HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 23
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Tại đất nước tôn thờ Đông Hoàng, tín đồ Thái Nhất Môn đông đảo này, hiến tế và tán ca là một chuyện vô cùng thiêng liêng. Ngoài lễ tế Đông Hoàng vào Tiết Sương giáng hàng năm thì mỗi khi có dịp quan trọng, người của Giám Thiên Ty và Thái Nhất Môn đều sẽ biểu diễn khúc mục "Đông Hoàng".
Khác với vẻ thần thánh, trang nghiêm khi hiến tế, khúc "Đông Hoàng" truyền lưu trong dân gian lại mang đậm sắc thái lãng mạn truyền kỳ. Truyền thuyết kể rằng Đông Hoàng có ba nghìn hóa thân, sẽ đến thế gian khi quốc gia lâm nạn, cứu vớt bá tánh thoát khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng. Tương truyền Thủy Đế, Hoàng đế khai quốc nhà Sở, chính là một trong những hóa thân của Đông Hoàng, đã suất lĩnh Sở Quốc từ Lê Châu đánh sang đông khi chiến hỏa lan tràn, sau đó dẹp yên chư quốc, nhất thống thiên hạ. Căn cứ vào "Đông Hoàng" của Thái Nhất Môn, kết hợp với sự tích cuộc đời Thủy Đế, một soạn giả lớn của Sở Quốc đã sáng tác ra khúc "Đông Hoàng đạp Nguyên tiêu" vô cùng lãng mạn.
Đông Hoàng hóa thân thành Thủy Đế như ngôi sao băng vụt lóe qua bầu trời Cửu Châu, lại khắc sâu vào lòng một vu nữ. Sau khi hoàn thành sứ mệnh, Đông Hoàng vứt bỏ thân xác, theo gió mà đi. Vu nữ luyến mộ Đông Hoàng nhảy những bước nhảy linh tê hiến tế của Thái Nhất, bi thiết biểu đạt tình ý của bản thân. Nàng bắt đầu nhảy từ ngày Đông Hoàng rời đi, nhảy điệu hiến tế suốt bảy ngày đêm. Bị tấm chân tình của vu nữ làm cảm động, Đông Hoàng mở cửa Thần Quốc. Đêm ấy, tất cả những ngôi sao ở Cửu Châu đồng loạt tỏa sáng, lửa trại chiếu rọi khắp muôn nơi. Đông Hoàng dang rộng vòng tay với vu nữ, đón nhận tình ý của nàng, ôm nàng vào lòng, cùng nhau sống trên Thần Quốc.
Ngày Thần Quốc mở ra cũng chính là ngày Nguyên tiêu mà bá tánh Sở Quốc đang chúc mừng.
Câu chuyện truyền kỳ ấy, không biết tại sao lại được Giám Thiên Ty cùng Thái Nhất Môn tiếp nhận. Giám Thiên Ty biến đổi nó thành một khúc mục lãng mạn, diễn tấu trong lễ Nguyên tiêu. Dần dà, nó biến thành khúc mục tất yếu của Đông Hoàng.
Vì trong truyền thuyết, Đông Hoàng tuấn mỹ đến độ bất phân nam nữ, mà giới tính của Thủy Đế qua những lời kể lại cũng vừa là nam, vừa là nữ, thế nên bất luận vào dịp nào, người sắm vai Đông Hoàng luôn phải là thiếu niên hoặc thiếu nữ cực kì xinh đẹp. Bọn họ mặc vũ y có thể bay lên Thần Quốc, nhẹ nhàng giáng xuống nhân gian. Dung mạo mỹ lệ đến mức khiến người ta cảm thấy thần thánh, trang trọng ấy thỏa mãn ảo tưởng của thế nhân về Đông Hoàng.
Thuở thiếu thời, Chung Ly Sóc đã từng vì dung mạo mẫu thân ban cho mà được chọn làm thiếu niên đóng vai Đông Hoàng trong buổi tế. Bởi Vân Châu vốn thơ mộng, trữ tình nên dù là lễ hiến tế trang nghiêm thì họ cũng dùng khúc "Đông Hoàng đạp Nguyên tiêu" này. Phần lớn chư thần mà Sở Quốc thờ phụng đều lãng mạn mà tự do, thế nên rất nhiều buổi hiến tế vừa có thể thần thánh, trang nghiêm mà cũng vừa có thể chứa chan, tình cảm.
Chung Ly Sóc thiên tính thoáng đãng cố ý phổ riêng cho "Đông Hoàng đạp Nguyên tiêu" một khúc xích bát, dùng tiếng xích bát thay lời hiến tế, kết hợp với tế từ do thiếu nữ sắm vai vu nữ xướng lên, triền miên đau đớn, uyển chuyển đắm say.
