“Hôm nay Tam Mộc hẹn nàng đánh mã cầu chính là vì chuyện này? Lẽ nào trong mắt đệ ấy, trẫm là người hẹp hòi như thế, không cho muội muội gả đi xa sao?” Huyên Cảnh Thần vờ cau mày, biểu cảm không vui.
Chung Ly Sóc mỉm cười đỡ mái tóc nàng, lại cúi người hôn lên trán, nói: “Được rồi, chẳng phải tại Tam Mộc lo lắng quá thôi sao, thế nên mới để ta đến thăm dò ý định của nàng.”
“Nếu thế thì hai người họ cứ thành thân trễ một chút đi.”
Chung Ly Sóc vui vẻ nói: “Rồi, rồi, rồi, vậy đợi thêm vài năm nữa. Tóm lại, đại cô nương nhà chúng ta không gấp gả đi.”
Huyên Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn người đối diện. Mái tóc đen ướt đẫm xõa trên bờ vai Chung Ly Sóc, tôn lên cho gương mặt xuất sắc kia càng xinh đẹp bội phần. Nàng nhìn chăm chú vào Chung Ly Sóc, rồi bỗng nhiên vươn tay, ngẩng đầu hôn lên bờ môi người nọ.
Chung Ly Sóc vịn lên đầu vai Huyên Cảnh Thần, cúi đầu ngậm lấy cánh môi, khiến nụ hôn này càng trở nên sâu sắc. Nước suối chảy róc rách, tiếng ngâm nga rất khẽ bật ra giữa môi răng giao hòa.
Huyên Cảnh Thần quấn lấy đầu lưỡi Chung Ly Sóc, một tay siết chặt vòng eo, hơi dùng sức. Ào một tiếng, ôm người ngã vào ao suối.
Nước ao vung vẩy, Chung Ly Sóc nghe thấy nữ tử bên dưới thân mình phát ra một tiếng cười nhẹ: “Điện hạ…”
Tiếng cười ấy vô cùng êm tai. Chung Ly Sóc suýt chút nữa đã bị nước ao làm sặc vội ôm lấy người nọ trồi lên mặt nước, một tay lau mặt, một tay vòng quanh eo Huyên Cảnh Thần, thở gấp hỏi: “Ở đây à?”
Huyên Cảnh Thần đỡ lấy bả vai Chung Ly Sóc, mặt ướt đẫm, lại vươn lưỡi liếm lên vành tai, nhẹ giọng nói: “Không được sao?”
Chung Ly Sóc rúng động cả người. Nàng ôm lấy nữ tử linh hoạt như đuôi cá trong lòng, cúi đầu cười: “Được. Nàng muốn thế nào cũng được.” Nói đoạn, nàng vươn một tay cởi bộ trung y giờ đã ướt đẫm của đối phương, chạm đến làn da trắng mịn còn hơn cả làn nước suối, lại cúi đầu ngậm lấy cánh môi người trong lòng, cười nói: “Bệ hạ, may mà nàng là bệ hạ, bằng không quả thật chính là họa quốc yêu cơ.”
Tiếng nước nô đùa vang trong Tinh Thần Cung, từ chạng vạng kéo dài mãi đến khi trăng treo đầu cành. Các thị hầu canh giữ bên ngoài đỏ mặt nghe diễm khúc suốt một đêm. Sáng sớm hôm sau, An Thị quan đến gọi Nữ hoàng dậy, mãi không dám bước vào điện bên của Tinh Thần Cung, suýt chút nữa đã làm Nữ hoàng lỡ buổi lâm triều.
Mấy hôm sau, Vân Trung Vương dâng tấu cầu cưới Trưởng Công chúa Huyên Cảnh An. Nữ hoàng đồng ý, mệnh Giám Thiên Ty tính ngày lành cho hai người, cuối cùng định hôn kì vào mồng một tháng Mười cuối thu.
Hôn lễ của Trưởng Công chúa chính là đại sự của Khánh quốc. Lễ bộ và Giám Thiên Ty bận không ngơi suốt mùa hè. Chung Ly Sóc thân là trung cung, đương nhiên phải xử lí chuyện thành thân của Công chúa. Công việc bận rộn, ngoại trừ buổi đêm thì trên cơ bản, Huyên Cảnh Thần không còn lúc nào được nói chuyện với Hoàng phu của mình.
