HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 20
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Đại Ty Mệnh Thanh Lam, thuở bé gần gũi với đất trời, ngũ hành tu vi cực cao. Sư phụ của Thanh Lam vẫn luôn cảm thấy nàng sẽ trở thành Đại Ty Mệnh ưu tú nhất của Sở Quốc, đưa Thái Nhất Môn đang dần suy thoái trở về thời cường thịnh. Tiếc rằng, Thanh Lam yêu vạn vật đất trời, duy chỉ không thích quân chủ trên vương tọa. Mãi đến sau này, khi xuất hiện một Nhẫm Nhiễm càng ưu tú hơn nhưng đồng thời cũng cố chấp đến tận cùng, Thanh Lam rốt cuộc có thể buông sứ mệnh Thiếu Ty Mệnh của mình mà đi ngao du.
Những kẻ gần gũi với căn nguyên của thiên địa như họ, là người kề cận trần thế nhất, mà cũng xa rời trần thế nhất. Để không dính nhân quả, Thanh Lam rất hiếm khi đoán chữ cho ai. Xưa nay nàng chỉ bói cho ba người. Một là Huyên Cảnh Thần, chủ nhân thiên hạ mà số mệnh an bài. Một là Thứ Đế Chung Ly Trần, người đáng ra nên là quân chủ vong quốc. Còn một, chính là Chung Ly Sóc hiện đang ngồi ngay trước mặt nàng đây.
Một… đứa trẻ lẽ ra đã chết trong cung tường vào năm tám tuổi.
Trong tinh quỹ của Đông Hoàng, quốc quân cuối cùng của Sở Quốc hẳn nên là Thứ Đế. Sự bạo ngược của Thứ Đế khiến Sở Quốc rơi vào chiến loạn nhiều năm. Vì bách tính thiên hạ, Đại Tướng quân Huyên Cảnh Thần đứng dậy khởi binh.
Tất cả những điều đó, đều không liên quan đến đứa bé kia.
Mãi đến khi đi ngang qua Vân Châu, nhìn thấy thiếu niên lẽ ra đã chết ấy, Thanh Lam mới phát hiện nàng đã không tính được tinh quỹ của đứa bé này nữa. Lần đầu tiên không thể bói ra tinh quỹ, Thanh Lam quyết định trở về thành Nguyên Châu, lưu lại quan sát biến số thiên hạ này.
Nàng nhìn Thứ Đế chết đi, nhìn vạn dân quy phục. Vốn nàng nghĩ mình còn nhìn thấy Chung Ly Sóc vững vàng giữ được giang sơn, nhưng cuối cùng, tinh bàn của Sở Quốc lại đột nhiên sụp đổ. Chung Ly Sóc chết đi, chiến loạn vốn nên kéo dài đằng đẵng được bình ổn chỉ trong vòng nửa năm. Mà tinh quỹ, cũng khôi phục lại dáng vẻ như Thanh Lam đã bói ra được từ hơn mười năm trước.
Biến số kia mất rồi, tất cả quay về quỹ đạo vốn dĩ. Huyên Cảnh Thần vẫn làm chủ thiên hạ. Mà bách tính Cửu Châu vì bớt được mấy năm chiến loạn nên nhanh chóng khôi phục sinh cơ.
Tất cả những thứ đó, đều bởi vì Chung Ly Sóc.
Chung Ly Sóc, là ơn trạch mà Đông Hoàng ban cho.
Ôm suy nghĩ ấy, Thanh Lam từng hao phí tâm lực, dâng hương vấn linh, chỉ muốn kết nối âm dương, hòng hỏi rõ tất cả. Nhưng không ngờ, chưa lần nào được toại nguyện. Linh hồn Chung Ly Sóc không đi đến Quy Khư, cũng không trở lại vòng tay của Đông Hoàng. Nàng vẫn luôn thắc mắc không biết Chung Ly Sóc chết rồi đã đi đâu, thậm chí từng hoài nghi liệu đối phương có phải là hóa thân của Đông Hoàng như truyền thuyết Sở Quốc đã nói. Mãi đến hôm nay, thấy được thiếu niên này, nàng mới rõ ràng hết thảy.
Chung Ly Sóc chỉ quay lại tinh quỹ vốn dĩ của mình mà thôi.
