“Phu nhân không có thai.”
Đây đã là lần thứ ba lang trung nói với Cố Ngọc Doãn những lời này, đáp án đều giống nhau. Nhưng Từ thị không đợi Cố Ngọc Doãn trả lời đã nói trước, “Nhất định là chẩn bệnh sai rồi, quan nhân, chàng để ông ấy kiểm tra lại một lần nữa đi, hoặc là …… hoặc chàng tìm một lang trung khác tới xem cho ta.”
Nhưng lúc này Cố Ngọc Doãn không nghe theo nàng như hai lần trước nữa, hắn nhẹ giọng an ủi Từ thị một phen sau đó đưa mắt ra hiệu cho lang trung rồi cùng ông ta đi vào trong viện.
Vừa đóng cửa phòng lại lang trung đã kêu khổ không ngừng, “Cố lí chính, ta quả thực không khám được hỉ mạch, nếu ngài không tin ta thì tiền xem bệnh này ta không thu nữa, ngài tìm lang trung nơi khác đến thử xem.”
“Quả thực không có sao?”
“Không có.”
Cố Ngọc Doãn móc ra mấy đồng tiền nhét vào tay ông ta rồi nói, “Xin lỗi, vất vả cho ông phải chạy tới đây một chuyến.”
Lang trung lắc đầu thở dài rời đi, lúc tiễn ông ta ra cửa Cố Ngọc Doãn nhìn Triệu Tử Mại vừa rồi vì tị hiềm mà trốn ra ngoài nhưng vẫn đứng cách đó không xa. Hắn vẫy tay với đối phương, lại chỉ chỉ vào trong nhà, ý tứ đã cực rõ ràng: Hắn chẳng có gì để nói nhiều, mặc kệ là hiện tại hay sau này.
Thấy Cố Ngọc Doãn đóng cửa trước mặt bọn họ, Bảo Điền hơi khó chịu nhưng nghĩ tới những lời hắn vừa mới nói thì cũng cảm thấy không phải không có đạo lý. Đầu óc hắn vốn không thích hợp nghĩ vấn đề quá mức phức tạp, sau khi giằng co một hồi với hai luồng suy nghĩ trong đầu hắn chỉ cảm thấy càng bối rối. Cuối cùng hắn đành kéo tay áo Triệu Tử Mại và nhờ hắn giải đáp nghi vấn cho mình.
“Ngươi cảm thấy Cố Ngọc Doãn nói đúng?” Triệu Tử Mại đón ánh hoàng hôn mà đi, tóc hắn bị ánh chiều hôm nhuộm màu vàng nhạt.
“Cũng khó mà phản bác.” Lúc nói ra những lời này Bảo Điền phát hiện Triệu Tử Mại đứng lại bất động, bóng dáng cao lớn đón ánh nắng, trông giống những bức tượng chạm khắc mà hắn thấy ở Châu Âu, thon dài lại cao thẳng. Bỗng nhiên hắn có chút hối hận khi hỏi vấn đề này, bởi vì hắn cảm thấy nếu Triệu Tử Mại dùng những đạo lý to lớn để giải thích cho hắn nghe thì sợ là hắn sẽ càng thêm hồ đồ hơn.
Nhưng hắn nghĩ sai rồi, Triệu Tử Mại chỉ ngắn gọn nói một câu thế là Bảo Điền lập tức thông suốt.
“Một người không thể lựa chọn sinh ra lúc nào, cũng không thể lựa chọn chết đi lúc nào, mà người chặt đứt hai quyền lợi này của hắn lại có thể bình thản ung dung nói ra đạo lý lớn nhường kia thì có phải hoang đường quá không? Bảo Điền, Cố Ngọc Doãn dù trải qua ngàn khổ vạn khổ nhưng một khi đã làm chuyện táng tận lương tâm kia thì cả đời này cũng sẽ chẳng thể xoay người.”
Nói xong câu đó Triệu Tử Mại lại đi về phía trước, ngược chiều hoàng hồn. Bước chân của hắn đi nhanh nhưng nhẹ nhàng, nhìn qua còn nhẹ nhàng hơn cả lúc mới đi ra khỏi Cố gia.
“Có lẽ vừa rồi công tử cũng vì chuyện này mà bối rối, mình vừa hỏi thì ngài ấy cũng giải được khúc mắc.” Bảo Điền cũng vui vẻ mà bước nhanh hơn về phía trước.
Hai người một trước một sau trầm mặc đi một lúc lâu thì thấy sân viện của Cố Ngọc Minh. Lúc này Bảo Điền giống như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, bước chân cứng lại và gọi Triệu Tử Mại đi phía trước, “Công tử, ngài thật sự cảm thấy Amy có vấn đề sao?”
