HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 41
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Chung Ly Sóc nhớ mang máng Hoàng hậu không biết tiếng Man. Năm đó, khi cùng nhau xem ghi chép của các bộ lạc, là nàng trực tiếp ôm nguyên văn phiên dịch cho Hoàng hậu nghe. Chỉ là điện hạ, xưng hô quá mức quen thuộc này đã cùng nàng vượt qua quãng thời gian ngập tràn đen tối.
Rất nhiều năm trước, sau khi lời phê mệnh của Đại Ty Mệnh Thanh Lam xuất hiện thì Huyên Cảnh Thần, người có tinh bàn chủ nhân thiên hạ, lập tức trở thành đối tượng để cả triều đình lẫn dân gian nhắm vào.
Nhằm tỏ lòng trung thành, Huyên Cảnh Thần nộp lại binh phù. Thứ Đế khi ấy đang lâm bạo bệnh lấy vị trí Trữ quân áp chế Chung Ly Sóc, mệnh nàng tự tay đâm chết nữ tử sẽ chấm dứt vương triều Chung Ly theo tinh mệnh này.
"Phụ thân ngươi là trẫm giết. Mẫu thân ngươi vì ngươi mà chết. Năm tám tuổi ngươi ngã từ cây cao xuống, cũng là do trẫm sai người hù dọa."
"Ngươi còn ngây ngốc gọi trẫm là mẫu hoàng, nhận giặc làm mẹ, thật sự buồn cười."
"Ngươi biết vì sao trẫm không giết ngươi không? Bởi vì gương mặt đó của ngươi càng ngày càng giống mẫu thân ngươi, trẫm không nỡ xuống tay."
"Nếu không có ngươi, Yên Nhi sẽ không chết."
"Muốn bức vua thoái vị? Ngươi không biết tất cả những Kim Bào Vệ ngươi mang đều là người của ta à? Mấy kẻ trong Giám Thiên Ty thì có lợi ích gì? Chỉ cần ta còn làm quân vương, dù chỉ một ngày, bọn họ vẫn không cách nào động đến ta."
Thứ Đế y quan sạch sẽ nằm trên giường bệnh, nhìn Chung Ly Sóc quỳ gối trước giường, giơ cao gối ngọc đập về phía Huyên Cảnh Thần đang đứng bên cạnh.
'Choang' một tiếng, gối ngọc dính máu rơi xuống đất. Chung Ly Sóc quay đầu, thấy Thái tử Phi mảnh khảnh, yếu ớt sau khi cởi bỏ khôi giáp đang cúi đầu quỳ trên mặt đất, máu tươi ồ ạt tuôn dài từ thái dương, kích thích khiến hai mắt Thái tử đỏ bừng.
Thứ Đế lạnh giọng rít gào, ánh mắt lộ vẻ hung ác: "Giết nàng. Ngươi là con cháu Chung Ly thị. Chỉ cần giết nàng, trẫm có thể cho ngươi binh phù, cho ngươi giang sơn, chuyện cũ cũng bỏ qua hết thảy."
"Hoặc là, ngươi còn một lựa chọn khác."
Thứ Đế nằm trên giường bệnh, nhìn thiếu niên nhược quán có khí chất hệt như nam tử thanh thoát, nhẹ nhàng năm xưa, cất tiếng nói hung ác lại lẫn mê hoặc rằng: "Không phải ngươi muốn bức vua thoái vị sao? Chỉ cần giết trẫm thì ai cũng không phải chết."
"Ngươi không muốn báo thù à? Đã quên trẫm nói gì với ngươi rồi sao? Phụ thân ngươi là bị trẫm phanh thây, rải vào Lương Thủy, đời đời không thể siêu sinh." Thứ Đế dù đã điên cuồng thì vẫn mang vẻ đẹp không ai có thể với tới. Nàng lúc này như rồ như dại, cực kì giống ma thần tà ác lại tuấn mỹ trong những bức bích họa.