Một đêm nào đó, Huyên Cảnh Thần ôm Chung Ly Sóc, còn đang oán giận hôn kì của Tam Mộc sao lại gấp rút như thế, nếu định vào năm sau thì đã chẳng phải tất bật cả ngày lẫn đêm.
Chung Ly Sóc dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là mau mau dỗ dành, bấy giờ mới khiến bệ hạ hơi chút hài lòng. Từ sau khi đại hôn, Hoàng hậu vốn luôn đoan trang, dịu dàng trong ấn tượng của Chung Ly Sóc đã lặng lẽ toát ra rất nhiều những vẻ xinh đẹp. Chung Ly Sóc yêu muốn chết những tâm tư nhi nữ ấy, ngày nào cũng chỉ muốn yêu thương, nuông chiều nàng, muốn cái gì cho cái nấy. Thế nên tối đó, hai người lăn lộn đến nửa đêm mới yên lặng.
Ngày hôm sau, Chung Ly Sóc dẫn chúng thị hầu đến Hộ bộ hạch toán những chi phí cho hôn lễ. Lúc này, thành Nguyên Châu đang độ giữa hè, song Chung Ly Sóc lại không thể không mặc trường bào cao cổ mà đối chiếu sổ sách với Tiêu quan phụ trách đại hôn của Hộ bộ.
Từ đầu hạ, Tiểu Công chúa Huyên Cảnh Ninh đã đến Hộ bộ rèn luyện. Lần này Trưởng Công chúa đại hôn, nàng cũng góp phần phụ trách. Đang là giữa hè, trong phòng tuy có bày chậu nước đá nhưng vẫn còn oi bức. Tiểu Công chúa nhỉn vị tỷ phu đang quấn kín mít của mình, tò mò hỏi: “Nóng vậy mà tỷ phu còn mặc cao cổ. Chẳng lẽ không nực sao?”
Nàng vừa hỏi, những quan chức chung quanh đã đồng loạt ngó sang. Bọn họ nếu không phải đã thành hôn thì cũng là người hiểu chuyện trăng gió. Hôm nay thấy Chung Ly Sóc quấn kín như thế, trán đẫm mồ hôi vẫn không chịu đổi áo bào thì còn gì không hiểu nữa?
Một quan viên cười cười, nhìn Công chúa nói: “Nói vậy chắc Hoàng phu bệ hạ tối qua được thần linh triệu kiến rồi.”
Nàng vừa dứt lời, tất cả những quan chức biết điển cố ấy đều không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Chung Ly Sóc cũng cười, nói: “Đúng vậy, đêm qua yết kiến thần linh.”
Bọn họ cười quá hữu hảo, trong lòng đều hiểu rõ là đang trêu ghẹo nhau. Chỉ có Tiểu Công chúa đầu óc mơ hồ, thầm lầu bầu: “Chuyện này thì lại có liên quan gì đến yết kiến thần linh?”
Nàng ngây thơ, đáng yêu như thế, các đại nhân lại cười đến càng thân thiện.
Triệu kiến thần linh là một điển cố của Sở quốc. Nhân vật chính trong câu chuyện là Văn Khang Đế, người từng khai mở thời thái bình nhưng cả đời lại chưa từng gả cưới. Dân gian truyền rằng, Văn Khang Hoàng đế luyến mộ lão sư của mình, còn nói Hoàng đế cùng vị Vong Xuyên tiên sinh để lại cho đời “Cửu Châu du kí” và “Sơn hà chí” kia từng có một đoạn giai thoại tình yêu.
Bất luận là lão sư hay Vong Xuyên tiên sinh thì chuyện nổi danh nhất có liên quan đến Văn Khang Hoàng đế chính là điển cố triệu kiến thần linh. Chuyện kể rằng hôm nào đó, Hoàng đế triệu kiến Vong Xuyên tiên sinh, hôm sau thượng triều, giữa ngày nóng mà Hoàng đế lại quấn kín mít, trên mặt hình như còn có vết cào.
