Đế Vương Lục là cực phẩm trong đám ngọc phỉ thúy, tương truyền vào triều Minh hoàng đế Vạn Lịch đã coi nó như thần vật trân quý vì có màu mắt mèo và gọi nó là “Miêu tình lục”. Đai ngọc chôn cùng Vạn Lịch đế có 20 khối kim quả nạm bảo thạch, mỗi kim quả đều có khung bằng vàng, hình kim thác, ở giữa chính là Đế Vương Lục, xung quanh là hồng bảo thạch và trân châu. Nghe nói tổng cộng mất 20 khối Đế Vương Lục, hồng bảo thạch là 91 khối, trong đó thứ giá trị nhất chính là Đế Vương Lục.
“Lão thái hậu làm một cái vương miện vàng nạm một lượng lớn trân châu và các loại đá quý, ngoài ra còn có 2 khối Đế Vương Lục. Nhưng theo ta được biết hai khối kia cũng chỉ to bằng đồng tiền,” Triệu Tử Mại xoa cằm, cúi đầu nhìn bậc thềm làm bằng ngọc phỉ thúy sau đó khẽ lắc đầu nói, “Ta chưa bao giờ gặp vật nào xa hoa lãng phí thế này, cũng không biết vì sao chủ nhân của Vô Cùng Các lại muốn đặt một tòa thềm đá giá trị liên thành thế này ở cửa sau của viện. Bà ta không sợ thứ này bị trộm đi ư?”
“Thềm đá này đã ở đây từ ngày mới có Vô Cùng Các, tính lên cũng đã 10 năm nhưng chưa bao giờ phát sinh chuyện trộm cắp.”
Một giọng nói mát lạnh vang lên bên cạnh, Triệu Tử Mại quay đầu nhìn lên thì phát hiện một tiểu nhị đang dọn mấy chồng băng ghế. Lúc này hắn đang đứng bên cạnh, thẻ bài bên hông hắn viết hai chữ: Tử Phủ, hẳn là tên của hắn.
“Các vị khách quan, các ngài nghỉ chân trước,” Tử Phủ vừa nói vừa nhìn thoáng qua đội ngũ dài như con rồng trước mặt và cười nịnh nọt, “Các vị thấy rồi đó, phía trước còn nhiều người, ta nghĩ tới lượt các ngài thì hẳn phải tới nửa buổi chiều.”
Tang trầm mặt hỏi, “Lâu như vậy sao?”
Tử Phủ cười khổ, “Khách quan, ngài lần đầu tiên đến Vô Cùng Các phải không? Ngài xem những người phía trước đi, rất nhiều người bắt đầu xếp hàng từ nửa đêm chỉ để ăn một bữa cơm trưa thôi đó. Sáng sớm ngài tới thì chỉ có thể kiên nhẫn chờ một chút.”
Triệu Tử Mại cho rằng Tang sẽ nói câu “Lão tử không đợi” sau đó quay đầu đi ngay, ai ngờ nó lại chỉ do dự một chút sau đó giật lấy băng ghế trong tay Tử Phủ và ngồi xuống. Thấy thế Mục què sớm đứng mệt cũng theo Bảo Điền ngồi xuống. Chỉ có Triệu Tử Mại còn đứng cạnh Tử Phủ và hỏi thăm tình huống của Vô Cùng Các.
“Tiểu ca, xây thềm đá phỉ thúy phía cửa sau là vì cửa sau của Vô Cùng Các dùng cho việc đón khách quý không cần xếp hàng đúng không?”
Tử Phủ bị hắn hỏi thì sửng sốt sau đó chợt cười nói, “Sao có thể? Cửa sau của Vô Cùng Các chưa bao giờ mở, ít nhất ta chưa từng thấy nó mở. Công tử xem, nơi này còn có cái khóa lớn ấy.”
Triệu Tử Mại nhìn cánh cửa đỏ thắm kia và quả nhiên thấy bên trên có một cái khóa đồng thật lớn bị ánh mặt trời chiếu vào tỏa sáng lấp lánh vì thế càng thêm kinh ngạc, “Nếu cửa sau không mở thì vì sao lại đặt một thứ quý giá như vậy ở đây?”
Lúc hắn nói những lời này núi hoang sau lưng thình lình nổi lên một cơn gió. Những tùng và bách bị thổi ào ào, giống như tiếng nhạc khi tỏ khi mờ, lúc cao lúc thấp. (Ebooktruyen.net) Mũ của Tử Phủ cũng bị gió thổi rơi xuống, hắn vội vã cúi người nhặt mũ, ai biết vừa cúi người thì thẻ bài treo bên hông lại rơi xuống. Trong lúc nhất thời hắn luống cuống tay chân, không biết nên đuổi theo cái mũ càng thổi càng xa hay giữ lấy thẻ bài.
