HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 46
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Ngồi dưới tán hoa, Chung Ly Sóc khom người cầm lấy bánh điểm tâm đặt trên khăn gấm trước mặt, đưa đến bên miệng Thế tử Tô Hợp, nói: "Thế tử cảm thấy hoa anh đào ở đây nở thế nào?"
Tô Hợp há miệng đón nhận đồ ăn Chung Ly Sóc đút đến, rồi gật đầu, thành thật đáp: "Rất xinh đẹp."
"Cũng rất sum sê, đúng không?" Chung Ly Sóc cười nói: "Vậy Thế tử có biết, trăm năm trước thì hoa anh đào còn chưa xuất hiện ở Nguyên Châu không?"
"Hở?"
Chung Ly Sóc khẽ vuốt ngón tay, tiếp tục cất lời: "Hoa anh đào chính là hoa của Trung Châu. Trăm năm trước, có một vị đế vương Sở quốc cực yêu hoa anh đào, nên thành Nguyên Châu mới trồng anh đào khắp nơi. Cái cây bên cạnh chúng ta đây là cây đến từ Trung Châu vào trăm năm trước. Năm đó, Trung Châu đưa đến một thuyền đầy hoa anh đào, nhưng lại chỉ có mỗi cây này sống sót."
Thế tử kinh ngạc cảm thán: "Thật là lợi hại."
"Lợi hại lắm đúng không?" Chung Ly Sóc cúi mắt nhìn đứa bé trước mặt, lại tiếp: "Một gốc cây non, rời khỏi khí hậu quê hương, theo thuyền xuống phía nam, vượt qua ngàn dặm, cuối cùng bén rễ tại nơi đất khách. Trăm năm trôi qua mà vẫn có thể nở ra những đóa hoa rực rỡ như vậy."
Đôi mắt sáng ngời của Tô Hợp nhìn Chung Ly Sóc không chớp lấy một cái. Thiếu niên ôn hòa lại nhẹ giọng nói: "Một gốc hoa anh đào đã lặn lội xa xôi như vậy. Còn Thế tử từ Tố Bắc đến Nguyên Châu lại phải đi bao lâu?"
"Từ Tố Bắc, đi qua thảo nguyên mênh mông rồi mới đến Lan Châu đúng không?"
Tô Hợp gật đầu, lại tiếp lời Chung Ly Sóc: "Sau đó là đến Ninh Châu, Trung Châu, Uyển Châu. Thật nhiều nơi ta chưa từng thấy. Đi rất là lâu."
"Vậy chắc vất vả lắm." Chung Ly Sóc nói.
Thế tử nhỏ tuổi gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Chung Ly Sóc thở dài một tiếng, vươn tay đặt lên đỉnh đầu Thế tử, lại hỏi: "Có sợ không?"
Tô Hợp do dự trong thoáng chốc, cuối cùng vẫn gật đầu: "Mẹ... không còn nữa." Khi rời khỏi thảo nguyên thì đúng là rất sợ.
"Một mình đến, chắc chắn là rất sợ. Ngoài điều đó ra thì Thế tử còn sợ gì nữa?"
Chung Ly Sóc nhìn ra được nỗi hoảng loạn của đứa bé này. Dưới sự dẫn dắt của nàng, Tô Hợp dè dặt nói: "Bọn họ nói... đại ca sẽ giết ta. Hoàng đế Khánh quốc cũng vậy."
"Ta có thể hiểu được nỗi sợ của Thế tử. Nhưng hiện tại Thế tử không phải đã đến Nguyên Châu rồi đó sao? Trong mắt ta, Thế tử cũng như cây hoa anh đào mà Hoàng đế thích vào trăm năm trước, là cảnh đẹp mời đến từ vạn dặm xa xôi. Thế tử không phải đã gặp qua Hoàng đế rồi ư? Cảm thấy nàng là người thế nào?"
