“Không có thai……”
Tuy còn chưa nói xong cả câu nhưng Từ thị vẫn có thể cảm nhận được thất vọng nồng đậm từ ba chữ này cho nên dù Cố Ngọc Doãn có cười che giấu, lại an ủi mọi cách nhưng nàng ta vẫn rầu rĩ không vui.
Không phải nàng ta chưa từng có thai, chỉ là đứa nhỏ kia tới không đúng thời điểm. Nàng ta còn nhớ rõ buổi tối đó sau khi đau bụng nửa đêm nàng ta bắt đầu chảy máu. Máu đỏ tươi tẩm ướt nửa cái chăn, cũng mang theo đứa nhỏ chưa đủ tháng của nàng ta.
Sau khi tỉnh lại từ trong hôn mê nàng ta thấy Ngọc Doãn nắm tay mình và nhớ rõ đó là lần đầu tiên thấy hắn khóc. Hắn nói, “Nương tử, là ta thiếu nàng, về sau ta nhất định sẽ cố gắng bù đắp cho nàng, chúng ta nhất định sẽ lại có con.”
Câu đầu tiên hắn nói được, gả cho hắn gần 20 năm nhưng Ngọc Doãn vẫn săn sóc cho nàng, hai người chưa từng cãi nhau, luôn tôn trọng, hài hòa. Nhưng câu thứ hai lại giống như một lời hứa vĩnh viễn không thể thực hiện được.
Đã nhiều năm trôi qua nàng ta luôn không thể mang thai, thầy thuốc cũng mời, thuốc cũng uống, miếu cầu con bọn họ cũng đi không biết bao nhiêu chỗ nhưng ông trời lại không muốn thương xót cho bọn họ một đứa con. Hai tháng gần đây nàng ta cảm thấy cả người luôn nặng nề, ăn uống nhạt nhẽo cho nên mới tìm lang trung trong thôn tới xem. Vốn nàng ta cũng không ôm hy vọng gì, nhưng ai biết lang trung vừa bắt mạch đã nói nàng ta có thai.
Vợ chồng hai người tất nhiên là cực kỳ vui mừng, nhưng vị lang trung hôm nay tới bắt mạch cho Ngọc Doãn, thuận tiện bắt mạch cho nàng ta lại nói ra một tin tức như sét đánh bên tai: Nàng ta không hề có thai, hoặc nói đúng hơn, dù từng có thai nhưng đứa nhỏ kia vì đủ loại nguyên nhân mà không hề ở lại.
Con người ta sợ nhất không phải tuyệt vọng mà là vừa có chút hy vọng lại bị bẻ gãy. Nhiều năm qua Từ thị đã sớm bị loại thất vọng liên tiếp này tra tấn đến mức yếu ớt. Nàng ta vốn tưởng mình đã quen, nhưng rồi lại phát hiện cảm giác này vĩnh viễn không thể quen được.
Đặc biệt là lúc này.
Thế nên lúc nghe thấy Cố Ngọc Doãn nói ra ba chữ kia nàng ta gần như hỏng mất. Nàng ta chỉ miễn cưỡng nói với hắn vài câu sau đó vội vàng đi ra khỏi phòng, vào trong viện tự mình lau nước mắt.
“Người không muốn có con thì sinh hết đứa này tới đứa khác, kẻ muốn có lại chẳng thể sinh được đứa nào. Là ta đã tạo nghiệt gì sao?” Nàng đứng dưới bóng cây nức nở, oán trách vận mệnh bất công với mình. Trong lúc khóc lóc nàng ta nắm chặt tay dùng sức đấm lên bụng nhỏ của mình nhằm phát tiết hờn giận trong lòng.
“Nương tử, ngài có ổn không?”
Một giọng nam nhân vang lên phía sau, Từ thị quay đầu lại nhìn thấy người tới chính là Triệu Tử Mại sáng nay mới đến một chuyến. Chẳng qua lúc này bên cạnh hắn lại có thêm một người trẻ tuổi nhanh nhẹn, thoạt nhìn hẳn là tùy tùng của hắn.
“Đa tạ đại nhân, dân phụ không có việc gì, không biết đại nhân tới là có vấn đề gì không?” Từ thị luôn ôm chút cảnh giác với những kẻ làm quan. Lúc này bỗng nhiên thấy Triệu Tử Mại nên nàng ta nhanh chóng lau khô nước mắt rồi cung kính đứng đó.
Triệu Tử Mại thấy nước mắt trên mặt nàng ta nhưng cũng không tiện hỏi mà chỉ nói, “Không biết Cố lí chính đã tỉnh chưa, ta có vài lời muốn hỏi hắn.”
“Hắn mới vừa tỉnh, đang ở trong phòng đó.”
Từ thị đáp xong lập tức đi theo hai người vào trong viện. Nhưng vừa bước qua ngạch cửa nàng ta lại dừng bước xoay người nhìn phía sau.