Cũng may Bảo Điền tay mắt lanh lẹ, dùng trường kiếm móc cái mũi tránh cho nó bay xa, Tử Phủ vừa đón cái mũ vừa cảm ơn sau đó lại đón thẻ bài Triệu Tử Mại đưa qua và đeo bên hông.
“Xem ta này, cuống chân cuống tay không ra gì. Nếu bị dì Vinh nhìn thấy thì khẳng định sẽ bị mắng,” hắn lau mồ hôi trên trán sau đó cười nói với Triệu Tử Mại, “Khách quan, thềm ngọc này kỳ thật không phải cho khách nhân dùng, ngài ngẫm lại xem, phỉ thúy quý giá như vậy mà bị nhiều người giẫm chân lên thì chẳng phải sớm hỏng rồi ư?”
“Vậy thì?” Triệu Tử Mại lại nhìn về phía mấy bậc thềm kia, hiện tại gió vẫn thổi mạnh, phía sau hắn biển rừng cuồn cuộn từng tầng, bị ánh nắng chiếu ra từng lớp sáng tối sâu cạn. Nhưng một đám cây cối tụ ở bên nhau cũng không có được màu sáng trong như bậc thềm này.
“Đây là phong thuỷ,” Tử Phủ đè cái mũi trên đỉnh đầu và nghiêm túc giải thích, “Trước sau cửa đều có bậc thang với ngụ ý ‘từng bước thăng chức’, dì Vinh nói làm buôn bán giống như đi ngược dòng nước, không tiến thì sẽ lùi. Hiện tại nhiều tiệm ăn đã bắt chước Vô Cùng Các, chèo kéo đầu bếp, thọc gậy bánh xe. Ví dụ ngày hôm qua đi, đầu bếp Cao làm món cua bỗng nhiên xin từ chức không làm nữa. Nghe nói ông ấy được Túy Tiêu Lâu trong thành lấy giá cao thuê về. Cũng may dì Vinh dì cơ trí, nhân duyên lại tốt nên để người đuổi 20 dặm đường, tìm được một vị sư phụ già tạm thời thay thế vị trí kia mới miễn cưỡng vượt qua một ải khó khăn……”
Tử Phủ nói rất hăng say, còn Triệu Tử Mại lại rơi vào trầm tư: Phong thuỷ là thứ người làm buôn bán nào cũng để ý, nhưng mặc dù để ý thì cũng không tới mức xây một tòa thềm ngọc giá trị thiên kim chứ? Tử Phủ chỉ mới nói một phần, phần còn lại hắn không biết hay cố ý giấu diếm đây? Triệu Tử Mại không rõ ràng lắm, cũng không có hơi sức nghĩ tiếp, bởi vì Tang bỗng nhiên đứng lên, ngửa đầu hít hít.
“Mới vừa rồi là mùi gì thế?”
Nó vừa hỏi thì trong mắt đã lộ ra khát vọng.
***
Anh đào thịt, .món ăn cũng như tên, màu sắc hồng rực, được viên nhỏ, da mềm vị ngọt đậm. Lúc thành món thứ này giống như anh đào chín, đặt trên đĩa lá xanh biếc.
Nhưng muốn làm được món này không phải dễ, bởi vì phải dựa theo trình tự làm việc nghiêm khác. Đồ ăn này cần dùng lửa nhỏ chậm rãi nấu thịt chín, ba bốn canh giờ sau mỡ heo đều tan hết, lúc này mới bỏ anh đào đã bỏ hạt vào nấu chung. Sau khi nấu xong gạn bỏ cặn, lúc bỏ ra nồi thì tưới nước cốt anh đào lên để tăng vị ngọt và mùi trái cây.
Lúc bưng món này lên bàn đã không còn thịt mỡ béo ngấy, ăn vào miệng ngọt lại không ngấy, dai mà không bị khô. Như thế này mới xem như thành công.
Tang đứng ở ngoài tường ngửi được mùi hương của món anh đào thịt nhưng lúc được ăn vào miệng thì quả thực phải đợi tới hoàng hôn buông xuống, không khác gì Tử Phủ nói.
Nó giống như đã đói đến nóng nảy, đôi mắt chăm chú nhìn vào đĩa thịt anh đào đỏ rực, gần như muốn phát sáng.
“Nhìn có vẻ không tồi.” Nó cầm lấy chiếc đũa, nhẹ nuốt một ngụm nước miếng, lại dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng.
“Anh đào thịt là một món ăn của Vô Cùng Các, ngài thử một lần đi. Nghe nói rất nhiều người thử món này xong đều cảm động tới rơi lệ không ngừng. Một là họ cảm thán đồ ăn trước kia đúng là rác rưởi, thứ hai là sợ về sau không thể lại ăn được món nào thần kỳ như thế này nữa.” Triệu Tử Mại nhìn nó và nhẹ giọng nói.
“Khoa trương.” Tang nhỏ giọng nói ra hai chữ này, nhưng đôi đũa lại không tự giác vươn về phía đĩa anh đào thịt.