Triệu Tử Mại đi ra ngoài gặp Mục Tiểu Ngọ và Mục què dưới ánh mắt “xem kịch vui” của Bảo Điền.
Hiện tại hoàng hôn đã hoàn toàn rơi xuống sau ngọn núi, cả Tam Bình thôn chìm trong bóng tối an tĩnh. Ngoài tiếng nước Ngọc Hà chảy xôn xao thì không còn một tiếng vang nào khác. Một cơn gió thổi qua trước mặt làm tung áo vạt áo khoác của Triệu Tử Mại, hắn cảm thấy gió này cực lạnh, giống như lúc hắn đứng ở mũi con tàu thủy khi bọn họ đi qua một tảng núi băng.
Hắn vươn tay lên miệng hà hơi thì phát hiện Mục Tiểu Ngọ vẫn chỉ mặc một bộ áo đơn, thái dương còn rịn ra mấy giọt mồ hôi to. Một câu xin lỗi trong miệng hắn cũng vì thế mà trôi xuống họng, hắn không nghĩ nhiều đã duỗi tay nhẹ chạm lên trán nàng hỏi, “Sốt ư?”
Nói xong hắn cũng nhận ra hành vi của mình không hợp lễ nghĩa, ít nhất không phù hợp với lễ nghĩa của Trung Quốc vì thế vội vàng ho khan vài tiếng che giấu xấu hổ của mình.
Cũng may hai kẻ đối diện cũng chẳng phải người để ý tiểu tiết. Mục Tiểu Ngọ duỗi tay lau mồ hôi trên trán mình, nàng cũng không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ lo nói chuyện, “Công tử, hôm nay chúng ta đi vòng quanh Tam Bình thôn để tìm kiếm tà ám đã cắn nuốt hồn phách của Cố Ngọc Minh. Nhưng tà ám còn chưa tìm được thì chúng ta lại phát hiện ra một thứ khác.”
“Là cái gì?” Thấy nàng nói đến vội vã thế là Triệu Tử Mại cũng gác chuyện khác ra sau đầu để thúc giục nàng.
“Long mạch ở đây đứt rồi.” Đôi mắt Mục Tiểu Ngọ sáng bừng, giống hai ngôi sao trên bầu trời đêm.
“Long mạch?”
Mục Tiểu Ngọ chỉ về phía tây bắc và nói, “Ngài thấy ngọn núi kia không? Nó tên là Bảo Tháp sơn, uốn lượn xoay quanh, mờ mờ ảo ảo quay đầu giống một con rồng đang quay đầu. Nó chính là long mạch của Tam Bình thôn, thậm chí toàn bộ Đông Xương. Nhưng mấy tháng nay mưa to liên tục khiến Bảo Tháp sơn bị xói lở, liên tục lún xuống nhiều, long mạch cũng bị hư hao.”
Triệu Tử Mại thấy lòng mình run lên, “Long mạch bị đứt thì…… sẽ như thế nào?”
“Long mạch mà đứt thì rồng sẽ tàn hoặc chết, nó mà chết sẽ không áp chế được mấy thứ không sạch sẽ đâu.” Mục què nhún vai xòe tay bất đắc dĩ nói, “Ta nghĩ đây là nguyên nhân thứ kia nhảy ra, nhưng chuyện phía sau còn càng đáng sợ hơn, nói ra sợ công tử cũng bị dọa ấy.”
“Ông đừng hù dọa người khác nữa, mau nói đi.” Mục Tiểu Ngọ ở bên cạnh thúc giục.
Mục què lập tức hắng giọng nói, “Công tử, long mạch hiện tại vẫn còn một chút, nhưng theo chúng ta quan sát thì cũng không được lâu lắm, cho nên……”
“Ý của ông là thứ kia còn chưa hoàn toàn thành hình, chờ long mạch hoàn toàn sụp đổ nó mới để lộ bộ dạng chân thật, và khi ấy nó sẽ hung hãn gấp hiện tại trăm lần phải không?” Triệu Tử Mại bỗng nhiên thấy có chút may mắn vì hiện tại trời đã tối hẳn nếu không bộ dạng mặt cắt không còn hạt máu của hắn sẽ bị Mục Tiểu Ngọ thấy được.
Mục Tiểu Ngọ gật gật đầu nói, “Đây là nguyên nhân vì sao ngày đó ta phí công sức thật lớn mới đưa được hồn phách của Cố Ngọc Minh trở về. Không phải hồn phách hắn không muốn về mà là không dám về, bởi vì hắn thấy được âm khí đáng sợ quanh Tam Bình thôn, và hắn sợ.”
Nói tới đây nàng cười mỉa một tiếng sau đó cúi đầu nghịch móng tay của mình, tròng mắt xoay tới xoay lui mới cẩn thận mà lựa chọn câu chữ để nói tiếp.
“Tiểu Ngọ, các ngươi phải đi sao?” Tuy đây là câu hỏi nhưng giọng điệu của Triệu Tử Mại lại bình thản, bởi vì hắn đã đoán được tâm tư của nàng. Thấy nàng không đáp hắn chỉ nhoẻn miệng cười nói, “Ngươi không cần rối rắm như thế, ngươi tới đây để thêu hồn cho Cố Ngọc Minh, hiện tại chuyện đã làm xong, thực sự không cần ở lại.”
