“Mộng du cũng thường thấy ở trẻ con, ngươi không cần lo lắng quá. Nhưng sau khi quay lại Châu Âu vẫn nên đưa con bé đi khám.” Triệu Tử Mại an ủi nàng ta một câu, trong mắt hiện lên một tia sáng nhạt khó phát hiện, “Tối hôm qua lúc ngươi xuống lầu có nghe được động tĩnh gì không?”
“Không có, Mike, ta thề là không có.” Sau khi kiên quyết nói xong câu ấy Susan lại nhíu mày, “Mike, ngươi không tin ta sao? Ngươi xem đến Bảo Điền nhạy bén như thế mà còn hoàn toàn không biết chuyện xảy ra tối qua. Lúc ấy ta đều chỉ nghĩ tới Amy nên làm gì còn tâm tư để ý cái khác? Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi không thấy thế là may mắn ư? May mà ta và Amy không đụng phải tên hung thủ kia.”
Sắc mặt Triệu Tử Mại nhẹ thả lỏng nói, “Đương nhiên thứ kia cùng hung cực ác, nếu các ngươi cản trở nó giết người thì chỉ sợ các ngươi cũng sẽ chịu độc thủ.”
Trên mặt hắn lại lần nữa tràn ra tươi cười thường thấy, “Thực xin lỗi, ta chỉ suy nghĩ quá độ. Ngươi đi thu dọn hành lý đi, ta sẽ thuê một chiếc xe ngựa rồi chúng ta tới Tam Bình thôn.”
Susan cảm kích cười với hắn sau đó xách váy chạy lên cầu thang. Triệu Tử Mại thấy nàng xoay người biến mất thì thu lại ý cười trong mắt, một lát sau hắn cúi đầu nói nhỏ với Bảo Điền, “Theo dõi Amy thật kỹ, con bé có chút khác thường.”
Bảo Điền hiểu ý mà gật đầu, vừa muốn ra ngoài cửa tìm xe ngựa lại bị Triệu Tử Mại gọi lại, “Ngươi đi nói với Lý đại nhân để ông ấy cử mấy nha dịch đi cùng chúng ta, coi như phòng bất kỳ tình huống nào.”
***
Tam Bình thôn dựa núi gần sông, phong cảnh tú lệ. Trong thôn có con đường mòn dài uốn lượn, trên đường có một gốc đa ngàn năm, thân cây cao hơn trăm thước, gốc cây to đến độ mười mấy người mới ôm hết.
Trong thôn có một con đường được rải đá cuội gập ghềnh kéo tới nơi xa không biết tên. Tương truyền con đường này được xây từ hơn 500 năm trước, trải qua năm tháng mài giũa nên mỗi viên đá cuội đều bóng loáng, ánh nắng chiếu lên giống từng viên đá quý.
Nhưng dù cảnh có đẹp đến đâu thì hiện tại Triệu Tử Mại cũng không có tâm tình thưởng thức, đặc biệt là sau khi lần lượt bị một hộ nữa cự tuyệt.
Người nhà kia không hề nể tình mà đóng cửa lại, bởi vì sức quá lớn nên thiếu chút nữa đã đập vào mũi hắn. Triệu Tử Mại đành đắc dĩ xoay người sang chỗ khác rồi nhẹ lắc đầu nhún vai với mẹ con Amy và Susan đứng dưới bóng cây.
“Bọn họ nói gì thế?” Susan đi qua hỏi.
Triệu Tử Mại lộ ra một nụ cười khổ, “Bọn họ cực kỳ cảnh giác, vừa nghe ta nói tới đứa nhỏ là không nói hai lời mà đuổi ta ra, không cho ta nói nhiều một câu.”
“Tại sao lại như vậy?”
“Pháp lệnh có văn bản quy định rõ ràng chuyện cấm giết trẻ sơ sinh, nếu cha mẹ cố tình giết con mình sẽ bị quy tội mưu sát và phạt đánh 60 trượng sau đó lưu đày 1 năm. Vì thế bọn họ đương nhiên phải giữ kín như bưng.” Triệu Tử Mại nhíu chặt mày nói, “Tất nhiên, đây cũng chỉ là do ta suy đoán.”
Susan nhìn hắn hỏi, “Mike, ngươi đoán được cái gì rồi ư?”
Triệu Tử Mại thấy chua xót trong mắt Susan, “Giết trẻ sơ sinh là chuyện thường thấy ở nơi này, gần như từng nhà đều có, cho nên những kẻ này đều là một giuộc và giấu diếm cho nhau.”
Susan cắn môi, qua một lúc lâu nàng ta mới nhẹ vỗ ngực khụt khịt một tiếng và nói, “Trước kia ta nghe nói về chuyện này nhiều lần, cho nên người có lòng đã đặt rất nhiều giỏ tre ở bờ sông, hy vọng những người đó có thể cho đám nhỏ đáng thương này một con đường sống. Chẳng qua ta không nghĩ tới việc giết trẻ con lại phổ biến ở nơi này như thế.” Nói tới đây nàng ta nhìn thoáng qua xe ngựa ở phía xa, nước mắt lưng tròng nói, “Mike, ta…… ta bỗng nhiên thấy hơi sợ, ta không biết mình mang Amy về nơi này có phải quyết định đúng hay không. Mọi chuyện ở đây đều quá mức…… quá mức hoang đường và tàn nhẫn, con bé còn nhỏ như thế làm sao chấp nhận được?”