Thân là Đại Ty Mệnh, gặp qua rất nhiều chuyện không thể nói, cũng vì thế mà có rất nhiều chuyện không thể nói. Người chết đã qua không truy đuổi, người sống có đến đừng quay đầu. Thanh Lam biết nhiều quy tắc của thế gian, cũng chính vì lẽ đó nên trong nháy mắt nhìn đến Chung Ly Sóc, nàng không nói, cũng không thể nói.
Nàng biết Chung Ly Sóc nghe hiểu, bèn cười: “Thế gian này có ngàn vạn chuyện lạ. Từ nhỏ ta đã đọc Thái Nhất tạp lục, nhìn đến bao nhiêu điều diệu kỳ, không ngờ hôm nay lại xảy ra ngay trước mắt. Bất luận thế nào cũng là chuyện đáng giá chúc mừng. Tiểu công tử, lấy trà thay rượu, ta kính ngươi một ly.”
Chung Ly Sóc liễm đi sự kích động trong mắt, cũng giơ chung, đáp rằng: “Ta cũng kính tiên sinh một ly. Tiên sinh quả là thế ngoại cao nhân.”
“Lần này không nói ta là bịp bợm nữa sao?” Thanh Lam cười trêu, rõ là hết sức vui vẻ.
“Ta chưa bao giờ nghĩ vậy.” Chung Ly Sóc cười cười, bình thản đáp lời.
“Ta đây vẫn còn nhớ rất rõ.” Thanh Lam ho nhẹ một tiếng, ra mòi khí khái: “’Giám Thiên Ty đoán vụ mùa, định tiết khánh, nhưng có thể quyết được cả một đời người sao? Nói cái gì mà chủ nhân thiên hạ. Bây giờ chủ nhân thiên hạ không phải bệ hạ ngài ư? Ngài khỏe mạnh, Thái tử phi làm sao có thể làm chủ nhân thiên hạ? Hơn nữa, còn có ta đây! Khoan nói cái này, chỉ nói nếu Thái tử phi muốn làm phản, ta là người đầu tiên không tin. Đám người Thái Nhất Môn này toàn nói hươu nói vượn, muốn lừa người thì ai cũng là bịp bợm. Giám Thiên Ty cũng cùng một giuộc. Bệ hạ ngài tin những lời nhảm nhí ấy sao?’”
Thanh Lam thuật lại lời mà Chung Ly Sóc từng nói ở tẩm cung Hoàng đế năm xưa. Nàng lớn hơn Chung Ly Sóc những ba mươi tuổi, nhưng một chút ‘yêu trẻ’ cũng không có. Thuật xong những lời Chung Ly Sóc vì che chở Thái tử phi mà mắng Thái Nhất Môn, Thanh Lam lại cười: “Công tử ngày đó ngay cả yêu đạo cũng mắng ra.” Không khéo, Thanh Lam cũng là Thái Nhất đạo nhân, ngày đó bị mắng lây từ đầu chí cuối.
Chung Ly Sóc thoải mái cười: “Ta đã quên hết rồi, tiên sinh vẫn còn nhớ sao?”
“Nhớ chứ.” Thanh Lam cười nói: “Đó vẫn là lần đầu tiên ta thấy công tử nói năng lí lẽ, dõng dạc như vậy. Thật sự khiến người ta kính nể.”
“Công tử thật ra là một vị…”
Chung Ly Sóc vội vung tay: “Nhắc cái này làm gì chứ? Thật ra ta đã không nhớ nổi rất nhiều chuyện. Có thể sống đã là tốt lắm rồi.”
“Ngày đã qua không thể giữ lại. Quá khứ cứ buông là được.” Chung Ly Sóc nâng chung mời Thanh Lam: “Hôm nay nhìn thấy tiên sinh, nỗi âu lo trong lòng đã hoàn toàn tiêu tán. Chiêu Minh, vô cùng cảm kích.”
“Công tử quả nhiên vẫn hào hiệp như xưa.” Thanh Lam gật đầu, nói: “Ta bây giờ tuy không làm được gì nhưng nếu công tử có cần, ta hẳn có thể giúp đỡ.”