Thiếu niên bị bóng tối bao phủ đứng dậy, nhìn Thứ Đế trên giường, rưng rưng nói: "Nếu bệ hạ đã khăng khăng như thế, ta đây không còn lựa chọn nào khác." Nói đoạn, nàng gỡ thanh chủy thủ bên hông, từng bước tiến đến trước mặt Thứ Đế, miệng lẩm bẩm: "Kẻ giết hại quốc quân, ắt phải vào Quy Khư. Bệ hạ, đường chảy về hướng Đông có Sóc làm bạn bên cạnh người, cũng xem như đoàn viên."
Nàng bước đến gần Thứ Đế liệt nửa người dưới, đưa chủy thủ đâm thẳng vào tim. Lưỡi dao nhuốm máu rút ra khỏi lồng ngực ấm nóng. Chung Ly Sóc lại trở tay, nhắm thẳng lưỡi dao ngay mình, tự đâm vào ngực.
Trong khoảnh khắc ấy, hai mắt nàng tối sầm, mất ý thức.
Nàng mưu sát quân vương, lại có được toàn bộ Kim Bào Vệ tuân lệnh cùng thiên hạ mà ai ai cũng thèm muốn. Chung Ly Sóc biết, nàng không thích hợp làm Hoàng đế. Một người khác của Chung Ly gia là Chung Ly Mạc cũng không hợp. Thiên hạ này, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày thuộc về Huyên Cảnh Thần.
Vì thế, trong mấy năm ấy, nàng tiêu hết tinh lực bản thân như muốn chuộc tội, cùng Huyên Cảnh Thần bồi dưỡng ra một đám người tài có thể sử dụng. Nàng thiết nghĩ, qua tám mười năm nữa, nàng sẽ nhường ngôi lại cho Huyên Cảnh Thần, chấm dứt Sở quốc của Chung Ly gia. Thế nhưng trúng kịch độc rồi mới biết hóa ra điều đó cũng là hy vọng xa vời.
Thứ Đế vì nàng mà chết. Cho dù đã bệnh nặng không cách nào cứu chữa nhưng cuối cùng, người giết Thứ Đế vẫn là nàng. Ngoài Huyên Cảnh Thần, cũng chỉ có Thanh Lam biết chuyện ấy. Sau khi Thứ Đế đi, suốt một khoảng thời gian dài Chung Ly Sóc đắm chìm trong bóng ma. Chỉ cần Huyên Cảnh Thần gọi nàng là bệ hạ, nàng sẽ lập tức nghĩ đến Thứ Đế đã chết dưới đao mình.
Không ai biết, Chiêu Đế thoạt trông có vẻ phong lưu, tiêu sái kia lại là một kẻ sát nhân. Nàng và Huyên Cảnh Thần có chung nhau đoạn ký ức ấy. Chung Ly Sóc tự cảm thấy có tội nhưng không sai, đã yêu cầu Huyên Cảnh Thần khi không có ai khác thì đừng gọi mình là bệ hạ.
Gọi tự cũng được, gọi thẳng tên cũng không sao, chỉ đừng xưng nàng là bệ hạ. Bởi vì chữ ấy đối với nàng mà nói chính là tội lỗi sâu nặng.
Mấy năm sau đó, Huyên Cảnh Thần vẫn luôn xưng nàng là điện hạ như lúc mới thành thân. Dần dà, cũng không thay đổi nữa.
Đoạn quá khứ đen tối ấy đã bị thiêu rụi vào giây phút lửa dữ đốt người. Nàng không muốn nghĩ đến ân ân oán oán giữa mình và Thứ Đế, cũng không muốn nghĩ đến quá khứ của mẫu thân và Thứ Đế. Trên thế gian này, ngoài Huyên Cảnh Thần, đã không còn ai biết những chuyện bí văn của Thứ Đế nữa. Tất cả bất hạnh rồi sẽ tan đi hòa cùng dòng chảy theo thời gian.