Sở quốc chuộng cái đẹp, Hoàng đế xưa nay vẫn luôn tao nhã, đoan trang. Văn Khang Đế chỉ bị tật nhẹ ở chân đã ngồi xe lăn quanh năm, không muốn đứng dậy làm hỏng phượng nghi, càng không cần phải nói đến việc xuất hiện trên triều hội với gương mặt mang thương tích.
Các đại thần kinh ngạc, dò hỏi vết thương của Hoàng đế do đâu mà ra. Bệ hạ cười cười, nói: “Đêm qua được thần linh triệu kiến, đến Thần Quốc uống một chén rượu hoa đào. Thần quốc thanh lãnh, hôm sau tỉnh lại cảm thấy mát mẻ cả cười.”
Còn nói thần linh chính là một con mèo, chỉ vì mình uống nhiều vài chén rượu mà cáu giận cào trên mặt nàng mấy đường.
Lời này vừa ra, các đại thần đâu còn gì khó hiểu. Cái này nào phải là mèo cào, rõ ràng chính là dấu vết mà người yêu để lại.
Nhân điển cố này, rất nhiều quý tộc Sở quốc khi làm chuyện hoan nhạc đều xưng là được thần triệu kiến.
Tiểu Công chúa còn chưa trải qua chuyện trăng hoa. Các đại sư trong Hoằng Văn Quán giờ lại rất hiếm khi kể chuyện lí thú của các đời Hoàng đế Sở quốc, thế nên không hề biết điển cố nọ.
Hôm ấy, Chung Ly Sóc cứ thế mà quấn trong trường bào chịu đựng suốt một ngày. Vốn tưởng rằng hôm sau, những dấu vết Huyên Cảnh Thần để lại trên người nàng sẽ nhạt đi đôi chút, ai ngờ liên tục mấy hôm, Huyên Cảnh Thần cứ thêm vào tầng tầng lớp lớp. Chung Ly Sóc thật sự nóng không chịu nổi, cuối cùng chẳng màng cái gì mà đoan trang hay không, dứt khoát cột tóc, mặc áo viên lĩnh xuất hiện trước mặt mọi người.
Chúng thị hầu thấy quá nhiều, đã quen thuộc từ lâu. Chỉ là chuyện Hoàng phu đương lúc thịnh sủng lại lưu truyền khắp thành Nguyên Châu.
Cuối cùng cũng đến ngày Vân Trung Vương đại hôn cùng Trưởng Công chúa. Cả thành Nguyên Châu náo nhiệt tưng bừng. So sánh với lần đại hôn của Nữ hoàng, hôn lễ của Trưởng Công chúa cũng không hề kém cạnh. Nữ hoàng tìm cho Trưởng Công chúa một tòa phủ Công chúa nguy nga, lại ban rất nhiều đồ cưới, khiến bá tánh nhìn mà hoa cả mắt.
Mười dặm phố phường, phất phơ lụa đỏ.
Dùng tiếng trống quân Lan Châu mở đường, Vân Trung Vương nương Vân ca bước đến cửa đông cầu cưới tân nương, cuối cùng dựa theo phong tục thành hôn của Lan Châu mà xuống ngựa, cõng Công chúa trên lưng, từng bước ra khỏi cửa đông.
Trưởng Công chúa cười, nhưng khi ngả người nằm trên lưng người trong lòng đã yêu mến từ thuở thiếu niên thì lại khóc đến nước mắt nhạt nhòa.
Huyên Cảnh Thần cùng Chung Ly Sóc sóng vai đứng tại bậc thang trước cửa cung, nhìn muội muội từng bước đi xa, tay đan chặt lấy nhau.
Hôn yến được sắp xếp tại phủ Công chúa. Lễ thành, Trưởng Công chúa cùng Vân Trung Vương bị các nam nữ thiếu niên lôi kéo chuốc rất nhiều rượu, cuối cùng bị Nữ hoàng ném vào hôn phòng sớm.