Bên ngoài sân là con đường rải đá cuội, nó nối thẳng tới Ngọc Hà. Qua nhiều năm đá cuội bị ma sát nhiều nên lúc này bóng loáng, ánh mặt trời mờ nhạt chiếu lên để lộ vẻ lấp lánh cực kỳ xinh đẹp.
Từ thị hơi híp mắt: Con đường trước mặt không có một bóng người, nhưng vừa rồi lúc bước vào cửa nàng ta rõ ràng nghe được cái gì đó, nó không ở xa vì vậy nàng ta tuyệt đối không nghe lầm.
“Oa…….”
Lại một tiếng nữa vang lên, từ trên đỉnh đầu thình lình rót xuống giống tiếng mèo đêm kêu thảm thiết lại càng giống tiếng trẻ con khóc nỉ non. Nó dán qua da đầu nàng ta rồi xẹt đi, thậm chí còn chạm qua vài sợi tóc.
Rốt cuộc Từ thị cũng không bình tĩnh được nữa, nàng ta giống như bị mê hoặc mà giật mạnh cả người sau đó quay đầu đi ra ngoài Trong nháy mắt quay đầu nàng ta giống như nghe được tiếng của Cố Ngọc Doãn. Có vẻ hắn đang ở nhà chính lo pha trà, nhưng nàng ta lại chẳng quan tâm mà càng thêm kiên định đi về phía con đường rải sỏi kia.
Cây đa cổ cao lớn chằng chịt, cành lá tươi tốt giống như dệt một cái võng lớn màu xanh lục trên đỉnh đầu. Chỉ có vài tia nắng yếu ớt có thể xuyên qua cành lá rơi xuống mặt Từ thị, lấm tấm khiến khuôn mặt nàng ta càng thêm kỳ dị.
Một thôn dân đi ngang qua thấy nàng ta thì chào hỏi nhưng không được đáp lại. Sau đó hắn hồi tưởng lại thì thấy ngày đó Từ thị có chút không thích hợp. Tuy nàng ta đi về phía trước nhưng đôi mắt lại đần độn, bên trong không có ánh sáng, tròng mắt như hai khối gỗ không có tinh thần.
Hơn nữa sau khi đi được vài bước hắn giống như nghe thấy nàng ta lẩm bẩm cái gì một mình, hình như là gọi ‘con ơi’ gì gì đó. Nhưng lúc ấy hắn không nghĩ nhiều, chỉ cứ vậy rời đi. Thôn này có bao nhiêu người điên dại, thậm chí chết vì con, lúc này thêm một Từ thị cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì. Vì thế hắn đi thẳng về nhà, thậm chí còn chẳng nghĩ tới chuyện thông báo cho Cố Ngọc Doãn một tiếng. Hắn chỉ để mình Từ thị đi trên con đường rải sỏi đẹp đẽ kia, mặc nàng ta càng đi càng xa.
Vào thời điểm này trong năm nước Ngọc Hà dâng lên cao. Từ thị rốt cuộc cũng tới bờ Ngọc Hà, nước sông trong suốt giống một mặt gương chiếu rọi bóng nàng ta và cả bóng trăng. Nàng ta cúi người bình tĩnh nhìn bóng mình trong gương, chỉ có suy nghĩ là đang bay đi nơi khác.
Tiếng động kia vẫn còn, nó như một con diều khi xa khi gần, vòng quanh đầu quả tim của nàng ta, chưa từng rời khỏi. Nàng ta cảm thấy nó thực nhỏ, giống một con mèo con, nhỏ tới mức cần nàng ta che chở mới có thể sống sót được.
“Đừng rời đi, ta sẽ che chở ngươi.”
Lúc nói ra lời này nàng ta bỗng có chút hoảng hốt, bởi vì một khắc nhìn vào mặt nước nàng ta phát hiện “chính mình” đang ôm một bọc tã lót, màu xanh có hoa nhỏ. Đó chính là cái chăn bông nhỏ nàng ta làm trong một tháng rảnh rỗi này, để dành cho đứa con sắp chào đời của mình.
“Con ơi.” Từ thị lẩm bẩm, duỗi tay sờ bọc tã lót kia, nhưng ngón tay vừa chạm vào nước sông nàng ta lại giật mình: Nước này thật lạnh, thấu xương, giống như đêm đông vậy.
Nhưng hiện tại còn lâu mới tới mùa đông khiến nước kết băng cơ mà?
Đầu ngón tay lạnh lẽo khiến đầu óc nàng ta tỉnh táo một chút: Sao nàng ta lại tới đây? Nước sông mùa này lớn, trước kia trong thôn thường xuyên có người tới đây, sau đó quan phủ phái người trông coi nên ít có người tới hơn.
Có một đoạn thời gian nàng ta còn tránh xa bờ sông vì cảm thấy nước sông thực lạnh, bên trong lại có mùi thối rữa, mỗi lần ngửi được nàng ta đều khó chịu thật lâu.
Nhưng vì sao hôm nay nàng ta lại một mình đi tới tận đây?