Như Ý luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Tuy từ khi đón dâu và bái đường tới giờ đều không có vấn đề gì, nhưng lòng nàng ta vẫn lo sợ. Đặc biệt khi nàng ta ngồi một mình trên giường đệm phủ kín long nhãn và hạt sen trong căn phòng tân hôn kín đáo này.
Trong sân là tiếng kèn pháo náo nhiệt nhưng lại như xa xôi cực kỳ. Trong đầu nàng ta vang lên mấy câu vô tình nghe được khi mới vào cửa.
“Dương gia lại cưới con dâu mới, người trước còn chết chưa được ba tháng đúng không?”
“Làm gì đơn giản như thế, ngươi không hiểu chuyện nhà họ rồi. Vợ cả của Dương đại thiếu gia Dương Tử Vân qua đời một năm trước, nửa năm sau hắn lại lấy một người. Ai biết vị tiểu nương tử kia vừa gả tới đây được có vài ngày đã chết. Thế nên hai tháng sau hắn lại cưới một người khác. Nhưng ngươi có biết không, cô dâu mới lại chết trong kiệu, còn chưa vào cửa đã xong đời rồi. Dương lão gia thấy thế thì sốt ruột, chưa tới ba tháng đã lại vội sắp xếp một cuộc hôn nhân khác cho con mình.”
“Này…… Nếu thế thì vị tân nương hôm nay cưới vào cửa là người thứ tư rồi à? Vậy chỉ nguyên sính lễ cũng đã tốn bao nhiêu rồi đúng không?”
“Dương gia có rất nhiều tiền, Dương Tử Vân lại là con trai độc đinh của Dương lão gia, chuyện bạc đương nhiên không cần lo lắng. Theo ta nói thì nhà họ nên tìm một vị thầy bói cho con trai mình mới đúng, đã khắc chết ba người vợ rồi, này không phải do mệnh khắc thê sao?”
Khắc thê.
Như Ý chỉ nghe cha mẹ nói Dương Tử Vân này có phu nhân chết bệnh một năm trước cho nên mới muốn cưới người khác. Nàng ta không hề biết trước mình hắn còn từng cưới hai người vợ khác, đã thế bọn họ cũng đều đã qua đời. Bọn họ chết như thế nào? Nàng không biết, nhưng lại thấy có chút kỳ quặc, nếu không vì sao người nhà họ Dương lại không nói rõ lúc tới cửa cầu hôn?
Nghĩ đến đây Như Ý cảm thấy sau cổ mình lạnh căm, rịn mồ hôi. Nàng ta đứng dậy, kéo khăn trùm xuống giật giật thân thể cương cứng của mình sau đó đi tới cạnh bàn cúi đầu nhìn nghiên mực to màu xanh lá trên đó.
“Sớm biết như thế hà tất lúc trước phải tính mọi cách tới đây. Chẳng nhẽ lại như giỏ tre múc nước, tất cả là công dã tràng ư?” Nàng ta than nhẹ một tiếng, đầu ngón tay sờ nghiên mực, cảm nhận hơi lạnh nhè nhẹ truyền tới.
Cửa phòng bị người ta gõ ba tiếng, một giọng nói trẻ con non nớt vang lên, “Mẫu thân, nữ nhi mang cho ngài chút đồ ăn, ta có thể vào không?”
Mẫu thân……
Như Ý chưa quen thuộc với xưng hô này nên trong lúc nhất thời nàng hơi hoảng hốt, mày nhíu chặt suy nghĩ một hồi mới nhớ ra người ngoài cửa là Liễu Tỷ, con gái của Dương Tử Vân với vợ cả. Vì vậy nàng ta nhanh chóng quay lại giường ngồi xuống sau đó cất lời, “Vào đi.”
Liễu Tỷ chưa đến tuổi cài trâm nên chỉ búi tóc hai bên, sắc mặt trắng nõn, mi mắt tinh xảo, cực giống cha mình. Cô nhóc đi tới trước mặt Như Ý đăt khay xuống nói, “Mẫu thân đã lâu chưa ăn cơm hẳn đã đói, ngài mau ăn bát canh trứng này đi.”
Như Ý cảm kích cười với con bé rồi đón lấy cái bát, “Liễu Nhi thật ngoan.”
Nhưng vừa cầm lấy thìa nàng ta đã nghe thấy Liễu Tỷ nói, “Mẫu thân, ngài đẹp như thế vì sao phải gả cho cha ta? Ông ấy không khỏe, sợ là không chống đỡ được lâu nữa, ngài còn trẻ thế chẳng lẽ định làm quả phụ sống cả đời ư?”
Như Ý đã ăn một thìa canh trứng nhưng lúc này nó lại nghẹn ở cổ như cục đá, không sao nuốt xuống được.
“Ta muốn uống chút trà.” Nàng vuốt cổ mình sau đó cầu xin nói với Liễu Tỷ.
