Triệu Tử Mại nhìn hốc mắt khô cạn như đồng ruộng của nó, tròng mắt màu xám trắng và mấy con giòi bọ theo đó rơi xuống. Hắn cảm thấy ngực lập tức siết lại, giống như bị xích sắt thít chặt, rất khó thở một hơi nghẹn ra ngoài.
Hắn chỉ có thể dùng đôi tay run rẩy giơ súng etpigôn lên nã một phát vào đầu nó. Viên đạn đánh trúng, phát ra vài tiếng trầm đục, rồi lại chui ra từ sau đầu nó và rơi trên mặt đất. Triệu Tử Mại nhìn thấy đầu nó bị xuyên qua một lỗ đen, chảy chất lỏng đen nâu sền sệt trơn nhớt. Đầu tiên nó chảy xuống hốc mắt, rồi chậm rãi theo khuôn mặt khô vàng của nó mà lan xuống dưới.
Một mùi thối chui vào mũi hắn, mùi thịt nát rữa này hun hắn nước mắt lưng tròng, tầm mắt theo đó cũng mơ hồ. Hắn lau mắt, lúc có thể nhìn rõ ràng thì lại sợ tới mức phát ra một tiếng kêu: Thứ kia túm được tay Mục què và đang chậm rãi cúi đầu xuống. Mục què thì vẫn ngủ say, hoàn toàn không biết mình đang rơi vài hiểm cảnh.
“Buông ông ấy ra.”
Sau khi thét lên mấy chữ này Triệu Tử Mại ném súng etpigôn và không hề quan tâm vươn tay bóp chặt cổ con quái vật kia. Cảm giác trơn trượt ở ngón tay khiến hắn cảm thấy ghê tởm, thậm chí hắn cảm giác được đầu ngón tay mình cắm vào da thịt của nó, dính chất lỏng thối đến kinh người kia.
Triệu Tử Mại quay mặt đi, liều mạng nghẹn không dám thở nhưng mùi hôi thối vẫn không tha mà chui vào mũi hắn, khiến hắn thấy đau cả đầu.
Hắn không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu, cánh tay run lên, chân cũng thế, đến hàm răng cũng nhanh chóng va vào nhau vang lên tiếng “Ca ca”.
“Chờ ta.” Hắn nhớ rõ lúc Tang rời đi đã để lại câu này và hắn cũng chờ nhưng sao nó lại không trở lại?
Ngực bỗng nhiên bị thứ gì đó đập thật mạnh, cả người hắn bay ra sau đập vào một gốc cây đại thụ.
***
“Triệu đại nhân…… Triệu đại nhân……”
Lúc bị đánh thức Triệu Tử Mại còn tưởng mình đang nằm trên giường trong khách điếm nhưng khi chạm vào mặt đất lạnh băng hắn mới giật mình tỉnh lại. Hắn duỗi tay túm lấy người bên cạnh hô, “Mục tiền bối, Bảo Điền…… Mau cứu…… Mau cứu bọn họ……”
“Bọn họ không sao, chỉ uống quá nhiều nên đều đã ngủ, chỉ có đại nhân ngài là bị thương.” Người nọ ôn nhu an ủi, còn dùng tay chỉ chỉ đầu mình ra hiệu.
Triệu Tử Mại vừa nhìn về phía trước đã thấy Mục què và Bảo Điền ngã trên đất, hai người đều đang ngáy, ngực phập phồng có quy luật. Lúc này hắn mới yên lòng liếc người nọ một cái.
“Ngươi là…… Tử Phủ?” Rốt cuộc Triệu Tử Mại cũng hoàn hồn và nhận ra người ngồi xổm bên cạnh mình là ai. Hắn xoa trán hỏi, “Sao ngươi lại ở đây? Ta nhớ rõ lúc chạng vạng ngươi đã rời đi rồi mà.”
Tử Phủ vẫn nhìn trán hắn, cục u xanh tím ở trên khuôn mặt tuấn tú thật sự quá không thích hợp, “Ta đánh rơi đồ nên mới quay về lấy,” hắn nói xong lại chỉ chỉ đầu mình, “Nhưng sao đại nhân lại nổi một cục u to như thế? Không đau sao?”
Nhờ hắn nhắc nhở nên Triệu Tử Mại bỗng nhiên nhớ tới chuyện mới xảy ra vừa rồi, cái thứ kia, cái thứ giống như bò từ dưới đất lên kia đã đi đâu rồi? (Ebooktruyen.net) Rõ ràng vừa rồi nó còn đang chuẩn bị xuống tay với Mục què, sao hiện tại lại không thấy đâu nữa?
