HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 15
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
“Hoàng tỷ định dùng khúc phổ làm quà đáp lễ?” Mãi một lúc sau Tiểu Công chúa mới phản ứng lại, nói với vẻ phức tạp: “Tỷ mua khúc phổ cho người ta vào thời điểm này, liệu có thích hợp không?”
“Thích hợp.” Nữ hoàng gật đầu, vẻ mặt hiển nhiên.
Tiểu Công chúa nghĩ thầm Nhạc Chính Tố trông giống Thái tử như vậy, mà trưởng tỷ hiện đang xem xét đối tượng đại hôn. Trong lòng trưởng tỷ thật sự không suy xét gì hết sao?
Công chúa vừa hy vọng Nữ hoàng nhìn gương mặt kia có thể nhớ đến Thái tử, lại vừa chờ mong nàng sẽ chọn một người không hề liên quan. Dẫu có tương tự, thì cũng chỉ là tương tự, chỉ khiến người ta nhớ đến dấu vết từng tồn tại của Thái tử mà thôi. Nếu trưởng tỷ thật sự có tình thì có cảm thấy càng thêm đau buồn hay không?
Trong lòng Công chúa rối ren trăm mối, cuối cùng chỉ cắn môi dưới, nói: “Vậy ta lấy danh nghĩa phủ Công chúa đưa đi, vậy có được không?”
“Đương nhiên phải vậy.” Nữ hoàng cũng có ý đó. Dù sao đối với đứa bé kia mà nói thì cũng chỉ là muốn thực hiện lời hứa. Hơn nữa đối phương còn là muội muội của Nhạc Chính Dĩnh. Nàng đưa chút quà mọn cho tiểu muội muội thì vẫn còn nằm trong phạm vi cho phép.
Nghe được câu trả lời ấy, Tiểu Công chúa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Từ những lời đó, nàng liền suy ra được tỷ tỷ vẫn không có tâm tư gì. Đôi lúc nàng cảm thấy tỷ tỷ mình về phương diện nào đó thật sự là một người đơn giản. Có lẽ là tỷ tỷ đủ mạnh mẽ để chống lại những kẻ chèn ép, hoặc là suốt ngày phải nhìn bao nhiêu nham hiểm, xảo quyệt trong triều đình khiến tỷ tỷ khi đối mặt với người nào đó chỉ muốn giữ lại một tấm lòng thật đơn thuần, giản dị.
Giúp người ta tặng quà nhưng lại nhận được nhiệm vụ mới từ hoàng tỷ, Tiểu Công chúa quay về phủ. Nàng định đợi qua Nguyên tiêu, khi Hoằng Văn Quán tựu trường thì sẽ đích thân đến bái phỏng Lâm Mộng Điệp. Dù sao hoàng tỷ cũng không nói muốn đưa cho Nhạc Chính Tố lúc nào, thế thì bất luận sớm hay muộn đều không quan trọng.
Dùng bữa trưa xong, Nữ hoàng tiễn đi Tiểu Công chúa, tiếp tục xử lý chính vụ. Từ khi đăng cơ đến nay, Nữ hoàng vẫn luôn cần mẫn, chăm chỉ, dù là ngày lễ tết cũng không thôi vất vả vì quốc gia. Thậm chí đôi lúc thân thể không khỏe, nàng cũng chưa bỏ sót buổi triều sớm nào.
Lâm triều xong, Nữ hoàng sẽ giữ Lục bộ Thượng thư và các đại nhân của Xu Mật Viện ở lại, giải quyết vấn đề xuất hiện trong lúc phê duyệt tấu chương chiều hôm trước. Dùng qua bữa trưa, nàng lại bắt đầu xử lý đống tấu chương chất chồng. Chạng vạng, Nữ hoàng lại dẫn thị nhân đến thao trường ở Tây Cung cưỡi ngựa, bắn cung. Sau đó là tắm rửa, thay y phục, lại tiếp tục đọc đêm, đến tận khuya mới tắt đèn đi ngủ.