"Ta không dám nhìn." Tô Hợp cầm điểm tâm, né tránh ánh mắt Chung Ly Sóc. Trong quan niệm của người Tố Bắc bọn họ, Hoàng đế Khánh quốc chính là ác ma lảng vảng trên thảo nguyên. Chỉ cần nhìn nhiều một cái là sẽ mất mạng."
Tô Hợp quá nhút nhát. Một Thế tử nhỏ tuổi, dưới sự áp bách của huynh đệ lớn mạnh hơn thì có thể có can đảm gì đây? Chung Ly Sóc thở dài một tiếng, nói: "Không sao đâu, Thế tử. Hoàng đế là người tốt. Ta nghĩ, nàng cho Thế tử đến là để Thế tử có thể giống như cây hoa anh đào này, trở thành một cảnh đẹp của Khánh quốc."
Tô Hợp nhút nhát, nhưng không có nghĩa hắn ngu dốt. Bằng vào việc hắn có thể nhanh chóng hiểu được Nhã ngôn chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi mà nói thì Tô Hợp vẫn là một đứa bé thông minh.
Hắn ngửa đầu, nhìn Chung Ly Sóc bằng ánh mắt sáng lấp lánh: "A Tố, ngươi đang an ủi ta sao?"
Chung Ly Sóc lắc đầu: "Chỉ là ta thấy Thế tử có hơi bất an nên nói chuyện với ngươi thôi. Nếu đã bén rễ sinh sôi thì không cần phải sợ hãi nữa. Hãy sống cho thật tốt, cũng như cây hoa anh đào này vậy."
Sống, thì mới có hy vọng.
Những lời này, Thế tử nhỏ tuổi dường như đã từng nghe. Đó là đêm Tố Bắc phát sinh phản loạn. Giữa cảnh binh hoang mã loạn, mẫu thân dúi chiếc huyên gốm vào lòng hắn, rồi giấu hắn giữa bầy dê.
Đừng lên tiếng. Đừng chạy ra. Ráng sống sót.
Đó là ba câu cuối cùng mà mẫu thân nói với hắn. Hắn nghe thấy tiếng binh lính rên rỉ, nghe thấy tiếng máu thịt chia lìa, nghe thấy cả tiếng kêu rên của mẫu thân trước khi chết.
Tô Hợp đã nghe mẫu thân nói qua vô số lần, rằng Minh Qua Tề sẽ giành ngôi vị Đại quân của hắn. Hắn nhường ra cũng chết, mà không nhường thì lại càng chết. Vì thế, ngôi Đại quân, bất luận thế nào hắn cũng không được muốn. Mẫu thân nói, nhất định phải trốn đến khi phản loạn chấm dứt mới ra, sau đó chắp tay nhường lại ngôi vị Đại quân ngay trước mặt mọi người.
Hắn làm được, nên hắn còn sống. Tô Hợp tuy rất nhát gan, nhưng cũng thực sự kiên cường. Chính nhờ phẩm tính ấy nên mới có thể khiến Niệm Vọng giữ hắn lại.
Tô Hợp có thể cảm nhận được lòng tốt của Chung Ly Sóc, cũng hiểu ý nàng. Hắn cúi đầu, nhìn mấy phần điểm tâm bày trên khăn gấm, nói: "Cũng như cây hoa anh đào này, sống, thì mới có cơ hội nở hoa." Hắn ngẩng đầu, nhìn Chung Ly Sóc, mắt sáng long lanh: "A Tố, ta đã sống."
Cho nên thật ra không cần nói với hắn những lời ấy. Hắn đều hiểu, chỉ là quá thương tâm vì không thể gặp lại mẹ nữa mà thôi.
Chung Ly Sóc bị đôi mắt trong trẻo của Thế tử nhìn mà lòng thảng thốt. Nghe vậy, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi nở nụ cười mừng rỡ. "Thế tử quả là một đứa bé vô cùng thông minh." Lại còn sáng suốt, thật sự rất hiếm thấy. Chung Ly Sóc không ngờ chỉ là chức danh thư đồng tranh thủ đến vì muốn gặp Hoàng hậu thôi mà còn có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.