Khúc này, chính là khúc Đông Hoàng khiến Kiến Lộc công tử nổi danh khắp Vân Châu.
Dù đã nhiều năm không thổi nhưng giai điệu ấy vẫn ghi khắc tại nơi sâu thẳm trong tâm hồn, chỉ cần cầm xích bát lên thì bên tai lại vang giai điệu quen thuộc.
Âm điệu các nhạc sư tấu nên đã bắt đầu biến hóa, khúc nhạc hùng tráng, hoa lệ mở màn cho Đông Hoàng. Thiếu nữ vào vai vu nữ mặc tế phục đỏ trắng, đáp dải lụa dài đặt chân trần lên đài diễn dựng bằng gỗ. Nàng nằm sấp trên đài, nhìn đám đông bên dưới, rồi chậm rãi nâng chiếc cổ thanh tú, lộ ra đôi mắt nhu tình như nước. Trang phục vu nữ xõa tung tựa đóa anh đào nở rộ, dần khép lại khi vu nữ đứng lên. Vu nữ đong đưa vòng eo thướt tha như rắn nước, chậm rãi vươn những ngón tay thon dài, trắng nõn hướng về phía bầu trời đêm đầy sao, rồi bắt đầu ngâm xướng với vẻ thiết tha mà quyến rũ:
"Gió lành chừ ngày tốt, hớn hở chừ đón ngài*~"
*Trích từ bài "Đông Hoàng Thái Nhất", là bài mở đầu trong chùm thơ "Cửu Ca" gồm 11 bài ca tế thần do Khuất Nguyên cải biên từ các bài dân ca nước Sở. Bản dịch câu trên của Đào Duy Anh. Ngồi quắn não dịch câu thơ cả buổi xong phát hiện có bản dịch sẵn ?. Và Winky Thi cũng có phổ nhạc bài này luôn (mới update chú thích cho chương trước, quý dị nào chưa thấy có thể coi lại). Không tìm được bản vietsub nên toi để dịch thơ dưới cmt nhe.
https://www.youtube.com/watch?v=IlkBPOX2u7I
Mồng tám tháng Giêng là ngày lành tháng tốt Đông Hoàng theo gió trở về Thần Quốc. Tế từ vốn nên do giọng nam vu trang nghiêm, mạnh mẽ xưng tán, giờ qua lời nữ vu tha thiết lại càng thêm phần du dương. Chung Ly Sóc ngồi quỳ ở hậu đài, ngước nhìn dáng người lả lướt của vu nữ, nhìn tế phục của người nọ uyển chuyển lay động như nước trên đài. Nghe những âm điệu hoa lệ các nhạc sư tấu nên, lòng nàng thầm nghĩ, nếu ta là Đông Hoàng, nhất định cũng sẽ mở cửa Thần Quốc, đến đón vu nữ của mình.
Thiếu nữ Ty Mệnh đóng vai vu nữ có gương mặt xinh đẹp, dáng người thướt tha, bước nhảy nhanh nhẹn, uyển chuyển. Quần chúng dưới đài như si như say, ngay cả reo hò cũng không dám phát ra, chỉ sợ quấy nhiễu đến sự trang nghiêm, tình cảm của nàng.
Cái đẹp ấy, cũng khiến Tiểu Công chúa Huyên Cảnh Ninh đứng trên thuyền hoa bên đài diễn rung động. Nhìn dáng múa mỹ lệ của vu nữ, Công chúa thầm tán thưởng: "Giám Thiên Ty đúng là có nhiều tiểu tỷ tỷ xinh đẹp thật."
Thuyền hoa bên đài chính là nơi có thể tránh đi đám đông mà vẫn xem rõ ràng tiết mục biểu diễn. Nơi đây đã sớm được Tiểu Công chúa bao trọn. Lúc này, tỷ muội ba người sóng vai đứng bên nhau xem tiết mục Giám Thiên Ty và Thái Nhất Môn chuẩn bị, có cảm giác thú vị khác hẳn.
"Đa số Ty Mệnh của Giám Thiên Ty đều có thần linh để cung phụng, đương nhiên phải là những người có dung mạo xinh đẹp mới được." Trưởng Công chúa giải thích, lại quay đầu nhìn trưởng tỷ đang hết sức chăm chú xem diễn, nói: "Thiếu nữ đóng vai vu nữ này đẹp như vậy, cũng không biết lát nữa người diễn Đông Hoàng lại là thế nào. Nghe nói năm nay Đại Ty Mệnh cho đồ đệ vào Giám Thiên Ty, không phải sẽ là Thiếu Ty Mệnh đó chứ? Trưởng tỷ, tỷ có gặp Thiếu Ty Mệnh chưa?"
