những bức tranh vẽ cảnh sinh hoạt trong cung. Nếu đại nhân đồng ý thì mai tiểu nhân sẽ chọn những bức vẽ tốt mang tới cho ngài xem.”
Hắn vừa dứt lời thì đã bị mấy người bên cạnh Trương Diệu Trung chen ngang và phất tay xua đuổi “Đi đi đi” nhưng lúc này Trương công công lại giơ tay ngăn lại.
“Tranh tết? Thần tiên?” Ông ta nhìn tiểu nhị kia và thấy hắn chỉ là đứa nhỏ chừng 10 tuổi.
“Thần tiên ấy, thần tiên nào cha tiểu nhân cũng vẽ được. Từ nhỏ ông ấy đã học vẽ, tuyệt đối không phải kẻ học nghệ không tinh, chỉ học nửa chừng.” Giang Tân thấy Trương Diệu Trung không ngăn cản mình thì rất vui vẻ, tim nảy thình thịch.
“Lão Phật gia…… quả là có từng nhắc tới khi còn nhỏ ăn tết thích nhất chính là tranh tết, câu đối mang màu đỏ vui mừng lại cát lợi. Dán mấy thứ ấy lên cửa là có không khí tết. Lão nhân gia còn nói mình không thích bức vẽ của mấy họa sư Tây dương được vạn tuế gia mời về. Màu sắc mấy thứ ấy thiếu, nhìn đã thấy chán.” Nói tới đây Trương Diệu Trung quay đầu nhìn về phía Giang Tân nói, “Ngày mai ngươi mang những bức tranh tết đẹp nhất của cha ngươi tới đây để ta nhìn xem. Nếu qua được mắt ta thì ta sẽ mang chúng về cung, về sau đương nhiên các ngươi sẽ có chỗ tốt.”
Giang Tân vui mừng quỳ xuống đất dập đầu, lúc đứng lên lại bị Triệu Tử Mại ở một bên kéo tay áo, “Tiểu huynh đệ, cha ngươi có phải Giang họa sư vẽ tranh tết và bày bán ở chợ phía tây không?”
Giang Tân sửng sốt, “Đại nhân, ngài…… cũng biết cha tiểu nhân ư?”
Triệu Tử Mại hơi hơi mỉm cười vỗ vai đứa nhỏ nói, “Nếu ta không lầm thì mấy bức Thần Tài, Văn Xương Tinh, Tống Tử Nương Nương đều vẽ rất tốt, ngày mai ngươi nhớ mang chúng tới.”
“Thần Tài, Văn Xương Tinh……” mặt Giang Tân hiện lên đỏ ửng sau đó hắn cúi đầu hành lễ nói, “Tiểu nhân đã biết, đa tạ đại nhân nhắc nhở.”
***
Trên giường ở bên cạnh Mục què đang ngáy rung trời khiến chút buồn ngủ của Tang lập tức bay biến. Nó thở phì phì ngồi dậy trừng mắt liếc Mục què một cái và cầm gối định ném vào mặt ông ta. Nhưng nó nghĩ đánh thức kẻ này rồi sẽ phải nghe ông ta lẩm bẩm nửa ngày, vậy bản thân cũng đừng nghĩ ngủ ngon.
Vì thế nó lại ngã người, mắt mở to nhìn nóc nhà, nỗ lực nén tức giận trong ngực xuống.
Đương nhiên là nó không tức với Mục què mà tức với bản thân mình hiện tại chật vật yếu đuối. Cũng tại như thế nên lúc đối mặt với hòa thượng kia nó mới không hề có chút sức phản kháng nào và bị hắn trêu đùa trong bàn tay giống kẻ ngốc.
Nó nắm chặt nắm tay sau đó lại thả lỏng, lúc này trong lòng bàn tay nó là ba ngọn lửa, tạch một cái sáng lên khiến nhà cửa sáng ngời như ban ngày. Mục què bị ánh sáng ảnh hưởng thì chép chép miệng vài cái sau đó xoay người lại ngủ tiếp. Tang nhìn ngọn lửa dần dần tắt mà trong lòng vẫn quay cuồng: Nó thấy được bản thể của mình nhưng vẫn không nhớ ra mình tới từ nơi nào. Nó sống nhờ trong thân thể này mười năm, hiện tại tuy có chút manh mối nhưng cũng chỉ là da lông, cách sự thật còn rất xa.
