Hưởng Tang

Chương 136: Hồn về



“Thêu linh?” Vu thị ngẩn ra, “Ta chỉ nghe thêu hoa, thêu áo chứ thêu linh thì…… đây là lần đầu tiên ta nghe được.”

Mục Tiểu Ngọ không nói gì mà chỉ nhìn cây châm dài kia miệng lầm bầm câu chú, “Xe chỉ luồn kim, hồn ơi trở về.”

Không biết vì sao vừa nghe câu chú kia Vu thị đã cảm giác sau lưng như lạnh hơn, cả người run lên. Nàng ta vừa định hỏi cho rõ thì có bạch quang lóe qua khiến người ta chói mắt. Nàng dụi dụi mắt, híp lại nhìn về phía ánh sáng kia, lúc thấy rõ là cái gì đang sáng lên thì miệng nàng ta há hốc.

Trên lỗ kim có thêm một sợi chỉ trắng, nó như cái đuôi hoạt bát không yên phận lắc lư phía trên quan tài, bộ dạng kìm nén không nổi.

Sợi chỉ kia rất trắng, Vu thị cảm thấy nó phát ra ánh sáng khiến cả sân nhỏ đều phải vỡ ra. Nàng ta bỗng nhiên thấy khiếp sợ, cảm thấy không chỉ bản thân mà toàn bộ Tam Bình thôn cũng không thừa nhận nổi lóa mắt này. Nó giống như hào quang của thần linh giáng xuống.

Nàng ta không ngờ vị cô nương kia còn nhỏ đã có được bản lĩnh như vậy.

“Hồn ơi trở về! Phương đông không thể ở lâu, muôn người có chốn, chỉ hồn không nơi. Hồn ơi trở về! Phương nam không thể ngăn lại, những kẻ răng đen róc thịt, lọc xương rải biển sâu. Hồn ơi trở về! Phương tây có hại, cát vàng ngàn dặm. Hồn ơi trở về! Phương bắc không thể chứa chấp, băng nguy nga, tuyết ngàn dặm……”

Tiếng ca tuôn ra từ cái miệng hé mở của Mục Tiểu Ngọ, Vu thị nghe không hiểu nhưng vẫn cảm thấy từng chữ đều kinh động lòng người, vừa không để ý đã rơi vào trong tâm trí.

Mục Tiểu Ngọ rũ khóe mắt, nhìn chằm chằm châm đồng, môi ra lệnh, “Đi thôi.”

Tiếng nói vừa dứt châm đồng đã giống như nhận mệnh mà bay vút ra ngoài. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Vu thị nó bay về phía không gian khói mù dày đặc.

“Châm bay, thật sự bay.” Không biết qua bao lâu Thâm Nhi trốn sau lưng Vu thị mới hét lên những lời này.

***



Gió bên ngoài càng lúc càng lớn quất lên cửa sổ phát ra từng tiếng “Ô ô” gầm nhẹ.

Mục què xoa xoa cánh tay, đầu nghiêng nhìn chậu than ở bên cạnh sau đó nói thầm, “Chả trách lại lạnh như thế, tro bếp cũng nguội cả rồi.”

Vu thị đứng bên cạnh nghe thấy thế thì vội cùng Thâm Nhi bưng chậu than tới trong viện thêm than củi. Mục Tiểu Ngọ liếc Mục què một cái, “Còn chưa vào đông mà ông đã sợ lạnh như vậy, tới mùa đông rồi thì làm sao đây?”

Mục què xoa xoa cánh tay đi đến bên cạnh nàng rồi dán tới nói, “Thực quái lạ, lúc ở Thanh Châu ta cũng không thấy lạnh, nhưng sao đột nhiên tới đây thời tiết lại thay đổi thế này nhỉ?”

“Ta lại chẳng thấy gì, mấy ngày trước thậm chí ta còn thấy cả người khô nóng, đặc biệt là buổi tối ta nóng tới độ cả người là mồ hôi, ngủ cũng không yên.”

Mục Tiểu Ngọ nhẹ giọng lẩm bẩm, giọng nàng tuy nhỏ vẫn bị Triệu Tử Mại nghe thấy. Hắn đi tới tỉ mỉ nhìn khuôn mặt nàng và ưu tư nói, “Sắc mặt ngươi đỏ hơn người khác, Tiểu Ngọ, ngươi thật sự cảm thấy nóng ư? Nhưng nơi này rõ ràng lạnh hơn Thanh Châu nhiều…..”

Mục Tiểu Ngọ chẳng hề để ý mà nhíu mày, “Công tử lại nghĩ đi đâu vậy? Hai người các ngươi một kẻ già, một kẻ yếu nên thân thể tự nhiên không bằng ta. Không tin ngài rảnh rỗi đi tới khách điếm hỏi Bảo Điền xem hắn có cảm thấy lạnh hay không.”