Càng tiếp xúc, Chung Ly Sóc lại càng bị sự trong trẻo trên người Tô Hợp hấp dẫn. Nàng cảm thán, lại nghe Thế tử Tô Hợp nói: "Là A Tố mới phải. Ngoài mẹ ra, A Tố là người tốt nhất mà ta từng gặp."
Là người bạn đầu tiên ở dị quốc tha hương của hắn. Tô Hợp nghĩ, rồi tâm trạng cũng khá lên. Hắn cầm lấy một bánh điểm tâm, đưa đến bên môi Chung Ly Sóc: "A Tố, ăn bánh."
Chung Ly Sóc cười cười, vươn tay nhận lấy. Rồi trong khoảnh khắc ngẩng đầu, nàng liếc thấy cách đó không xa có hai bóng người đứng dưới tán hoa anh đào. Ánh mắt nàng ngưng lại, một nỗi niềm vui sướng trào dâng trong lòng. Chung Ly Sóc buông bánh điểm tâm trong tay, đứng dậy ngay ngắn hành lễ hướng hai người.
Huyên Cảnh Thần đã đứng đó được một lúc, chú ý đến động tác của thiếu niên mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng mà tập trung ánh mắt trở lại hình bóng người đối diện. Nàng thấy Chung Ly Sóc kéo Tô Hợp đứng dậy. Tô Hợp dè dặt nắm lấy tay Chung Ly Sóc, hai người cùng nhau đi về phía này.
Huyên Cảnh Thần đứng yên tại chỗ, nhìn thiếu niên áo xanh càng đi càng gần, mãi đến khi cách nàng một bước mới cúi người hành lễ: "Tham kiến bệ hạ." Tô Hợp tùy lễ. Huyên Cảnh Thần còn chưa kịp phản ứng lại thì Chung Ly Sóc đã vui vẻ nói tiếp: "Cảnh xuân tươi đẹp, bệ hạ cũng đến Đông Cung ngắm anh đào sao?"
Huyên Cảnh Thần gật đầu, ánh mắt chuyển từ mặt Chung Ly Sóc sang Tô Hợp đứng cạnh bên: "Mấy ngày không gặp Thế tử. Thế tử ở trong cung có được không?"
Tô Hợp sợ hãi gật đầu, lại siết chặt tay Chung Ly Sóc theo bản năng. Sự ỷ lại của hắn đối với Chung Ly Sóc khiến Huyên Cảnh Thần phải chú ý. Vì thế, ánh mắt nàng lại quay trở về thiếu niên đang cười tủm tỉm.
"Tiểu tiên sinh, đã lâu không gặp."
Chung Ly Sóc vui sướng khôn nguôi, cười nói: "Hôm nay gặp được bệ hạ, đúng là không phụ cảnh xuân rực rỡ." Nói đoạn, nàng lại vươn tay trỏ vào chiếc thảm đã được trải sẵn dưới tán anh đào, cất lời: "Ta và Thế tử thấy hoa anh đào ở Đông Cung nở rất đẹp, bèn hẹn nhau lại đây ngắm hoa. Chúng ta còn chuẩn bị một ít điểm tâm. Nếu bệ hạ không chê, chi bằng cùng chúng ta dùng một chút rồi lại thưởng thức hoa đào, thế nào?"
An Thị quan nhìn thiếu niên hoạt bát, tinh thần trước mắt, lòng thầm sửng sốt. Chỉ dựa vào tướng mạo, nàng đã biết vị này chính là tiểu công tử từng dính phải một trận đồn nhảm nhà Nhạc Chính Thị lang. Chỉ là không ngờ đứa nhỏ này lại lớn mật đến vậy.
Những Thị quan từng bên cạnh Hoàng hậu vào thời Chiêu Đế, khi thành Nguyên Châu phá, người thì chết, người rời đi. An Thị quan là do Huyên Cảnh Thần đề bạt từ quân doanh, nên chưa từng gặp qua Chiêu Đế, song lại vô cùng quen thuộc với Nhạc Chính Dĩnh. Lòng nàng còn đang cân nhắc về thiếu niên to gan này thì đã thấy Nữ hoàng hiếm khi gật đầu, đáp: "Được."