Tàn phá linh hồn, gian khổ tìm kiếm, hòa thượng lăng nhục, mọi chuyện đều khiến lòng nó bị đè nén khó có thể ngủ say. Đúng lúc này nó lại nghe thấy tiếng “Lộc cộc”. Vốn nó tưởng đây là tiếng phát ra từ bụng Mục què nhưng tới tiếng thứ hai lại càng rõ ràng chính là từ bụng nó mà ra.
“Sao nào, lại đói bụng hả?”
Nó cười lạnh và hỏi một linh hồn khác trong thân thể. Mục Tiểu Ngọ không để ý đến nó còn Tang thì ngồi dậy: Cảm giác đói khát không dễ chịu, mấy ngày nay nó cũng đã được nếm trải. Dù người đói là Mục Tiểu Ngọ nhưng thân thể này hiện tại do nó dùng, vì thế nó không thể ngồi yên không làm gì.
Tìm chút đồ ăn thôi, mùi vị của củ khoai nướng hôm nay Mục què cố nhét cho nó quả thật không tồi nhưng lúc này là đêm hôm khuya khoắt, trong khách điếm hẳn cũng không được nướng khoai thế nên có lẽ nó sẽ lẻn tới phòng bếp tìm chút điểm tâm hoặc màn thầu. Dù sao hiện tại nó cũng không ngủ được. (Ebooktruyen.net) Nghĩ vậy nó xoay người xuống giường, đẩy cửa phòng sờ soạng đi xuống thang lầu.
Nó thấy một người, phần lưng thẳng tắp đang ngồi cạnh bàn. Ánh trăng mạ một tầng ánh sáng màu bạc trên khuôn mặt nghiêng nghiêng của hắn khiến nó càng thêm tuấn tú.
Tang dựa vào tay vịn cầu thang lặng lẽ nhìn Triệu Tử Mại. Bóng dáng hắn thanh lãnh khiến nôn nóng trong lòng nó theo đó lắng xuống. Hiện tại nó không nhìn thấu được kẻ này. Để làm một phần anh đào thịt cho nó mà tên này thiếu chút nữa táng mệnh trong tay dì Vinh. Không những thế, thái độ của hắn với nó chuyển từ phòng bị sang ôn nhu. Mỗi khi thấy nó hắn lại cười, giống như mỗi một câu nó nói đều là truyện cười tốt nhất trên đời.
Nhưng chỉ sợ ngoài hắn chẳng ai sẽ cảm thấy lời nó nói buồn cười đúng không?
Tang nhìn Triệu Tử Mại, miệng không tự giác hừ lạnh một tiếng. Nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tim nó nảy thịch một cái, giống như bị vứt lên trời cao rồi lại chậm rãi rơi xuống. Nó nhíu mày: Nhất định là nha đầu Mục Tiểu Ngọ kia đã sớm động lòng với nam nhân này khiến nó cũng bị nháo tâm thần không yên.
Nó còn mải nghĩ thì người dưới lầu đã chậm rãi quay thân lại, đôi mắt sáng trong như nước dừng trên mặt nó một lúc nhưng không nói gì.
Tang hắng giọng hỏi, “Đã trễ thế này sao ngươi còn chưa ngủ?”
“Lòng mang áy náy nên không thể ngủ say.”
Nó không hiểu lời hắn vì thế lại hỏi tiếp, “Áy náy với người nào?”
Triệu Tử Mại vẫn nhìn nó chăm chú, trong mắt hình như có sóng gió mãnh liệt, “Với ngài. Ta làm chén anh đào thịt kia không phải để ngài vui mà là muốn đánh thức Tiểu Ngọ. Kỳ thật đây cũng là điều thừa, bởi vì đợi tới kinh thành ta đưa bút ký của cha ta cho ngài thì tự nhiên ngài sẽ rời đi.”
Qua hồi lâu hắn lại thêm hai chữ phía sau, “Đúng không?”
Tang bị lời này của hắn làm cho nghẹn họng. Đầu óc nó vốn đơn giản, hiện tại nghe hắn nói cái gì mà anh đào thịt, lại nhắc tới việc mình phải rời khỏi thì càng không hiểu sao, cũng không biết giữa hai việc này có liên hệ gì.
Ai biết đúng lúc ấy phía sau khách điếm, trên con đường cách một bức tường có thứ gì đó dán mặt đất đi qua phát ra tiếng động.