Susan là một người bạn Triệu Tử Mại quen trên con tàu trở về nước. Amy là đứa nhỏ bị vứt bỏ và được nàng nhận nuôi 5 năm trước ở Đông Xương. Lần này bọn họ tới đây là để tìm người thân cho Amy.
Mọi người ở trên thuyền với nhau 4 tháng, tính tình Amy đáng yêu hoạt bát, lại thích quấn lấy Triệu Tử Mại nên hắn và mẹ con nàng cũng sớm trở thành bạn tốt.
Nhưng hắn không nghĩ tới lúc gặp lại Susan lại là ở nơi hẻo lánh heo hút này, hơn nữa Amy còn mất tích.
Tang nhíu nhíu cái mũi, “Cho nên Amy không phải người nước ngoài mà là người Trung Quốc hả?”
Susan ngồi đối diện nghe thế thì lộ ra một nụ cười bi thương sau đó dùng tiếng Trung lưu loát nói, “Sau khi Amy lớn lên mới phát hiện mình khác những người xung quanh. Khi ta nói nàng là người Trung Quốc thì Amy lập tức quấn lấy ta hỏi Trung Quốc là như thế nào, cho nên ta mới quyết định mang con bé về cố hương. Như vậy con bé có thể tìm hiểu về mảnh đất này, nếu có cơ hội chúng ta muốn tìm cha mẹ ruột của nàng, nếu được thế thì quá tốt. Sau khi rời thuyền ta mang nàng đi tìm một vài người bạn cũ, ở lại đó vài tháng, mấy hôm trước ta mới qua bên này. Nhưng ở Đông Xương không được mấy ngày, cha mẹ nàng còn chưa tìm được thì Amy đã gặp chuyện như thế. Hiện tại ta cực kỳ hối hận vì đã mang nàng tới đây.”
“Ngươi đừng vội, mau nói cho ta rốt cuộc Amy lạc đường ở nơi nào, chúng ta có nhiều người, nếu cùng tìm thì nhất định sẽ tìm được.” Triệu Tử Mại ôn nhu an ủi một câu.
“Ngày hôm qua thời tiết rất tốt, ta muốn mang nàng đi xung quanh để nàng ngắm nhìn cố hương của mình. Amy cực kỳ hưng phấn, nhìn thấy cái gì cũng mới mẻ, còn muốn ta mua cho nàng một con diều để nàng tới vùng ngoại ô thả. Không trung xanh thẳm như đá quý, mây giống như đều bị mặt trời hòa tan, không hề xuất hiện. Amy cầm dây diều chạy vội dưới bầu trời xanh, bởi vì không có gió nên diều không bay cao được mà cứ thế rơi xuống. Nhưng Amy không muốn từ bỏ, nàng năn nỉ ta kéo diều cao để giúp nó bay lên. Lòng ta hiểu rõ diều của Amy là thứ nàng gửi gắm tình cảm với cố thổ nên nó càng bay cao thì nàng càng vui vẻ, chẳng qua nàng không nói ra mà thôi. Nhưng con diều kia làm sao cũng không bay lên được, sau đó khó khăn lắm mới có một cơn gió, cuối cùng diều cũng bay lên nhưng rồi lại rơi xuống mắc trên một đỉnh tháp nhỏ. Tòa tháp kia rất thấp, so với ta cũng không cao hơn bao nhiêu vì thế ta mới bò lên giúp nàng lấy con diều xuống……”
Nói tới đây Susan nhẹ nhàng nức nở một tiếng, “Nhưng lúc gỡ được diều xuống thì ta không thấy Amy đâu nữa, ta đã tìm khắp xung quanh nhưng vẫn không thấy người. Ta rất sợ, sợ nàng rơi xuống sông, sợ bị dã thú ngậm đi, Mike, ta không biết phải làm sao đây, Amy là tất cả những gì ta có, nếu mất nàng ta sống không nổi đâu.”
Nói xong nàng ta dùng sức túm lấy tay Triệu Tử Mại giống như muốn cảm thụ chút ấm áp. Triệu Tử Mại rút tay về sau đó vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng rồi quay đầu nói với Bảo Điền, “Hiện tại trời sắp sáng rồi, ngươi đi vào trấn tìm một chiếc xe ngựa, đi nhanh về nhanh.”
“Công tử, ngài mới bị thương, thân thể có chịu nổi không?” Bảo Điền hơi do dự nhưng đảo mắt lại thấy mặt Tang âm trầm thế là hắn đành nuốt nước miếng và không dám nói gì nữa.
“Đi nhanh về nhanh.” Triệu Tử Mại dùng giọng điệu không cho phản bác để lặp lại bốn chữ này. Thấy Bảo Điền đã đi xa hắn mới nói với Tang, “Đại thần tiên, xin lỗi, khả năng ta còn phải ở lại đây thêm mấy ngày.”