Sự cần mẫn của nàng, ba năm qua bách tính cả nước đã biết rõ. Nữ hoàng cần chính yêu dân, thống trị triều đình ngày càng ổn thỏa. Cũng chính vì nguyên nhân đó mà có rất ít quan chức xem thường nàng.
Đương nhiên, thi thoảng cũng có lúc nghỉ ngơi. Vào những ngày rảnh rỗi, Nữ hoàng sẽ mang Thống lĩnh Tô Ngạn Khanh và Nhạc Chính Dĩnh đại nhân đến kinh giao kiểm tra tình trạng cày bừa vụ xuân hoặc thu hoạch vụ thu. Có lẽ qua vài năm nữa, khi triều đình càng trở nên hùng mạnh thì Nữ hoàng còn có thể đi thuyền xuôi từ Nguyên Châu, thị sát dân sinh hai bên bờ sông.
Chúng cung nhân đều rất kính nể Nữ hoàng, kính nể rồi lại có phần đau lòng. Mà chúng cung nhân đau lòng Nữ hoàng thì cũng như các đại thần, đều mong Nữ hoàng tìm được một người biết nóng lạnh, biết sẻ chia chứ không phải vẫn một lòng nhớ thương Chiêu Đế đã chết.
Thế nên khi người tri âm “nổi” nhất trong lời đồn đại là Vân Trung Vương Chung Ly Mạc đến bái phỏng bệ hạ sau giờ trưa thì chúng cung nhân đồng loạt trở nên hưng phấn.
Khi thị nhân tại đế cung bẩm báo Vân Trung Vương cầu kiến, Nữ hoàng đúng lúc đang phê đến tấu chương của Thứ sử Trung Châu Thôi Kiện xin được phân phối vũ khí từ Binh bộ. Vì đặc thù thời tiết ở Trung Châu nên vũ khí rất dễ hư hao, mỗi năm đều sẽ xin thêm một số. Nghe giọng thị nhân, Nữ hoàng còn thoáng kinh ngạc. Năm hết Tết đến, Vân Trung Vương không đi tìm Cảnh An mà đến nơi này của nàng làm gì? Hẳn là đến thỉnh chỉ tứ hôn. Mới hôm qua còn nói không gấp mà sang hôm nay đã có mặt rồi.
Nữ hoàng buông chiếc bút son trong tay, nói với thị nhân: “Triệu hắn vào đi.”
Vân Trung Vương được tuyên đi theo sau thị nhân, bước chân vội vã vào Triêu Huy Điện. Hắn vừa đến, Nữ hoàng cũng lập tức buông chính vụ trong tay, giương mắt nhìn.
Thanh niên cao ráo, tuấn lãng với gương mặt trắng nõn mặc vương phục, mang ngọc quan thật ngay ngắn, đứng dưới điện cung kính thi lễ, nói: “Thần Chung Ly Mạc tham kiến bệ hạ.”
Trong ấn tượng của Huyên Cảnh Thần, Vân Trung Vương là một thiếu niên hoạt bát, vui vẻ, song lại có phần lỗ mãng. So với điện hạ nhìn như phong lưu nhưng thực chất vô cùng điềm đạm thì Vân Trung Vương có tất cả những đặc điểm mà một thiếu niên nên có. Chẳng biết bắt đầu từ bao giờ, thiếu niên hoạt bát kia đã biến thành dáng vẻ quý công tử nhẹ nhàng thế này rồi.
Vào thời Thứ Đế tiền triều, Trung Châu Vương mưu phản, liên lụy đến một đám hoàng tộc Chung Ly. Cuối cùng, hoàng thất chỉ còn lại duy nhất một mạch của Thứ Đế cùng với ấu tử của Vân Trung Vương là Chung Ly Mạc. Chung Ly Mạc và Chiêu Đế chính là huynh đệ đồng tông. Trước khi Chung Ly Mạc được đưa đến Hoằng Văn Quán thì bọn họ đã từng lớn lên bên nhau bốn năm. Lại thêm lão Vân Trung Vương có công nuôi nấng Chiêu Đế nên đối với người đệ đệ duy nhất còn lại này, Chiêu Đế rất mực quan tâm.
