Bên trong nhà bếp có người.
Tiếng “đốc đốc” biến mất, trong khe cửa chiếu ra một mảnh ánh sáng đỏ sậm. Triệu Tử Mại biết có người ở bên trong đang đốt nến.
Nhưng người nọ là ai? Hắn ở nhà bếp làm gì?
Triệu Tử Mại ngừng thở, trợn mắt nhìn qua khe cửa, nhưng đúng vào lúc này hắn lại nghe thấy những tiếng “chóp chép”, cùng với đó còn có tiếng thở dốc “Hồng hộc”, tiếng “xì xụp” và một tiếng ợ vì no.
Những tiếng ăn cơm thô lỗ này truyền ra từ căn phòng dành cho khách quý. Chúng không hề e dè, không che lấp mà chui vào tai khiến hắn không thể không chuyển sự chú ý từ nhà bếp qua đó.
Hắn nhìn về phía căn phòng kia, nơi ấy là một mảnh đen nhánh, khác hẳn nhà bếp. Căn bản không hề có đèn đuốc, đến cửa phòng cũng được khóa kỹ, một cái khóa bằng đồng nặng trĩu chình ình ở đó, bị ánh trăng chiếu tỏa sáng lấp lánh.
Nhưng trong căn phòng được khóa kỹ ấy lại có tiếng động truyền ra, Triệu Tử Mại bỗng nhiên biết thứ đang ở trong đó là gì. Hắn cũng hiểu lá cây trước viện bị ai dẫm nát. Không chỉ có một con, mười con, lỗ tai hắn nhạy cảm càng ngày càng nghe thấy nhiều tiếng động. Có hưởng thụ, có tranh nhau, thỏa mãn, không thỏa mãn…… Trong căn phòng này chen đầy dã quỷ, tràn đầy, mỗi một góc, thậm chí cả xà nhà đều có vài con.
Bọn chúng con nọ tiếp con kia, tranh nhau chí chóe, sợ ăn ít hơn kẻ khác một miếng.
Vừa rồi Triệu Tử Mại khẩn trương nên khướu giác không quá nhạy, hiện tại nó đã khôi phục. Hắn ngửi được mùi đồ ăn bay ra từ căn phòng kia, nồng nàn mê người. Với một người sống và đã ăn no như hắn mà còn như thế thì càng đừng nói tới đám dã quỷ quanh năm đói khát kia.
Hóa ra đám dã quỷ đầy núi ngày hôm qua đều tới đây.
Bách quỷ dạ yến, đây đúng là bách quỷ dạ yến mà.
Triệu Tử Mại cảm thấy tiếng hít thở của mình cũng trở nên dồn dập, hắn liều mạng nén nó xuống như phát hiện tất cả nỗ lực đều phí công. Hắn biết rõ: Dã quỷ sẽ không ăn người, nhưng vì sao lại có người đặc biệt chuẩn bị một bữa yến tiệc cho bọn chúng chứ? Mục đích của hắn là gì? Tuyệt đối không thể vì hắn nổi lên lòng từ bi.
Lòng bàn tay hắn toàn mồ hôi, hắn bám chặt lấy núi giả rồi dần dần dịch về phía nhà bếp. Nhưng trái tim vừa rồi còn treo cao của hắn lúc này lại trầm xuống, cổ nghẹn chặt, trong mắt chua xót muốn rơi lệ.
Hắn biết Lâm sư phụ đã không còn nữa, vị đầu bếp béo làm món anh đào thịt ngon nhất thiên hạ này tuy chỉ làm thầy dạy hắn một ngày nhưng hắn vẫn cảm kích vô cùng.
Triệu Tử Mại nhìn khe cửa nhà bếp, hiện tại hắn đã tới gần hơn nên có thể thấy rõ thứ đỏ hồng trên mặt đất, nó đang theo mặt gạch uốn lượn mà chảy, hận không thể chui vào lòng hắn.
Là máu, là máu của Lâm sư phụ.
Hắn cắn chặt môi, cố bắt bản thân bước về phía trước. Hắn nghe thấy tiếng trái tim mình đập giống như nổi trống, mỗi tiếng đều thê lương và bi ai.
Ngón tay hắn bỗng nhiên chợt lạnh, nó chạm vào một thứ gì đó kẹt giữa khe hở của núi giả. Triệu Tử Mại gục đầu xuống móc thứ kia ra và phát hiện nó là một tấm thẻ bài bằng bạc, bên trên có khắc một cái tên: Trần Duệ. (Ebooktruyen.net) Hàng chữ phía sau viết: sinh giờ Mẹo, ngày 21 tháng 2 năm Hàm Phong thứ 6. Một hàng cuối cùng là mấy chữ: Thừa Tuyên, Tiền Khê trấn.
Đây là thẻ bài ghi sinh thần bát tự của một người tên là Trần Duệ, nó rất mỏng, vừa nhìn đã biết không phải của nhà phú quý. Nhưng sinh thần bát tự của Trần Duệ này sao lại ở đây? Hơn nữa nhìn qua không phải do không cẩn thận rơi xuống mà được cố ý giấu ở trong núi giả này.