Ngay cả tâm trạng phẫn nộ lại sợ hãi khi đó, Chung Ly Sóc cũng không còn nhớ rõ. Hiện giờ, còn đọng lại trong tâm trí nàng cũng chỉ có từng tiếng gọi "Điện hạ" như có thể trấn an lòng người của Huyên Cảnh Thần.
Là ảo giác đúng không? Vì sao vừa rồi nàng lại có cảm giác Hoàng hậu nói sai là đang gọi nàng?
Chung Ly Sóc nhìn gương mặt Huyên Cảnh Thần, tay nắm lọ thuốc mỡ mùi đinh hương, chỉ cảm thấy lòng rối bời.
Hoàng hậu đặt cho nàng thụy hào "Chiêu", thay nàng viết tế văn đính chính, mang khúc phổ của nàng truyền khắp thiên hạ, chẳng lẽ thật sự chỉ là tình cảm quân thần thôi sao? Nàng làm quân vương, thật sự tốt đến mức có thể khiến quân vương tân triều tôn sùng tới độ ấy ư? Có chăng... trong tâm Hoàng hậu, có chăng dù chỉ là một chút thích nàng? Nhìn gương mặt gần như là y đúc này, liệu có nghĩ đến nàng? Tiếng "Điện hạ" kia, thật sự chỉ là gọi lầm thôi sao? Vì cớ gì lại đột nhiên muốn thử tiếng Man của nàng? Hoàng hậu là người rảnh rỗi đến thế ư, chỉ vì một câu nhắc qua của Nhạc Chính Dĩnh?
Chung Ly Sóc cẩn thận ngẫm nghĩ, nghĩ hết thảy những gì có liên quan đến bản thân, nghĩ đủ chuyện lúc sinh thời. Một số vọng tưởng trước đó thậm chí không dám mơ đến, lúc này đồng loạt hiện hữu.
Tim chợt đập nhanh hơn. Chung Ly Sóc nhìn Hoàng hậu đang chép kinh nghĩa, cẩn thận dò hỏi: "Ta làm bạn bên cạnh bệ hạ đã được một thời gian, phát hiện kinh văn bệ hạ chép trước giờ chỉ có mỗi phần Cầu phúc. Không biết kinh văn của bệ hạ là viết cho ai?" Kinh văn cầu phúc, trước giờ đều là viết cho người thân. Chung Ly Sóc nghĩ, có khi nào Hoàng hậu viết vì nàng hay không?
"Kinh văn này..." Huyên Cảnh Thần nhìn gương mặt quen thuộc của thiếu niên, rồi lắc đầu cười khẽ một tiếng, ra vẻ thở dài nói: "Đương nhiên là viết cho bá tánh Khánh quốc rồi."
Nghe được đáp án ấy, Chung Ly Sóc lại cảm thấy mất mát. Thì ra... không phải cho nàng. Cũng đúng, nếu là vì thân hữu thì hẳn cũng nên viết cho cha mẹ trước nhất mới phải, không đến lượt nàng.
Vẻ mất mát của thiếu niên không lọt vào mắt Huyên Cảnh Thần. Thu lại hết những niệm tưởng còn vương vấn, Huyên Cảnh Thần hạ nét bút cuối cùng, sau đó suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hôm nay đột nhiên thử tiếng Man của ngươi là bởi vì Lễ bộ đã tiến cử ngươi làm thư đồng cho Thế tử Tô Hợp. Ít hôm nữa, Thế tử Tô Hợp sẽ đến Nguyên Châu. Sau này, ngươi theo bên cạnh hắn, khó tránh phải mệt nhọc hơn một chút. Trẫm nghĩ rồi, bắt đầu từ mai, tiểu tiên sinh không cần đến giảng bài cho trẫm nữa."