Tang cười lạnh một tiếng sau đó xoay người đi đến góc tường ngồi xuống, một lát sau nó mới cả giận đáp, “Muốn tìm người thì các ngươi tự đi tìm, ta ở khách điếm chờ, đừng mong ta giúp cái gì.”
“Mike.” Nghe thấy Tang nói thế Susan lập tức co rúm lại.
“Ngươi đừng để ý, nàng luôn mạnh miệng nhưng mềm lòng.” Triệu Tử Mại khuyên giải an ủi một câu nhưng hắn lại chỉ nhận được một tiếng cười lạnh như khiêu khích của Tang.
***
Lúc nghe thấy tiếng dòng nước cùng vài tiếng chim kêu thì Susan vốn ghé bên cửa sổ lập tức bảo xa phu dừng lại sau đó tự mình chui ra khỏi thùng xe.
“Chính là nơi này, Amy bị lạc ở chỗ này.” Nàng ta chỉ vào một con đường uốn lượn phía trước rồi cao giọng nói, “Theo con đường này đi về phía trước là có thể thấy ngôi tháp nhỏ kia.”
Nghe nàng ta nói thế mọi người vội nối đuôi nhau đi ra khỏi xe. Triệu Tử Mại ngửi được một mùi mát rượi thổi tới từ dòng sông, sau đó là mùi khó chịu đặc trưng sau cơn mưa chui vào mũi hắn Ngay sau đó theo ngón tay Susan chỉ hắn thấy một con đường mòn, thực hẹp, khó lắm cũng đủ cho hai người đi song song. Ven đường có cỏ dại cao hơn nơi khác, cũng chừng đến cổ một người trưởng thành. Cỏ mọc hỗn độn, gần như che khuất con đường.
“Chúng ta đi nhìn xem thế nào, nói không chừng Amy tự mình đi lạc lại sợ ngươi quay lại đây tìm nên vẫn luôn chờ ở đây.”
Triệu Tử Mại nói xong lập tức đi về phía con đường nhỏ, nhưng còn chưa bước được một bước Tang đã nói với theo, “Ta không đi, ta chờ ở đây.”
Hắn sửng sốt, vừa định đáp “được” thì lại thấy một đám trẻ con nhảy nhót đi về phía này. Trong tay đứa cầm đầu là một cây cỏ đuôi chó, nó vừa vung lên với mấy đứa phía sau vừa chạy, miệng cao giọng hát, “Ác tục dìm chết con khiến người ta thống hận, nghiêm cấm không được thực hiện.”
Đằng sau có chừng 6,7 đứa nhỏ, tụi nó đều dừng bước cúi đầu đứng nghiêm nghị đáp, “Thần tuân chỉ, thần lĩnh mệnh.”
Kẻ xướng người hoạ, quả thực giống như đang ở trên triều.
Trình diễn xong mấy đứa nhỏ lại chạy về phía trước, miệng hát: “Ta chết đuối, thảm thiết không nỡ nhìn. Lực lớn không thể thoát, người đá cũng phải tan. Đừng nói đứa nhỏ là vô tri, miệng không thể nói, nhưng linh hồn gắn với thân thể. Người nào sinh ta ra? Cha mẹ to bằng trời. Người nào giết ta chết? Chính là cha mẹ ta.”
Bọn họ vừa hát vừa chạy, một lát sau đã không thấy bóng dáng đâu nhưng tiếng ca vẫn văng vẳng trong lòng những người ở đây rồi chậm rãi lắng xuống.
“Người nào sinh ta ra? Cha mẹ to bằng trời. Người nào giết ta chết? Chính là cha mẹ ta.” Tang lặp lại lời này một lần sau đó nhẹ giọng nói, “Bài ca dao này nói tới việc dìm chết trẻ sơ sinh ư?”
Trong mắt Triệu Tử Mại chỉ có chua xót, “Dìm chết trẻ sơ sinh là sự tình thường thấy ở đây trước kia, gần như nhà nào cũng có. Khi còn nhỏ ta từng nghe cha ta nói có một ít phụ nhân còn kết nhóm đến bên suối dìm chết con, vừa nói đùa vừa dìm chết chính con đẻ của mình. Cho nên triều đình đã ra pháp lệnh và văn bản quy định rõ ràng không được giết con trẻ, Tuần Phủ các tỉnh cũng đã ra lệnh cấm, cha mẹ cố ý giết hại con mình sẽ bị khép tội mưu sát, dựa theo pháp luật sẽ bị xử phạt 60 trượng và lưu đày một năm. Từ đó tập tục này mới dần ngừng lại.”