“Nhưng chúng ta đi rồi thì mọi người làm sao đây?” Rốt cuộc Mục Tiểu Ngọ cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn. Nụ cười ngượng ngùng trên mặt nàng vẫn chưa tan hẳn, còn có vẻ sinh động trên đó nữa.
Triệu Tử Mại nghiêm túc nói, “Đời người trước giờ có ai không phải chết, cũng không có gì phải sợ.”
Nghe vậy, Mục Tiểu Ngọ và Mục người què đều cả kinh, một kẻ vội nói, “Không…… không cần mang cả bản thân ra bù lỗ chứ?” kẻ còn lại khuyên, “Ngàn lần không được chủ động chịu chết, đó không phải anh hùng đâu, là đồ ngu đó.”
Nói xong bọn họ thấy trên mặt Triệu Tử Mại là nụ cười vui vẻ thế là Mục Tiểu Ngọ biết mình bị lừa. Nàng lắc đầu hỏi, “Công tử đã có đối sách phải không?”
“Không có,” ý cười nhàn nhạt trên mặt hắn lại bỗng chốc biến mất, “Nhưng ta sẽ đi khuyên Cố Ngọc Doãn một lần nữa. Nếu hắn nghe vậy đương nhiên tốt, nếu không nghe thì chỉ có thể tự mình gánh hậu quả.”
Hắn kể lại chuyện mình nhìn thấy ngọn tháp nhỏ kia và chuyện đi tìm Cố Ngọc Doãn cho hai người. Nói xong hắn trầm ngâm tiếp tục, “Tiểu Ngọ, ngươi nói xem sám hối có tác dụng không?”
Mục Tiểu Ngọ nhướng mày nói, “Sám là sám lại lỗi lầm cũ, hối là hối những gì đã qua. Ý đều là vĩnh viễn không được giữ ý nghĩ như cũ, như thế người ác sẽ không thể lặp lại sai lầm trước kia. Tuy nhiên theo lý thuyết thì những gì đã phạm phải cũng chẳng thể đền bù Có điều ta và lão đầu nhi đi lại trên giang hồ nhiều năm cũng đã thấy không ít người sám hối vì những gì đã làm ác trước đây và sau đó có được yên ổn. Ví dụ như năm kia có một tên đồ tể có mẹ chết bệnh, nhưng hồn phách bà ấy không muốn rời đi, cứ bồi hồi trong nhà khiến gia trạch khó an thế nên đồ tể kia mới mời chúng ta tới hỗ trợ.”
Nói tới đây nàng vỗ vai Mục què nói, “Ngày ấy lão đầu nhi đúng là không tồi, lúc thêu được hồn phách bà lão kia về thì bà ta bắt đầu mắng đồ tể kia thậm tệ. Bà ta mắng cái gì mà đồ bất hiếu, lúc mẹ đi cũng không chuẩn bị được cho mẹ bộ quần áo ra hồn. Đồ tể kia vừa nghe thấy lời này thì lập tức quỳ xuống dập đầu với mẹ mình, khóc lóc thảm thiết, còn tát mình mấy cái khiến hai bên mặt đều sưng lên. Mà nói cũng lạ, hồn phách vốn đang hung hãn kia thấy thế thì an tĩnh lại, ta có thể cảm nhận được oán khí của bà ấy tiêu tan và nhanh chóng bị lão đầu nhi tiễn đi.”
Nói tới đây nàng cười lạnh một tiếng, “Công tử, ngài đoán sau này thế nào. Lão đồ tể kia thấy linh hồn của mẹ mình được siêu thoát thì vui vẻ nhảy cao ba thước, sắc mặt biến hóa còn nhanh hơn thời tiết. Từ sau đó ta mới hiểu, hóa ra hiểm ác nhất trên thế gian này không phải oan hồn quấy phá mà là ở đây.”
Nàng chỉ chỉ vào trái tim mình, “Có một số người nơi này vĩnh viễn xấu xa.”
Nghe thấy mấy lời này Triệu Tử Mại trầm mặc hồi lâu, nhưng Mục Tiểu Ngọ cũng không phát hiện ra. Lực chú ý của nàng đã bị một chuyện khác hấp dẫn. Nàng xoay mặt nhìn bóng của Bảo Tháp sơn phía sau rồi ngừng một lát, miệng lẩm bẩm, “Không tốt, long mạch……”
Triệu Tử Mại và Mục què đều theo ánh mắt nàng nhìn lại, chỉ nghe thấy một tiếng “Ầm vang” thật lớn, núi đá lung lay vài cái sau đó đột nhiên sụt xuống bắn lên một mảnh bụi mù giống như sóng biển dội lên cao.
Cùng lúc đó bụi cỏ phía sau bọn họ bỗng vang lên tiếng bước chân cực nhẹ, nó giẫm lên ngọn cỏ khô giòn trên mặt đất sau đó chậm rãi đi tới đây.