Tin tức này khiến Chung Ly Sóc bất ngờ không kịp trở tay. Nàng sửng sốt nhìn Huyên Cảnh Thần, mãi một lúc sau mới phản ứng lại, than: "Là Vô Trần giảng không được tốt."
Huyên Cảnh Thần lắc đầu, nói: "Không phải học vấn của tiểu tiên sinh không tốt. Chỉ là trẫm cảm thấy tiểu tiên sinh vừa phải cùng Thế tử, lại còn muốn tham gia kì thi của Xu Mật Viện vào mùa thu, sợ sẽ lo không xuể." Nói đoạn, Huyên Cảnh Thần lại cười khẽ một tiếng, mặt mày hết sức nhu hòa,"Trẫm còn mong tiểu tiên sinh có thể đậu vào Xu Mật Viện mà ghi chép sách sử lại cho trẫm nữa kìa."
Không đúng. Vẻ mặt của nàng không đúng.
Đã làm bạn bên cạnh Huyên Cảnh Thần từ rất lâu, Chung Ly Sóc có thể nhìn ra một chút không thích hợp từ vẻ mặt rất nhạt của người đối diện. Rõ ràng nàng đang cười, nhưng vì sao biểu cảm lại bi thương đến thế? Chung Ly Sóc nhìn Huyên Cảnh Thần nhặt từng tờ kinh văn trên bàn, đưa vào lư hương thiêu đốt. Ánh lửa lập lòe trong mắt, soi rõ nỗi buồn đau.
Chung Ly Sóc căng thẳng trong lòng, lo lắng hỏi: "Được bệ hạ hậu ái. Bệ hạ hôm nay gặp phải chuyện gì không hài lòng sao?"
Sự nhạy bén của thiếu niên khiến Huyên Cảnh Thần phải ngước mắt. Nàng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nhạc Chính Tố, dịu giọng nói: "Trẫm không có..."
Chung Ly Sóc ngắt lời: "Ta thấy bệ hạ không thoải mái lắm. Nếu có chuyện gì không hài lòng, có thể nói với tại hạ một chút được không?"
Vẻ mặt nàng lúc này không giống một thiếu niên mười sáu, ánh vào mắt Huyên Cảnh Thần hệt như Chiêu Minh Thái tử trẻ trung, tuấn tú. Huyên Cảnh Thần thảng thốt trong chớp mắt, rồi đáp: "Cũng không có chuyện gì không vui. Chỉ là nhìn kinh văn cháy rụi, nghĩ đến phần Hoàn hồn trong "Thái Nhất Quyển Kỉ" mà hôm nay lật đến nên có chút suy ngẫm mà thôi. Trên đời này thật sự có người chết rồi hoàn hồn sao?"
Lòng Chung Ly Sóc giật nảy. Nàng nhìn Huyên Cảnh Thần đưa từng tờ kinh văn trong tay vào lò hương, nghe người nọ cong môi cười nói: "Trên đời này làm sao lại có người hoàn hồn cho được? Cùng lắm chỉ là hy vọng viển vông mà thế nhân cầu với Đông Hoàng mà thôi."
"Trẫm cảm thấy, thiên kinh văn này là muốn dặn dò người sống chớ sinh nhiều suy nghĩ xa xôi. Chỉ là cảm thấy đáng tiếc..." Nhìn những trang giấy thiêu đốt trong lò, Huyên Cảnh Thần nhẹ giọng nói: "Cát bụi về với cát bụi. Tình cảm có sâu đậm đến đâu đi chăng nữa, cũng sẽ diệt vong cùng cái chết thôi."
Chung Ly Sóc chấn động tâm thần, chỉ cảm thấy ngàn lời vạn chữ như mắc kẹt ngay cổ họng. Nàng hít sâu một hơi, nói với Hoàng hậu: "Bệ hạ, cá nhân ta lại không nghĩ như vậy. Cái chết đúng là sẽ cắt đứt hết thảy, nhưng tình cảm thì không thể. Ơn dưỡng dục của cha mẹ, tình cảm bên nhau của vợ chồng, tình yêu nuôi nấng con cái, tất cả đều sẽ biến mất khi đối phương chết đi sao?"