Chung Ly Sóc khoát tay, cười nói: “Không nhọc tiên sinh. Ta hiện giờ sống rất tốt, vui vẻ hơn xưa không biết bao nhiêu lần. Chỉ là…”
“Công tử không yên lòng bệ hạ? Phu thê kết tóc là chuyện thường ở đời. Nếu có lòng thì tiếp tục nhân duyên cũng không khó.” Thanh Lam nghĩ thầm hai người này đúng là một đôi trời đất tạo nên, bất luận sống hay chết đều ở cùng một chỗ, là mệnh Uyên Ương Hồ Điệp hiếm thấy.
Như bị Thanh Lam nói trúng tâm sự, Chung Ly Sóc thoáng ngượng ngùng cười cười, lại dè dặt hỏi: “Vừa rồi là nàng sao?”
Thanh Lam gật đầu: “Bệ hạ đến Thái Nhất Quan để dâng hương. Hôm nay là minh thần của Chiêu Đế.”
Lòng Chung Ly Sóc căng chặt, nửa là mừng rỡ, nửa là ưu thương. Nàng than nhẹ một tiếng, nói: “Hóa ra nàng vẫn còn nhớ sao?” Còn nhớ hôm nay là ngày mừng thọ của nàng, như vậy phải chăng trong lòng Hoàng hậu vẫn có nàng? Bất luận đó là tình cảm thế nào, biết mình được Hoàng hậu nhớ nhung, Chung Ly Sóc vẫn rất mực vui vẻ.
“Công tử không thể nói với người khác, tại sao không tìm một cơ hội để giải thích cho bệ hạ?” Thanh Lam biết, trong lòng vị vua đứng đầu một nước kia thật ra vẫn nhớ nhung Chung Ly Sóc.
Nhưng Chung Ly Sóc lại lắc đầu, đáp rằng: “Không thể nói. Việc này, cũng chỉ có tiên sinh mới tin. Thân phận ta như vậy, nhiều lời vô ích.”
Nàng từng là quân vương, nếu nói cho Hoàng hậu thì bảo Hoàng hậu phải lựa chọn thế nào đây? Bằng tính tình ngay thẳng của người kia, chắc chắn sẽ cho nàng sự tôn quý. Nhưng điều Chung Ly Sóc muốn lại không phải thứ đó. Điều nàng muốn là vui vẻ sống một đời, mà trong cuộc đời ấy còn bao gồm cả việc được ở bên Hoàng hậu.
Vốn nàng nghĩ mình không cầu mong điều gì, ngờ đâu lại có quá nhiều thứ hy vọng xa vời như vậy.
Thanh Lam hiểu rõ ngụ ý trong lời Chung Ly Sóc, nhưng lòng lại nghĩ rồi sẽ có một thân phận để hai người có thể thẳng thắn với nhau. Mà thân phận ấy, chỉ Chung Ly Sóc mới thích hợp.
Giám Thiên Ty bọn họ đã rất lâu không can dự vào chính sự. Chuyện này, bắt buộc phải nhúng tay. Về phần bệ hạ, rồi sẽ đến lúc bệ hạ cam tâm tình nguyện hạ chỉ.
Chung Ly Sóc và Thanh Lam ngồi cùng nhau suốt một buổi trưa. Bởi vì cả hai đều không thể nói ra quá mức rõ ràng nên đã hàn huyên rất nhiều những lời mập mờ như đánh đố. Đại Ty Mệnh cả một đời dốc sức trắc toán tinh bàn vô cùng hiếu kỳ với những gì Chung Ly Sóc đã trải qua. Tỉ như thay đổi của thân thể sau khi tỉnh lại cùng những điều ngộ ra. Hoặc là trước khi bị lửa lớn thiêu đốt, có một số chuyện Chung Ly Sóc đã không thể nhớ rõ, như những gì liên quan đến Thứ Đế hay triều chính, nhưng tháng ngày niên thiếu ở bên cạnh Hoàng hậu vẫn rất khắc sâu.
Đại Ty Mệnh bèn cất tiếng an ủi, đã bắt đầu lại từ đầu, chỉ cần sống những tháng ngày vui vẻ là được. Đại Ty Mệnh chỉ cho rằng Chung Ly Sóc quên mất cái chết của Thứ Đế cùng những ân oán trước kia, nhưng lại không biết Chung Ly Sóc không phải quên, mà là buông xuống. Bởi vì Chung Ly Sóc cảm thấy bất luận là công đức hay tội nghiệt, tất cả đều đã tiêu tan cùng cái chết của nàng. Bây giờ nàng được ân dùng cuộc đời của người khác thì phải thay Nhạc Chính Tố sống trọn một đời.