“Không chấp nhận được quá khứ thì làm sao đối mặt với tương lai. Susan, lời này là ngươi nói, ta cảm thấy người có thể nói ra lời này cực kỳ dũng cảm. Có thể dựa vào lời này mà tiến về phía trước tìm hiểu sự thật cũng là một loại dũng cảm.” Hắn cũng nhìn về phía xe ngựa rồi hỏi, “Amy là dũng sĩ nhỏ ngươi dạy dỗ đúng hay không?”
Susan xoa xoa khóe mắt, rốt cuộc cũng nín khóc mỉm cười nói, “Cũng may những khổ sở của con bé đã qua, đúng không Mike?”
Triệu Tử Mại cũng cười nói, “Có người mẹ tốt như ngươi thì Amy đương nhiên không cần lo lắng cho tương lai. Nhưng ta lại có chút phiền lòng đây, hiện tại sắc trời đã tối, không biết chúng ta có tìm được một khách điếm trước khi mặt trời xuống núi hay không.”
***
Cuối cùng Triệu Tử Mại vẫn tìm được một gian khách điếm nhỏ vào lúc mặt trời lặn. Lúc đối mặt với cái bàn đầy cặn dầu cùng mấy đĩa đồ ăn không có mùi vị gì thì hắn nghĩ thà ở trên xe ngựa ăn lương khô qua một đêm còn hơn.
Nhưng một đại nam nhân như hắn còn có thể chịu đựng chứ Amy và Susan lại không được. Đặc biệt là Amy, con bé thực sự yếu, hơn nữa cả ngày tàu xe mệt nhọc nên hiện tại con bé đã mệt cực kỳ rồi, cần có một cái giường cho đứa nhỏ nằm nghỉ Cho nên vừa đến khách điếm đứa nhỏ đã lăn ra ngủ, đến cơm chiều cũng không ăn.
“Chỗ ta còn chút điểm tâm, lát nữa con bé tỉnh ngươi đưa cho nàng ăn. Có lẽ đồ ăn ở đây con bé ăn không quen.” Triệu Tử Mại thấp giọng nói lời này với Susan. Nhưng lời còn chưa dứt thì một giọng nói quen thuộc truyền tới từ ngoài cửa, lanh lảnh nhẹ nhàng như một dòng nước suối mát lạnh chảy qua người Triệu Tử Mại.
“Nơi này trước không có thôn sau không có tiệm, có ăn là tốt rồi, sao ông còn bắt bẻ như thế?”
Lão chưởng quầy vốn đã sắp ngủ bị tiếng động này dọa giật mình, đầu óc còn chưa kịp hoàn hồn thì thân thể đã đi về phía cửa. Ông ta vội nói với một già một trẻ ở bên ngoài, “Khách quan, mời vào trong, các vị nghỉ chân hay ở lại?”
Nhưng ông ta còn chưa kịp đón người thì một bóng dáng cao lớn đã giành trước mà bước tới. Triệu Tử Mại dẫn đầu đi ra ngoài cửa sau đó chắp tay chào hỏi Mục què, “Lão tiên sinh, không nghĩ vừa mới chia tay một ngày chúng ta đã gặp lại.” Dứt lời hắn quay đầu nhìn Mục Tiểu Ngọ, khuôn mặt lộ ra ý cười vui vẻ nói, “Tiểu Ngọ, sao hai người lại tới đây?”
Mục Tiểu Ngọ lau mồ hôi trên trán và nói, “Công tử, ta sắp khát chết rồi, để ta vào uống chén nước rồi nói được không?”
***
“Các ngươi cảm giác được nơi này âm khí mạnh mẽ ư?” Triệu Tử Mại bật dậy, cúi người nhìn hai kẻ đang uống nước như voi kia.
“Âm khí là cái gì?” Susan không hiểu, “Lịch âm lịch dương hả? Hay là sự xoay chuyển của mặt trăng và mặt trời?”
Mục Tiểu Ngọ đặt chén xuống rồi thò lại gần Susan, khóe miệng nhếch lên nói, “Susan tiểu thư, không biết ngươi có chú ý thấy toàn bộ Đông Xương này đều bị hắc khí bao quanh hay không. Bên trong còn có tiếng nức nở, đặc biệt đến buổi tối tiếng than khóc kia càng rõ hơn.”
Đúng như nàng mong muốn, Susan lập tức run lên, “Đây là âm khí sao?”
“Bên ngoài Đông Xương oán khí túm tụm, nhìn qua cũng phải đến mấy trăm năm, nếu không sớm diệt trừ tận gốc thì chỉ sợ mọi người nơi này sẽ phải táng mệnh.” Mục què dùng đốt ngón tay gõ cái bàn và nói tiếp lời Mục Tiểu Ngọ.