"Gặp rồi, là một đứa bé rất xinh đẹp." Huyên Cảnh Thần quay đầu, cười đáp lại câu hỏi của muội muội.
"Đẹp là được." Huyên Cảnh Ninh gật gật đầu, lại chuyển mắt sang đài diễn.
Vu nữ trên đài nhảy xong điệu linh tê, lúc này đang thu lại bàn tay chỉ lên trời cầu khẩn, từ cao giọng tán dương chuyển sang thấp giọng ngâm xướng. Từng tiếng chuông vang leng keng từ các nhạc sư đập vào lòng người, như nước mưa tí tách chảy xuôi. Tiếng thất huyền cầm du dương hòa cùng lời thỉnh cầu bi thiết của vu nữ, đau thương mà đẹp đẽ.
Vu nữ hát:
"Đứng lặng một mình nơi đầu núi. Phía bên kia, mây kéo giăng hàng.*"
*Câu này trong bài "Sơn Quỷ", cũng thuộc "Cửu Ca". Bản dịch của Phạm Thị Hảo. Và ừ, cũng có phổ nhạc của Winky Thi. Với đứa mê tiếng trống như toi thì hayyyyy lặm ú hu hu.
https://www.youtube.com/watch?v=mklIUfQq-bo
Nàng tha thiết xướng ca. Linh tê đã hết, Đông Hoàng vẫn chưa xuất hiện.
Ta nên đến đâu để tìm người đây? Núi cao vời vợi? Quy Khư thăm thẳm? Dẫu có đi hết Cửu Châu cũng không thấy được bóng dáng người.
Áo tế của vu nữ chậm rãi xõa tung khi nàng quỳ rạp xuống đất. Như một đóa hoa anh đào nở bừng đến cực hạn, rơi xuống thịnh cảnh ngày xuân.
Tình cảm của nàng, khao khát của nàng, chờ mong của nàng, đều hòa vào đôi mắt nhu tình như nước kia. Cách thật xa, Huyên Cảnh Thần nhìn ánh mắt long lanh của vu nữ, lòng trống vắng cô liêu. Như thể người mong mỏi chờ đợi Đông Hoàng quay đầu nhìn lại không phải vu nữ, mà là nàng.
Vượt qua ngàn năm, nàng thấy mình đứng trước lăng Thủy Đế, nhảy trọn bảy ngày linh tê, đợi chờ người yêu thương nhất cuộc đời này có thể mở mắt ra một lần nữa.
Nhưng Đông Hoàng của nàng không phải Thủy Đế. Đông Hoàng của nàng là Chiêu Minh Thái tử Chung Ly Sóc, một người vĩnh viễn không thể nào tỉnh lại.
Nỗi buồn ấy lạc vào tim, lại không kiềm được mà lã chã rơi lệ.
Nước mắt vu nữ lăn khỏi khóe mi. Tiếng nhạc của các nhạc sư lại càng trở nên kỳ ảo, linh hoạt. Thất huyền cầm da diết, một tiếng chuông vang, toàn bộ đèn trên đài nháy mắt bừng sáng. Bất luận người ở trên hay dưới, tất cả đều cùng vu nữ ngước mắt nhìn về phía bầu trời đêm.
Thầm nghĩ, Đông Hoàng đến rồi.
Thiếu niên thân mặc vũ y mang trang dung thần thánh yêu diễm mà xinh đẹp, tay nắm chặt xích bát, nương dải lụa do các Ty Mệnh khống chế, theo cơn gió chậm rãi đáp xuống từ bầu trời đêm. Tất cả mọi người chăm chú vào nàng. Dung nhan anh tuấn tuyệt mỹ kia, dáng người phiêu dật tựa tiên giáng kia, ngỡ như Đông Hoàng trong tranh vẽ rơi xuống nhân gian.
Thiếu niên nắm xích bát nhìn thiếu nữ đang thành kính cung phụng trên đài, khẽ thở ra. Mọi người đang nhìn nàng, chờ đợi một câu: "Dạ đăng theo gió đến đây, mang độc người về Thái Nhất."
Huyên Cảnh Thần cũng đang đợi câu này. Tất cả những ai đang chờ đợi đều mong vu nữ có thể nghênh đón kết cục trọn vẹn.
Nhưng Chung Ly Sóc không xướng lên câu ấy. Nàng nâng tay, đặt xích bát lên môi, mỉm cười thổi tiếng xích bát du dương lan khắp mặt sông.
Biến ảo dịu êm, hào hùng mạnh mẽ. Tiếng xích bát êm ái vang vọng trên đài như tiếng của thần linh.