Trong bữa tiệc, tân nhân Lan Châu chỉ xã giao một chút, người thật sự đãi khách chính là người nhà của tân nhân. Các đại thần không dám chuốc say Nữ hoàng, bèn ồ ạt nâng ly chúc mừng với Chung Ly Sóc.
Chung Ly Sóc trẻ tuổi, tửu lượng kém, chẳng mấy chốc đã không xong. Nữ hoàng không thể làm gì khác hơn là dẫn nàng rời khỏi yến hội, trở về cung.
Gió đêm cuối thu rất mạnh, Chung Ly Sóc được Huyên Cảnh Thần ôm vào lòng, ngồi trong xe ngựa. Xa giá lắc lư, từ từ rời xa phủ Công chúa náo động. Trong lúc mơ màng, Chung Ly Sóc chỉ cảm nhận được vòng ôm ấm áp phía sau, cùng với cảm giác bánh xe chậm rãi lăn qua các phiến đá xanh.
Nàng nằm nhoài trên đùi Huyên Cảnh Thần, cau mày trở mình một cái. Nhận thấy động tĩnh của nàng, Huyên Cảnh Thần bèn vươn tay, xoa xoa thái dương cho Chung Ly Sóc, nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ, có khó chịu chỗ nào không?”
Chung Ly Sóc lắc đầu, ngẫm nghĩ rồi lại nhổm dậy, ngồi quỳ trước mặt Huyên Carnh Thần, nhìn đăm đăm vào người đối diện.
Giữa ánh nến mông lung, đôi mắt của thiếu niên trong trẻo đến mức khiến người ta phải động tâm. Lòng Huyên Cảnh Thần mềm nhũn, cất tiếng hỏi: “Sao vậy, điện hạ?”
“Tử Đồng.” Chung Ly Sóc ngồi thẳng lưng, thân thể lắc lư theo xa giá, như không hề nhận ra mà chỉ nhìn chăm chăm vào nữ tử ngồi đối diện, vui vẻ nói: “Muốn nhìn nàng một chút.”
Ánh mắt Huyên Cảnh Thần nhu hòa, hai tay nâng lấy mặt Chung Ly Sóc, dỗ dành: “Ừm, cho điện hạ nhìn.”
Chung Ly Sóc nghiêng đầu, dùng gò má cọ cọ vào lòng bàn tay Huyên Cảnh Thần, cười hỏi: “Hôm nay muội muội đại hôn, nàng có vui không?”
“Đương nhiên là vui rồi.”
Người có tình sẽ về bên nhau chính là chuyện may mắn trong cuộc đời.
Chung Ly Sóc nắm chặt lấy tay Huyên Cảnh Thần, nhìn nàng một lúc lâu mới nói: “Ta cũng rất vui vẻ.”
“Bởi vì hôm nay, nàng trông rất vui vẻ, cũng rất xinh đẹp.” Chung Ly Sóc nói thế, lại nhìn đăm đăm vào Huyên Cảnh Thần. Lát sau, nàng bất chợt nghiêng người hôn tới.
Bờ môi chạm nhau. Có lẽ vì Chung Ly Sóc uống không nhiều nên mùi rượu cũng không nồng, Huyên Cảnh Thần không hề ghét bỏ. Chẳng những thế mà vì một chút hương ngọt ấy, nàng còn chếnh choáng say.
Nụ hôn của thiếu niên nóng bỏng mà đầy cảm tình, tưới thêm rượu lại càng nồng đượm kích thích.
Trong xe ngựa lắc lư, Huyên Cảnh Thần bị người kia ép dưới thân, cởi quần áo. Gió đêm lạnh lẽo, song người áp nàng lại nóng ấm vô cùng. Huyên Cảnh Thần cũng cảm thấy mình say đến choáng váng, ngoại trừ nhiệt độ của Chung Ly Sóc thì thân thể chẳng còn nhận biết được gì nữa.
Thiếu niên say rượu ghé vào tai nàng liếm láp, không ngừng nói ra lời tâm tình.
Nói thích, nói yêu, cũng nói lời trọn vẹn.
Huyên Cảnh Thần run rẩy đáp lại, cũng cảm thấy đời này viên mãn.