Liễu Tỷ lại không nhúc nhích, chỉ híp mắt nhìn nàng sau đó cười lạnh nói từng câu, “Ngươi gả tới đây chính là vì bạc của nhà chúng ta phải không?” Cô nhóc chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay đặt trên đầu gối ngoan ngoãn ngửa đầu nhìn nàng kia nói, “Đáng tiếc ngươi tính sai rồi, hai kẻ gả tới trước ngươi đều đã chết, mà ngươi biết vì sao các nàng lại chết không? Rất thảm, nói ra sợ ngươi sẽ bị dọa đó.”
Tuy lý trí biết không nên hỏi vì đây chính là bẫy của Liễu Tỷ nhưng Như Ý vẫn không nhịn được rít qua kẽ răng vài chữ, “Như thế nào…… họ chết như thế nào?”
Liễu Tỷ đứng lên, mũi hừ một tiếng sau đó nhìn ra ngoài cửa lúc này đầy xác pháo và lạnh lùng nói, “Một kẻ trượt chân ngã vào ao cá, lúc nha hoàn tìm thấy thì cả người đã trắng bệch trương phềnh, ngón tay to như củ cải nhỏ ấy.”
Nói tới đây cô nhóc nhìn khuôn mặt trắng xanh của Như Ý và tiếp tục, “Một kẻ khác chết trong kiệu hỉ, người bên ngoài không hề biết, kèn pháo tung trời không khác gì hôm nay. Ai biết vừa mở kiệu ra đã thấy thi thể, người đã cứng lại. Thế là hỉ sự thành tang sự, người thổi kèn cũng chẳng cần đổi, ngươi nói có buồn cười không.”
Đương nhiên Như Ý chả thấy buồn cười gì, nàng ta thở phì phò hỏi, “Vì…… vì sao ngươi lại muốn nói với ta những lời này?”
“Ta tốt bụng nhắc nhở ngươi thôi,” Liễu Tỷ cười với nàng ta, nụ cười kia cực kỳ ngây thơ đáng yêu, “Ta sợ ngươi dẫm vào vết xe đổ của các nàng, mẫu thân, nếu thế ta sẽ khóc chết mất.” Nàng nói xong thì dùng đầu ngón tay xoa xoa mắt mình làm bộ rơi lệ, sau đó cười đắc ý và xoay người đi ra ngoài.
“Ta sẽ chết sao?” Như Ý nhìn chữ “hỉ” đỏ thẫm trên bàn thì trong lòng cực kỳ hoảng sợ. Mãi lâu sau nàng ta mới liều mạng lắc lắc đầu nói, “Không, ta sẽ không, một ngày còn chưa được hưởng phúc thì ta sẽ không chết bi thảm được.”
Nàng ta nhoẻn miệng cười với mỹ nhân trong gương sau đó sửa sang lại trang dung vốn đã cực kỳ tinh xảo của mình và ung dung ngồi trên giường trùm khăn voan lên.
***
Vị thiếu phu nhân thứ tư của Dương phủ chết ở ngày thứ ba sau khi thành hôn. Thi thể nàng ta được nha hoàn phát hiện, khi ấy nàng ta nằm ngửa cạnh bàn, đôi mắt trợn trừng giống như không cam lòng. Đầu nàng ta vỡ một mảng lớn bằng nắm tay, máu và óc văng đầy đất. Hung khí nằm bên cạnh thi thể nàng ta, đúng là nghiên mực lớn màu xanh lá.
Trong lúc nhất thời lời đồn đãi nổi lên bốn phía trong Dương gia, cực kỳ tà mị. Mà người nói nhiều nhất chính là nha hoàn Tiểu Khóa hầu hạ Như Ý. Nàng ta nói trước khi Như Ý chết một ngày đã nhìn thấy quỷ hồn ở trong vườn. Đó là một nữ nhân thất khiếu đổ máu, cả người ướt dầm dề. Nàng ta ngồi xổm bên tảng đá cạnh bờ ao, hai tay bám lấy bùn lầy, dùng đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm Như Ý.
“Ngươi cũng nhìn thấy ư?” Mấy người hầu khác bị lời miêu tả của Tiểu Khóa dọa sợ tới mức rụt cổ nhưng vẫn cố nhịn sợ mà hỏi thêm.
Tiểu Khóa nuốt nước miếng một cái, “Không thấy, ngày ấy thiếu phu nhân nói muốn tự mình đi dạo trong vườn và không cho ta đi theo. Sau đó chưa được nổi một chén trà nàng ấy đã vội quay lại, mặt trắng hơn cả giấy, miệng liên hồi lẩm bẩm mình thấy quỷ.” Nàng ta chớp mắt, đè thấp giọng nói, “Thiếu phu nhân còn nói nàng biết con quỷ kia là ai, chính là nữ nhân mới gả tới đây chưa được mấy ngày đã rơi xuống ao chết. Bởi vì chết thảm nên nàng kia mới tới tìm nàng ta để thế thân. Tối hôm ấy thiếu phu nhân sốt cao, miệng luôn nói mớ, cái gì mà có quỷ quái hại nàng ta.”
“Hôm sau thì sao?”
Một giọng nói lạnh lẽo bỗng nhiên vang lên từ ngoài cửa.