Chung Ly Sóc mừng rỡ, nắm tay Tô Hợp dẫn Huyên Cảnh Thần đi về phía trước. Tô Hợp ngước mắt, liếc nhìn Nhạc Chính Tố rõ ràng đang hết sức vui vẻ, đôi mày nho nhỏ khẽ chau.
Huyên Cảnh Thần khép chân ngồi đối diện Chung Ly Sóc, thấy hai thiếu niên một lớn một nhỏ ngồi song song nhau, một người mặt mày vui vẻ, người kia lại sợ sệt nhìn mình. Vui vẻ chính là Chung Ly Sóc. Nàng mang ra những điểm tâm mà Huyên Cảnh Thần thích, đưa đến trước mặt: "Cũng không biết bệ hạ thích cái gì. Trời cuối xuân, ăn bánh hoa là thích hợp nhất."
Hai mắt nàng sáng lấp lánh. Huyên Cảnh Thần thấy nàng như vậy, lại chuyển mắt sang Tô Hợp, thấy Tô Hợp đang nhìn chăm chú vào Chung Ly Sóc. Huyên Cảnh Thần do dự trong thoáng chốc, đã thấy Chung Ly Sóc như chợt vỡ lẽ mà đưa điểm tâm vào miệng, cắn một miếng nhỏ, nói: "Kính xin bệ hạ thử xem."
Huyên Cảnh Thần nhìn người nọ một cái, sau đó mới vươn tay cầm lấy điểm tâm trên khăn gấm của Chung Ly Sóc, đưa đến bên môi cắn nhẹ, dịu giọng nói: "Rất thơm ngọt."
Chung Ly Sóc cười: "Nếu bệ hạ thích thì dùng nhiều một chút."
Huyên Cảnh Thần lướt mắt qua các thức điểm tâm được bày trên khăn gấm, đâu đâu cũng là những món quen thuộc. Nàng hỏi: "Tiểu tiên sinh bình thường ưa thích mấy món ngọt ngấy này sao?"
"Thời tiết đẹp, đồ ngọt lành." Chung Ly Sóc cười ứng một câu, lại khiến bàn tay cầm điểm tâm của Huyên Cảnh Thần chững lại. Nàng buông bánh điểm tâm vừa cắn một góc, cười khẽ: "Lời này của tiểu tiên sinh khiến trẫm nghĩ đến Tiên đế đã qua đời."
Chung Ly Sóc sửng sốt, lại nghe Huyên Cảnh Thần nói tiếp: "Rất nhiều năm trước, lúc vẫn còn là Thái tử, Tiên đế đã thích ăn bánh hoa khi ngắm anh đào vào mùa xuân. Trẫm từng cùng Tiên đế trải qua mấy mùa xuân, chỉ là giờ đây..."
Huyên Cảnh Thần thở dài một tiếng, ánh mắt tĩnh lặng nhìn Chung Ly Sóc, nhẹ giọng nói: "Thấy tiểu tiên sinh mới biết cái gì gọi là cảnh còn người mất."
Chung Ly Sóc ngây ngẩn cả người. Nàng nhìn sự kiên định trong mắt Hoàng hậu, chỉ cảm thấy tâm trí chấn động. Nàng thấy bóng dáng chính mình ánh lên trong mắt Huyên Cảnh Thần, một ý niệm điên cuồng gào thét giữa ngày xuân xán lạn.
Trong lòng nàng, có ta.
Chỉ riêng ý niệm ấy thôi đã khiến Chung Ly Sóc mừng rỡ như điên dại. Giờ phút này, nàng cuối cùng đã thấy được từ trong mắt Huyên Cảnh Thần thứ mà mình vẫn khắc khoải chờ mong.
Áp lực, rồi lại lộ ra một sợi tình ý.
_____________
Haiz lười quạ...