Đời người như dòng nước chảy về đông, đổ ra đại dương không hề quay lại. Chỉ có thể một đường thẳng hướng đông, bất luận là triều dâng sôi trào hay gió êm sóng lặng, đều phải sống thật trọn vẹn.
Hai người nói hết buổi chiều, đến khi Chung Ly Sóc giải bày xong xuôi, Thanh Lam mới đứng dậy đưa nàng ra ngoài. Chung Ly Sóc vốn định từ chối, nhưng Thanh Lam lại cười nói: “Nhạc Chính đại nhân vô cùng che chở ngươi. Cả một buổi trưa không gặp, sợ là đã tìm kiếm khắp nơi. Ta đi theo sẽ khiến người nhà ngươi an tâm hơn một chút.” Hơn nữa còn có thể tìm được một cái cớ cho hành động của Giám Thiên Ty.
“Đi thôi, tiểu công tử.”
Chung Ly Sóc không cách nào từ chối nữa, bèn gật đầu đuổi theo bước chân Thanh Lam. Quả nhiên, hai người vừa ra không lâu đã nghe được rừng mai khắp nơi vang tiếng gọi tên Nhạc Chính Tố. Chung Ly Sóc chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, đành đáp lại lời gọi của thị nhân ngay dưới ánh mắt ngập tràn từ ái của Thanh Lam, sau đó được đưa đến trước mặt trưởng tỷ.
Nhạc Chính Dĩnh vừa thấy Chung Ly Sóc đã vội chạy đến. Nhìn đạo bào dày nặng trên người muội muội, nàng lo lắng hỏi: “Tố, có bị thương chỗ nào không? Muội đi đâu vậy?”
Chung Ly Sóc đành bày ra dáng vẻ vô tội, nhẹ giọng đáp: “Trưởng tỷ, ta không sao.”
“Tiểu công tử chỉ đến chỗ ta làm khách thôi. Xin Nhạc Chính đại nhân cứ yên tâm.” Thanh Lam đứng bên cạnh mở miệng, bấy giờ mới gọi được ánh nhìn từ Nhạc Chính Dĩnh.
Nhạc Chính Dĩnh quay đầu trông sang, thấy ngay gương mặt trẻ tuổi mấy mươi năm vẫn như một ngày của Thanh Lam, bèn khom người hành lễ: “Tham kiến Đại Ty Mệnh. Lần này xá đệ phiền Đại Ty Mệnh nhiều rồi.”
Thanh Lam khoát tay, nói: “Tiểu công tử vô cùng thú vị. Có thể được nàng bầu bạn, lòng ta rất vui.” Sau, Thanh Lam lại quay sang Chung Ly Sóc: “Tiểu công tử đã gặp được người nhà, vậy tại hạ cáo từ đây. Tiểu công tử, ngày khác có duyên lại đến nga.”
Chung Ly Sóc gật đầu mỉm cười. Thanh Lam cũng cười cười, rồi chẳng để ý ai khác mà chắp tay đi thẳng.
Nhạc Chính Dĩnh dõi theo Thanh Lam đi xa mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Chung Ly Sóc, thấy bộ dáng ngây ngô, hồn nhiên ấy lại vừa bực mình vừa buồn cười, nói: “Muội làm sao mà lại chạy đến tận chỗ của Đại Ty Mệnh đại nhân vậy?”
Chung Ly Sóc vờ kinh ngạc, hỏi: “Thanh Lam tiên sinh chính là vị Đại Ty Mệnh kia đó sao?”
Nhạc Chính Dĩnh gật đầu xem như trả lời, lại nói: “Xem như tìm được rồi, sau này đừng chạy xa như vậy nữa, biết chưa?”
Chung Ly Sóc ứng tiếng, lại nghe Nhạc Chính Dĩnh tiếp: “Nếu còn có lần sau, ta phải chạy đi tìm người của Giám Thiên Ty bói xem muội chạy đi đâu thôi. Muội ấy... thật sự là quá mức hoạt bát rồi.” Một chút cũng không để bụng thân thể của bản thân.
_____________
Có đứa em dẫn đi chơi mà sơ sẩy một chút là nó chạy mất tiêu ?