Triệu Tử Mại dùng ngón tay xoa hoa văn thô ráp trên thẻ bài, đột nhiên trong đầu hắn nảy ra một ý nghĩ long trời lở đất. Hắn nhịn không được hít một hơi, cả người run rẩy lung lay vài cái giống như bị gió thổi từ sau tới làm cho lảo đảo.
Là hắn, hắn trăm phương nghìn kế dụ dỗ mình tới đây, chẳng lẽ là vì……
Gáy hắn truyền tới đau đớn, vừa rồi Triệu Tử Mại chỉ lo nhìn thẻ bài trong tay nhưng không phát hiện cửa bếp đã lặng lẽ mở ra từ khi nào. Hiện tại kẻ ở trong nhà bếp đã lặng lẽ đi tới phía sau hắn, trong tay cầm một cái rìu nhuộm máu.
***
Trần Viễn rất thích cười. Lâm Tụng Nghiêu nhớ rõ trên mặt người kia luôn có ý cười nhàn nhạt, mặc kệ ngày tháng khi ấy khổ thế nào.
Đương nhiên lúc hắn cười cũng rất đẹp, bản thân hắn sinh ra đã tuấn tú, mi mày dài, khóe miệng có má lúm đồng chinh, lúc cười đẹp như một tiểu cô nương.
Trần Viễn là người bạn tốt nhất của Lâm Tụng Nghiêu ở Tiền Khê trấn. Nhà bọn họ ở chung một con phố, tuổi tác xấp xỉ, không chỉ thế cha mẹ Trần Viễn cũng bày quán ở Quan Đế miếu. Vì thế hai người tự nhiên mà kết bạn với nhau, tình cảm cũng vững vàng. Đó là tình bạn cùng qua gian khổ vì thế càng thêm trân quý.
Việc làm ăn của nhà Trần Viễn không cần hắn hỗ trợ thế nên hắn luôn ở quán nhà Lâm Tụng Nghiêu hỗ trợ gánh nước rửa rau. Công việc rất mệt nhưng hai người cùng nhau làm, nói nói cười cười thế là cũng không quá mệt mỏi nữa. Lâm Tụng Nghiêu nhớ rõ giếng nước gần Quan Đế miếu nhất ở bên ngoài chân núi, qua lại mất nửa canh giờ. May có Trần Viễn cùng đi nên cả con đường có vẻ ngắn hơn nhiều. Trần Viễn thích nói chuyện cười, nhưng chưa nói xong chính hắn đã cười đến cong cả eo. Mỗi lần như thế Lâm Tụng Nghiêu cũng cười, nhưng không phải vì câu chuyện của hắn mà vì bộ dạng hắn thở hổn hển vì cười.
Nhưng tuổi lớn hơn, thời gian ở bên nhau lâu hơn sẽ khó tránh khỏi có người xấu tính nói chuyện nhàn thoại. Dù sao cả hai đều là nam hài tử trắng nõn sạch sẽ, ở nơi thâm sơn cùng cốc này vốn dĩ cũng ít thấy. Bọn họ lại cực kỳ thân thiết thế nên người khác khó mà không nổi lên thị phi.
Lời tới tai bọn họ rất khó nghe, Lâm Tụng Nghiêu vì chuyện này mà tức giận đến nổi trận lôi đình, một hai phải tìm được mấy kẻ nói xấu bọn họ để trả thù. Trần Viễn lại bình tĩnh hơn và chỉ nói: “Tụng Nghiêu, ngươi xem, thiên hạ có ngàn ngàn vạn vạn người, ngươi che được miệng một kẻ cũng đâu thể ngăn cản được tất cả? Hơn nữa, ngươi càng tức, càng muốn đi gây phiền toái cho những kẻ kia thì bọn chúng lại càng cho rằng lòng ngươi có quỷ. Vì thế hà tất phải tốn miệng lưỡi với đám tục nhân đó làm gì?”
“Nhưng ta không nhịn được cục tức này, ta biết là ai nói. Chẳng phải chính là thằng nhóc cứng đầu của cửa hàng bên cạnh sao? Nó đã sớm ghen tị vì chúng ta thân thiết nên mới nói ra lời đồn đãi xấu xa bực này.” Lâm Tụng Nghiêu vẫn căm giận.
“Tụng Nghiêu, ngươi…… thật sự để ý sao?”
Bỗng nhiên Trần Viễn hỏi thật nhẹ. Lúc Lâm Tụng Nghiêu ngẩng đầu thì đối diện với đôi mắt ngập nước của hắn. Đôi mắt của Trần Viễn luôn là vậy, bên trong như chứa hồ nước, lúc không cười cũng có ba phần tình cảm. Nhưng hôm nay đôi mắt hắn lại đặc biệt động lòng người, sóng mắt xoay chuyển có ánh sáng rực rỡ. Lúc hắn nhìn chằm chằm thế này lòng Lâm Tụng Nghiêu không nhịn được “lộp bộp” một chút.
“Để ý…… Để ý cái gì?” Hắn lắp bắp hỏi.
“Để ý chuyện người khác nói hai chúng ta thân thiết.” Trần Viễn đáp rất nhanh, giống như nếu chậm một bước hắn sẽ chẳng thể nào nói ra được những lời này.