“Tử Phủ, lúc ngươi tới có từng thấy cái gì không?” Triệu Tử Mại nắm chặt tay áo Tử Phủ hỏi.
Tử Phủ bị biểu tình khẩn trương của hắn dọa hoảng sợ, vội xua tay nói, “Không…… Không có, ta chỉ nhìn thấy ba người đều ngã trên mặt đất nên sợ mọi người đã xảy ra chuyện. Ai biết lúc tới gần chỉ thấy hai người kia đang ngủ đến bất tỉnh nhân sự, còn đại nhân ngài lại giống như ngất xỉu.”
Nói tới đây, hắn nhìn chung quanh và nghi hoặc hỏi, “Ơ, vị cô nương đi cùng mọi người đâu rồi? Sao không thấy nàng ấy?”
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, hắn vừa dứt lời thì bóng dáng Tang lập tức xông ra từ sau Vô Cùng Các, tốc độ nhanh chóng chỉ lát sau đã tới trước mặt bọn họ.
“Bọn họ còn chưa tỉnh rượu sao?” Nó cau mày nhìn Mục què và Bảo Điền, lại dời mắt về phía Triệu Tử Mại và nhìn cục u kia trong chốc lát mới cười hỏi, “Ngươi làm sao thế? Không uống rượu cũng có thể đâm vào cây hả?”
Trong giọng nói của nó không có nửa phần quan tâm, thậm chí còn mang theo chút trào phúng.
“Tử Phủ còn biết hỏi ta có đau hay không…… Ta xem như nhìn lầm ngươi rồi.” Triệu Tử Mại không hề nghĩ đã bật ra câu này, sau khi nói xong thấy Tang mê mang nhìn mình còn Tử Phủ ở bên cạnh xấu hổ cười thế là hắn mới ý thức được mình vừa nói cái gì. Hắn làm bộ che miệng ho khan hai tiếng rồi mới nói, “Không phải ngươi đánh rơi đồ ở Vô Cùng Các à? Mau đi lấy đi.”
Tử Phủ hiểu ý nên cười và rời đi, Triệu Tử Mại cố ý không quan tâm đến cái tay Tang duỗi lại đây mà tự mình cố gắng đứng lên. Hắn đi đến trước mặt hai tên say vẫn đang ngủ đến vui sướng tràn trề kia, hai tay xốc nách Bảo Điền muốn dùng sức lôi hắn dậy kéo về phía trước.
“Ngươi có làm được không? Không phải ngươi bị thương sao?” Vẫn là giọng điệu không nhanh không chậm, nghe không ra vui buồn. Vì thế Triệu Tử Mại không đáp lại nó, chỉ tập tễnh nâng Bảo Điền đi về phía trước.
“Không muốn biết vừa rồi ta thấy gì ở trong núi à?”
Nó không nhận ra hắn đang tức sao? Vì sao còn hỏi?
Triệu Tử Mại càng bực bội, trong lòng quyết định không thèm nói với nó câu nào, dù cánh tay hắn đã mỏi nhừ, dù nửa người Bảo Điền đã dán lên mặt đất, quần đều sắp bị kéo rách rồi.
“Tỏ vẻ cái gì chứ?”
Bỗng nhiên tay hắn nhẹ hẫng, toàn bộ trọng lượng của Bảo Điền chuyển sang người Tang. Một tay nó vác một người, bước chân lại vẫn đi như bay, hơi thở vẫn bình thản.
Triệu Tử Mại không biết nên vui hay tức. Vui là vì cuối cùng nó cũng có chút lương tâm, giải cứu hắn khỏi cái bao tải mang tên “Bảo Điền” kia. Tức là vì có lẽ hắn thực sự “yếu” như lời nó nói.
Trên thế giới này có nam nhân nào vui khi bị nữ nhân chê “yếu” đâu?
Tang đi được vài bước, thấy Triệu Tử Mại không theo kịp thì quay đầu nhìn hắn trong chốc lát, trên mặt bỗng nhiên bừng tỉnh, “Ta quên mất, ngươi bị thương, nếu không,” nó nhìn nhìn Mục què và Bảo Điền ở hai bên sau đó tự hỏi và nhướng mày nói, “Ta có thể cõng ngươi được, ngươi có muốn bò lên không?”