Tâm tư của Triệu Tử Mại vẫn đặt bên người Cố Ngọc Doãn, lúc này chợt nghe Bảo Điền nhắc tới Amy thì nhất thời hắn cũng hoảng hốt Nhưng đúng lúc ấy cửa viện bỗng nhiên mở ra, Susan mang theo thần sắc hoảng loạn vọt tới, miệng thét lớn, “Mike, ngươi có thấy Amy không? Ta không tìm thấy nàng.”
***
Ánh hoàng hôn phủ một tầng bột vàng lên bụi cỏ, gió thổi qua cây cỏ đong đưa khiến người ta chói mắt.
Amy trốn trong những con sóng bằng cỏ, đầu hơi ngửa lên nhìn chằm chằm Thâm Nhi càng ngày tới gần.
Ba bước, hai bước, một bước……
Cô nhóc bỗng nhiên nhảy dựng lên, hai tay đè lên vai Thâm Nhi, miệng cười “khanh khách” nói, “Bắt được rồi, bắt được rồi, ca ca không tìm được ta, là ta thắng.”
Kỳ thực Thâm Nhi đã sớm thấy cô nhóc nhưng vẫn giả vờ bị dọa sợ, tay giữ chặt lấy cô nhóc mà cười nói, “Ngươi thắng, vậy ca ca lại bện mấy con thỏ cho ngươi để ngươi mang về cái gì Âu kia chơi nhé?”
Không ngờ Amy lại chu miệng nói, “Ta không muốn trở về, nơi đó người nào đối xử với ta cũng tốt nhưng mọi người đều không giống ta…… Hơn nữa, ta còn chưa tìm được cha mẹ mình.” Cô nhóc bẻ gãy một cọng cỏ đuôi chó nghịch trong tay sau đó ném nó trên mặt đất nói, “Hôm nay ta và mommy vào trong thôn hỏi một vòng nhưng mỗi người vừa thấy ta đã giống như biến thành người câm, một chữ cũng không nói, đúng là khiến ta tức chết.”
Lúc nàng nói lời này Thâm Nhi đã dùng ngón tay linh hoạt bện ra một đóa hoa nhỏ rồi cài nó lên mái tóc cô nhóc.
“Thật là đẹp.” Hắn đánh giá Amy một lát sau đó vỗ rơi cỏ dại dính trên tay và kéo đứa nhỏ cùng ngồi xuống cỏ khô với mình. Hoàng hôn chưa tắt, trên bầu trời có mấy đám mây đang di động, chúng như ánh lửa hừng hực được ánh mặt trời nhuộm đỏ.
“Amy, ngươi vẫn nên trở về với mẹ của ngươi đi.” Một lát sau Thâm Nhi chậm rãi nói ra một câu này, giọng đứa nhỏ bình thản, không khác gì một người trưởng thành.
“Vì sao?” Amy trừng mắt thật lớn sau đó nghiêng đầu nhìn đối phương.
“Nơi này không đẹp như ngươi nhìn thấy đâu, nơi này…… có rất nhiều chuyện ác độc vượt xa tưởng tượng của ngươi.”
“Là…… cái gì?”
Amy nín thở chờ Thâm Nhi trả lời, nàng nhìn khuôn mặt vĩnh viên lộ ra hiền lành ôn tồn ấy lúc này không có chút biểu tình nào. Vui sướng và bi thương giống như đều tan đi, chỉ còn lặng im như một tờ giấy trắng.
“Không biết vẫn tốt hơn,” qua hồi lâu Thâm Nhi rốt cuộc cũng nói ra những lời này, “Một khi biết bí mật kia thì nó sẽ trở thành gông xiềng trói chặt và cô lập ngươi cả đời.”
Amy bị những lời này dọa sợ, nàng chớp mắt vài cái sau đó quyết đoán chuyển một đề tài khác, “Tiểu ca ca, ngươi có nhớ cha ngươi không? Mỗi giây mỗi phút ta đều nghĩ cha mẹ mình có bộ dạng gì, nghĩ bọn họ có nhớ ta như ta nhớ bọn họ hay không.”
Thâm Nhi vươn tay sờ sờ mái tóc hơi quăn của Amy, sau đó hắn cúi đầu cười nhạt rồi quay mặt qua một bên.
“Tiểu ca ca, sao ngươi không trả lời ta?” Amy thấy hắn không trả lời thì tính tính có chút bướng bỉnh. Nàng túm lấy cánh tay Thâm Nhi bắt hắn nhìn mình và hỏi, “Sao ngươi cũng giống những người khác, vừa nhìn thấy ta đã biến thành người câm.”
“Không nhớ, ta không nhớ ông ta một chút nào, thậm chí ta còn chưa từng nằm mơ thấy ông ta.” Rốt cuộc Thâm Nhi cũng trả lời, nhưng đáp án của hắn khiến Amy khiếp sợ cực kỳ. Nàng buông lỏng tay, chậm rãi rũ tay ở một bên.
“Vì sao?”
“Bởi vì ông ta mà ta rất ít khi thấy mẹ cười.”