Mọi người bên dưới đồng loạt lộ vẻ kinh ngạc, tính cả hai vị Công chúa trên thuyền. Trưởng Công chúa khẽ reo một tiếng, nói: "Thiếu niên diễn Đông Hoàng này..."
Nàng quay đầu, trông sang trưởng tỷ đứng cạnh bên, lại thấy trưởng tỷ đã bất giác siết chặt lan can, nhìn chăm chú vào thiếu niên đang từ từ đáp xuống trên đài.
Thiếu niên thân mặc vũ y hạ xuống từ bầu trời đêm, một tay nắm xích bát đặt bên môi thổi, một tay vươn về phía vu nữ mà mỉm cười. Tay vu nữ chạm đến, người cũng ngả vào lòng thiếu niên.
Thiếu niên mỉm cười thổi xích bát như dịu dàng hỏi: Thần Quốc vắng lặng mà lạnh lẽo. Phàm trần ấm áp lại nồng nàn. Nàng có còn muốn theo ta đến Thần Quốc?
Vu nữ rưng rưng cười đáp: Phàm trần ngàn vạn người có tình, thần minh của ta lại ở nơi thăm thẳm trong mây. Một mình cô đơn, rét lạnh buốt giá. Ta đi theo người, người mới là chốn về của ta.
Các nàng một hỏi một đáp. Xích bát hòa cùng tiếng vu nữ miên man mà tha thiết, da diết khiến người ta rơi lệ.
Thiếu niên dưới đèn có dáng người phong lưu, tiêu sái. Dung nhan che nửa trìu mến, nhu hòa. Bờ mi ấy, đôi mắt ấy, tư thái ấy, trong mắt Huyên Cảnh Thần cực kỳ giống một người. Tiếng ngự long quen thuộc vang vọng Cửu Châu kia siết chặt lấy tâm trí nàng trong khoảnh khắc.
Trên đời này, thật sự có Đông Hoàng hóa thân sao?
Nếu các đời quân chủ Sở Quốc đều là Đông Hoàng, vậy vị thần chí cao vô thượng kia tối nay có thể ngoái đầu trông về phía phàm trần, nhìn nàng một lần nữa hay không?
Như cảm nhận được suy nghĩ ấy, thiếu niên một tay nắm xích bát, một tay ôm lấy vòng eo vu nữ trên đài bất chợt trông về phía thuyền hoa. Đôi mắt sáng ngời, khóe mi dặm son, bàn tay cầm xích bát, cùng tư thái anh tuấn, phong lưu kia, thoáng chốc đã túm chặt lấy ánh nhìn của Huyên Cảnh Thần.
Cách một khoảng xa, Huyên Cảnh Thần dường như thấy được thiếu niên khẽ mỉm cười.
"Tử Đồng."
Chỉ một nụ cười đã khiến nàng như vượt qua vô hạn thời gian, vượt qua bờ sông Lương Thủy, vượt qua ngọn lửa dữ hừng hực thiêu đốt, được Chung Ly Sóc ôm vào lòng.
Bệ hạ, của ta.
Nàng nhẹ giọng đáp lại. Theo bước nhảy của Đông Hoàng trên đài cao, nàng như trở thành vu nữ trong lòng người nọ, lâm vào ảo cảnh không muốn hồi tỉnh.
Huyên Cảnh Thần biết mình hẳn đã chìm trong cảnh mộng mà các Ty Mệnh dựng nên cho bá tánh. Nhưng chỉ tại khoảnh khắc này, nàng không muốn tỉnh lại.
Thiếu niên tuấn mỹ thổi xích bát kia khiến nàng cảm thấy quen thuộc, quen thuộc đến mức có thể xem thành điện hạ mà nàng muốn đi theo cả đời. Dẫu chỉ là một giấc mộng thoáng qua, chỉ cần có thể gặp lại người kia, vậy cứ chìm đắm.
Nàng thật sự quá mức nhớ nhung Chung Ly Sóc.
Nỗi nhớ này không ai có thể diễn tả, lại sâu sắc đến mức thẩm thấu khắp người.
_____________
Đại Ty Mệnh: Cho trước cái trailer.
_____________
Mồng tám tháng Giêng, ngày tốt, Đông Hoàng về Thần Quốc. Nên mồng tám tháng Giêng người ta mới đi lễ đông tới mức Sóc đi tắm suối nước nóng thiếu chút nữa kẹt ngay cửa. Cũng là ngày sinh Sóc.
Vu nữ nhảy linh tê bảy ngày, là thành mười lăm, Nguyên tiêu, Đông Hoàng mở cửa.
Chương nào cũng như dầy chắc chớttttt.