"Ta cảm thấy, không thể. Cái chết không phải cái chia cắt hết thảy. Tình cảm chính là thứ mà phàm trần tục tử không cách nào dứt bỏ được."
Thiếu niên sửa đúng cách nói của Huyên Cảnh Thần, lại tiếp lời: "Bệ hạ, hai chữ tình ý cũng có trong Thái Nhất kinh nghĩa ta. Mong bệ hạ chớ vì thế mà đau buồn."
Lời nàng nói nghe như rất có căn cứ. Huyên Cảnh Thần nhìn bộ dáng giống hệt Chiêu Đế ấy, lại dời mắt, cười nói: "Tiểu tiên sinh là tín đồ của Đông Hoàng, tin tưởng chuyện hoàn hồn thật sự có trên đời, trẫm hiểu."
Chung Ly Sóc lắc đầu, phản bác: "Không phải vì ta thờ phụng Đông Hoàng, mà là khi có chấp niệm đủ sâu, ta cũng hy vọng xa vời có thể sống lại lần nữa, đi hoàn thành những việc trước đó chưa thể xong." Đi gặp một lần, người mà nàng không cách nào dứt bỏ.
"Bệ hạ, ta tin có chuyện hoàn hồn. Nhưng lại càng cảm thấy cái chết không thể chia cắt tình cảm. Cho dù âm dương cách biệt thì người có tình cuối cùng vẫn sẽ về bên nhau." Nàng trở về từ Quy Khư, chính là vì chấp niệm chưa thể hoàn thành trước khi chết.
Huyên Cảnh Thần bị vẻ cố chấp trong mắt thiếu niên thu hút. Tại khoảnh khắc ấy, nàng nhìn đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên, ngỡ như trở lại giây phút đứng trước miếu cũ năm hai mươi tuổi.
Tuấn tú sâu sắc, phong hoa tuyệt đại. Đây là Thái tử điện hạ của nàng.
Là Thái tử điện hạ mà nàng không cách nào gặp lại được nữa.
_____________
Thứ Đế: Nói ra chắc các ngươi không tin, ta mới là vai chính trong truyện này.
Tác giả: Tôi nói một câu nhé. Truyện còn chưa viết xong, mọi người tạm thời đừng kết luận được không? Tỷ như Huyên Cảnh Thần gọi Chung Ly Sóc điện hạ là bởi vì bóng ma tâm lý của Sóc khi giết Thứ Đế. Những chuyện còn lại, từ từ tới nha?
Tôi xin đảm bảo, không tồn tại kiểu vấn đề như rối rắm có nên yêu thế thân hay không. Ngày Thế tử lộ thân phận cũng chính là lúc A Trình chơi lớn.
Cuối cùng bình luận thêm câu nữa: Tất cả những chuyện này đều là lỗi của Sở Linh Đế!
_____________
Hết quyển 1 sòi. Chương sau bắt đầu quyển 2, bắt đầu gay cấnnnnn ??
Chú ý trong chương này:
Năm tám tuổi Sóc ngã từ cây cao xuống. Vậy nên đáng lí ra Sóc đã chết từ năm tám tuổi do ngã cây.
Mẫu thân của Sóc tên Yên Nhi, là Chung Ly Yên, em gái sinh đôi của Thứ Đế Chung Ly Trần. Trước đó có nói Yên chết năm Sóc sinh nhưng thiệt ra là vào lãnh cung ở cùng Sóc tới năm Sóc tám tuổi.
Mấy chi tiết này đều đã đề cập, không phải spoil.
Còn dì đao đớn hơn đang nóng lạnh vật vã vì chích ngừa lại được khuyến mãi thêm cơn nhức chưn vì giãn tĩnh mạch... _(:3」∠)_