Triệu Tử Mại vừa định phản bác lại thì thấy Vu thị và Thâm Nhi cầm chậu than đẩy cửa bước vào vì thế hắn chỉ có thể tạm ngừng và xoay người đi tới bên cửa sổ. Hắn đẩy cửa sổ ra một khe nhỏ sau đó nhìn ra ngoài trước khi đóng mạnh lại lẩm bẩm, “Quái, đến thôn dân xem náo nhiệt bên ngoài đều đã không chịu nổi mà bỏ đi rồi, vì sao châm đồng còn chưa trở lại, chẳng lẽ nó gặp phiền toái?”

Nghe vậy Vu thị đặt chậu than trên mặt đất, vỗ tro bụi dính trên tay rồi đứng dậy đi đến bên Mục Tiểu Ngọ nhẹ giọng nói, “Mục cô nương, liệu có xảy ra biến cố gì hay không? Loại chuyện thế này trước đấy đã từng xảy ra chưa?”

Những lời này vốn bình thường nhưng Vu thị lại có thể cảm giác được nó giống một tảng đá đập lên mặt nước bình tĩnh gợn lên vô số con sóng Bởi vì Mục Tiểu Ngọ bỗng nhiên đổi ánh mắt quay ra nhìn chằm chằm nàng ta.

Trong mắt nàng rõ ràng có một cảm xúc đang dâng đầy: Lo sợ.



Cùng lúc đó Mục què vốn đang xoa tay sưởi ấm trước chậu than bỗng như hóa đá, tay khép lại, chỉ có đầu là quay qua nhìn Mục Tiểu Ngọ, ánh mắt mang theo thâm trầm.

Hai kẻ đạo pháp cao minh đột nhiên lại nhìn nhau bằng ánh mắt lo sợ đan xen là vì cái gì? Lòng Vu thị bỗng dâng lên một cỗ dự cảm không tốt, miệng há ra lại không biết phải nói cái gì mà chỉ có thể ngây người tại chỗ giống một con chim đột nhiên rơi xuống.

Nhưng không khí quái dị này nhanh chóng bị phá tan, lúc mấy người bọn họ đang mang tâm sự nặng nề thì cửa viện bỗng chấn động phát ra tiếng “Kẽo kẹt” nho nhỏ. Cùng lúc đó một đạo bạch quang từ khe cửa bay vào. Nó vòng quanh sân cuối cùng nhắm ngay cỗ quan tài dưới cây thanh mai mà xuyên qua.

Châm đồng đã trở lại.

Nhưng người trong nhà lại không vì thêu linh thành công mà vui sướng, ngược lại chỉ thấy một mảnh yên lặng chết chóc phủ lên cả gian nhà và mỗi người ở đây. Cuối cùng là Triệu Tử Mại đẩy cửa ra, mọi người nhìn cỗ quan tài trong sân với sắc mặt nghiêm trọng, không ai nói gì.

Không biết qua bao lâu Thâm Nhi bỗng nhiên “A” một tiếng sau đó khóc lóc ôm lấy Vu thị, không dám ló đầu ra khỏi ngực mẹ mình.

“Đứa nhỏ còn yếu ớt, không nên ở lại đây. Nương tử, không bằng ngươi mang Thâm Nhi và đứa con nhỏ đến chỗ hai mẹ con Susan lánh một chút.” Triệu Tử Mại thấy Thâm Nhi khóc đến thở hổn hển mà Vu thị lại vẫn cứ nhìn cỗ quan tài ngây ra thì không nói nhiều nữa mà dắt tay Thâm Nhi đi tới nhà kề.

Lúc hắn trở về thấy Vu thị như mới tỉnh mộng, sắc mặt trắng bệch, chỉ có thân thể là dựa vào cửa sổ nhìn quan tài trong viện không chớp mắt.

“Nương tử, ngươi có muốn đi qua hỏi chút không? Sinh hồn quay về dương thế sẽ không ở lại lâu được, có gì cần nói thì mau nói đi.” Mục Tiểu Ngọ thấy Vu thị giống như không có ý định đi vào trong viện thì không nhịn được mà giục.

Vu thị rùng mình quay đầu nhìn mấy người kia, rốt cuộc cũng chậm rãi đi vào trong viện. Nàng ta đứng trước quan tài, lát sau mới run rẩy đặt một tay lên đó.

Một khắc bàn tay kia chạm vào quan tài thì sinh hồn trong đó giống như cảm nhận được nên kịch liệt rung lên. Cái nắp chưa đóng đinh bị rung đến nảy cao, cứ thế vài lần cuối cùng rơi xuống phát ra một tiếng “Đông” thật lớn.

Thi thể bị thiêu đến cháy đen của Cố Ngọc Minh lộ ra trước mặt mọi người, tay chân hắn đều bị thiêu đến cuộn lại cho nên thoạt nhìn thực ngắn, không giống người mà giống khúc gỗ. Nhưng đôi mắt hắn lại hoàn hảo, tròng mắt tràn đầy tơ máu trừng to gấp đôi giống như có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv