Thấy người ngoài cửa mặc quan bào thế là lòng Chu Ngạn khó tránh khỏi cả kinh, có điều hắn vẫn cố trấn định hỏi, “Quan gia, không biết ngài tới đây có việc gì?”
Từ Xung nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng như tuyết và hỏi, “Ta tới nơi này làm cái gì trong lòng ngươi hẳn phải rất rõ ràng chứ?”
“Cái chết của Như Ý không liên quan gì tới ta,” Chu Ngạn nhìn thẳng vào mắt Từ Xung mà đáp. Giọng hắn vốn kiên định nhưng sau đó lại nhanh chóng hạ thấp, mang theo nghẹn ngào, “Nhưng …… nhưng ta thừa nhận có tình cảm với nàng. Chúng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, chẳng qua…… thâm tình của ta không phải thứ nàng muốn……”
“Nàng muốn cuộc sống phú quý ngươi không cho được nên mới hận và giết nàng.” Từ Xung vừa nói vừa quan sát biểu tình của Chu Ngạn, vốn hắn tưởng kẻ kia sẽ nổi trận lôi đình mà tự bào chữa nhưng lại chỉ đổi được một tiếng cười lạnh.
“Mọi người đều nói Từ Xung Từ đại nhân phá án như thần, công chính liêm minh, hiện tại xem ra cũng đến thế mà thôi.”
Từ Xung thu lại tươi cười, khuôn mặt trở nên u ám, “Xem ra đã lâu lắm ta không phá án nên mọi người đều coi Diêm Vương sống như ta thành Bồ Tát sống rồi. Đến loại người như ngươi cũng dám làm càn trước mặt ta hả?”
Lời còn chưa dứt hắn đã vươn một bàn tay to chộp lấy Chu Ngạn. Tên kia không dự đoán được hắn bỗng nhiên tức giận nên không kịp tránh, chỉ có thể giơ tay che mặt. Nhưng lòng hắn hiểu rõ với thân thủ của Từ Xung thì đừng nói một người, dù 7,8 người hợp lực cũng không phải đối thủ của hắn.
Nhưng lúc Chu Ngạn chuẩn bị tinh thần sẽ bị đánh thì cổ tay hắn lại bị Từ Xung nhẹ túm lấy, xuyên qua kẽ tay hắn thấy một khuôn mặt tươi cười, khác hẳn bộ dạng tức sùi bọt mép vừa rồi.
“Khiến ngươi sợ hãi rồi, xin lỗi.” Từ Xung thấy Chu Ngạn đứng ổn mới buông tay ra sau đó hơi gật đầu nói, “Chu công tử quả thực không liên quan tới cái chết của Thôi Như Ý, ta tới đây quấy rầy các ngươi, mong thông cảm.”
Nói xong hắn lại khom người vái chào Chu lão thái thái lúc này vẫn còn kinh hoàng sau đó xoay người đi ra ngoài. Chu Ngạn cực kỳ kinh ngạc, vội gọi hắn lại, “Từ đại nhân, ta…… hôm qua ta lại đi qua Dương gia, nhưng sao ngài không hỏi gì đã đi rồi?”
Nghe vậy Từ Xung nghiêng nửa người, khuôn mặt lạnh lùng được ánh mặt trời mạ một tầng ánh sáng vàng nhạt, “Mới vừa rồi ta ở ngoài cửa nghe thấy mẹ con hai người nói chuyện với nhau. Lúc ấy ta đã biết ngươi là người lòng dạ bằng phẳng, không giống một kẻ vi phạm pháp luật. Sau đó ta lại thử ngươi và càng thêm khẳng định phán đoán của chính mình.”
“Thử ta ư?” Chu Ngạn khó hiểu.
Từ Xung cười cười, “Hung thủ để lại một dấu tay trên nghiên mực.”
Chu Ngạn nghẹn họng suy nghĩ trong chốc lát bỗng nhiên hiểu được, “Chẳng lẽ…… chẳng lẽ hung thủ lại là người thuận tay trái, vừa nãy đại nhân cố ý thử ta chính là vì muốn xem ta dùng tay nào ngăn cản ngài tiến công ư?”
Từ Xung bình tĩnh nhìn hắn, một lát sau mới nói, “Chu công tử, ngươi thực thông minh, Như Ý cô nương không lựa chọn ngươi là nàng không có phúc khí.”
Những lời này đột nhiên đánh trúng tiếng lòng của Chu Ngạn, hắn tiến lên một bước run giọng nói, “Đại nhân, ta và Như Ý tuy không có duyên phận nhưng cũng không đành lòng để nàng ngậm oan mà chết. Mong ngài nhất định phải tìm ra hung thủ báo thù cho nàng.” Nói tới đây hắn đỏ mắt nói, “Ta chưa bao giờ thấy bộ dáng nàng như thế, ốm yếu, sợ hãi rụt rè cuộn ở trên giường, không hề giống tiểu cô nương khí phách hăng hái mà ta quen Nàng còn nói với ta nàng sợ mình sẽ bị đoạt mạng giống mấy vị thiếu phu nhân trước đây của Dương gia.”
***
Mới vừa bước vào Dương phủ, Từ Xung đã thấy Ngô Nguyên Lễ đi lên đón mình, mặt mũi hưng phấn, đỏ như quả hồng.
“Đại nhân, ngài đúng là thần cơ diệu toán, thật sự có thể đoán ra quỷ quái ở đây là do người giả trang.”
Từ Xung đứng yên, mày nhíu lại hỏi, “Là ai?”
“Là Liễu Tỷ, con gái của Dương Tử Vân. Tiểu cô nương còn nhỏ bị chiều hư, sau khi mẹ mất trong lòng lại càng thêm khó chịu nên trút hết lửa giận lên người Thôi Như Ý kia.” Nói tới đây hắn cười đắc ý, “Nhưng đứa nhỏ chính là đứa nhỏ, chỉ vừa bị dọa một cái đã lập tức nói hết mọi chuyện cho thuộc hạ. Nàng nói Thôi Như Ý này vừa vào cửa đã bị con bé dùng trăm phương nghìn kế dọa. Nửa đêm con bé ghé vào bên cửa sổ hát, lại đập vỡ đồ mới của Thôi Như Ý khiến một cô dâu mới như nàng ta sợ mất hồn mất vía và cho rằng mình bị quỷ ám……”
“Vậy con bé có nhận tội giết người không?” Từ Xung đánh gãy lời Ngô Nguyên Lễ nói.
“Giết người?” Ngô Nguyên Lễ chớp đôi mắt nhỏ giống như bỗng nhiên nhớ ra mình đang điều tra một vụ giết người, “Cái đó…… Cái đó thì không…… không thấy nói……”
Nhìn giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống từ trên trán của Ngô Nguyên Lễ thế là Từ Xung cười lạnh một tiếng, “Ngô đại nhân cũng biết với hình thể và dáng người của tiểu cô nương kia thì trừ phi nàng đứng trên ghế nếu không sao có thể đánh chết Thôi Như Ý được?”
Ngô Nguyên Lễ gục đầu xuống, không dám nhìn Từ Xung, “Đứng ở ghế …… cũng…… cũng không phải không có khả năng……”
“Ngô đại nhân, cái nghiên mực kia rất nặng. Liễu Tỷ muốn vác được nó thì cũng phải dùng toàn lực, hơn nữa con bé còn phải tự mình bê ghế, bò lên lại giơ nghiên mực. Động tĩnh lớn như thế dù Thôi Như Ý khi đó tinh thần đã hoảng hốt thì cũng không thể coi như không có gì đúng không?”
Ngô Nguyên Lễ xoa ngón tay của mình, méo miệng nói, “Vậy…… nếu kẻ giả thần giả quỷ này cũng không phải hung thủ thì thuộc hạ cũng không biết hung thủ là ai, chả nhẽ là quỷ thật sao?”
Nghe hắn nói thế Từ Xung hít một hơi thật sâu mới nén được một câu chửi. Hắn lấy lại bình tĩnh, nhắm mắt lại nhẹ giọng nói, “Gọi Liễu Tỷ tới đây.”
“Không phải ngài nói con bé không phải hung thủ ư?”
Vừa nói ra lời này Ngô Nguyên Lễ đã hối hận, bởi vì gân xanh trên trán Từ Xung lập tức gồ hết lên, sắc mặt âm trầm đến dọa người giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
***
“Ta không giết người, ta chỉ muốn hù dọa nàng, nhưng ta không giết nàng,” Liễu Tỷ sợ tới mức quỳ rạp trên đất, cả người run như cái sàng, “Ngày đó ở ao cá ta thấy bộ dạng nàng bị dọa thì thật ra ta đã hối hận, nhưng ta lại không thể nói vì sợ cha và ông mắng……”
Dương Tử Vân thấy con gái sợ tới mức rúc trên mặt đất thì không chút suy nghĩ muốn tiến lên lại bị một cánh tay giơ ra ngăn cản. Từ Xung nhìn hắn một cái rồi lạnh lùng nói, “Từ giờ trở đi ngoài Liễu Tỷ, không kẻ nào được nói chuyện. Nếu ai dám nhiều lời đừng trách kiếm của ta không có mắt.”
Sau khi hoàn toàn dọa mọi người kinh sợ hắn mới xoay người đi tới bên cạnh đứa nhỏ và cúi đầu nhìn con bé hỏi, “Liễu Tỷ, hai vị phu nhân trước Như Ý chết thế nào?”
Liễu Tỷ khụt khịt, thở hổn hển đáp, “Người thứ nhất…… người thứ nhất trượt chân rơi vào ao cá, nàng lại không biết bơi, cũng không có nha hoàn đi theo nên mới ngâm …… bị ngâm….. chết; một người khác lúc lên kiệu còn bình thường nhưng lúc vén kiệu lại đã cứng đờ, hình như là…… là bệnh tim tái phát……”
“Ngươi có nhìn thấy mặt nàng không?”
“Có thấy, rất đen, đến hương phấn cũng không giấu được.”