Cũng chính vì lí do đó nên Huyên Cảnh Thần sau khi lên ngôi cũng không nghe theo ý của các đại thần và cả Chung Ly Mạc mà tước đi vương vị của hắn, vẫn để hắn làm một Vân Trung Vương vô ưu vô lo như trước.
Nhưng không ngờ, người đệ đệ này và muội muội nàng ấy vậy mà lại phải lòng nhau.
Hai bên tình nguyện, đương nhiên là chuyện tốt. Nữ hoàng cũng không làm khó bọn họ mà chỉ đi thẳng vào vấn đề, hỏi rằng: “Tam Mộc đến là vì Bình An sao?”
Chung Ly Mạc ngẩng đầu, nhìn về phía Nữ hoàng. Gương mặt anh tuấn, đường nét rõ ràng kia có đôi phần bồn chồn, nhưng khi nghe được câu ấy, hắn lại thoáng kinh ngạc.
Chú ý đến điều đó, Nữ hoàng khẽ chau mày, nói: “Không phải vì chuyện hôn sự với Bình An, lẽ nào đệ còn đến tìm trẫm vì chuyện gì khác?”
Chung Ly Mạc không hề ngu dốt, nháy mắt đã rõ Nữ hoàng hẳn là biết chuyện của hắn cùng Trường An Công chúa. Hắn sửng sốt một chốc lại đáp: “Nghĩ chắc bệ hạ đã biết chuyện của thần và Công chúa. Thần ái mộ Công chúa, quả thật muốn thành tâm cầu cưới. Nhưng hôm nay thần đến cũng không phải vì chuyện này.”
“Ha, vậy còn chuyện gì có thể khiến đệ mới mồng một đầu năm đã chờ không kịp mà vào cung gặp trẫm?” Hơn nữa vẻ mặt còn nóng ruột, bất an như vậy.
Chung Ly Mạc nhìn quanh. Thị nhân hầu bên cạnh Nữ hoàng đều cúi đầu khom lưng, làm như không hề nghe thấy. Hắn do dự trong phút chốc, lại nói: “Đây là việc tư, có liên quan đến bệ hạ. Bệ hạ có thể cho cung nhân lui hết lại nghe thần nói hay không?”
Nữ hoàng quan sát Chung Ly Mạc, lòng hiếu kỳ cũng bị khơi dậy bởi vẻ mặt ngày càng bất an của hắn. Vậy nên nàng bình lui hết thị nhân, trong cả Triêu Huy Điện trống trải chỉ còn lại nàng và Chung Ly Mạc.
Cửa điện dày nặng khép lại, Triêu Huy Điện vốn sáng sủa nháy mắt trở nên tối tăm. Nữ hoàng ngồi trước án, nhìn Chung Ly Mạc đứng dưới bậc thang vén áo bào, thực hiện một đại lễ quỳ lạy với nàng.
Từ thời tiền Sở, hành lễ với Hoàng đế đã không cần làm đại lễ như vậy. Hành động của Vân Trung Vương khiến Nữ hoàng chau chặt đôi mày, hỏi: “Vì sao lại hành lễ lớn như vậy?”
“Bệ hạ.” Chung Ly Mạc ngẩng đầu, ngước nhìn Nữ hoàng đang ngồi trước án thư, gằn từng câu chữ: “Mong bệ hạ thứ cho thần đi quá, chuyện này có liên quan đến Chiêu Đế tiền triều.”
“Vi thần hoài nghi trước khi tuẫn quốc, Chiêu Đế đã bị người mưu hại.”
Không biết có phải vì Triêu Huy Điện quá trống trải hay không mà vừa nghe đến thụy hào kia, Nữ hoàng còn thoáng sửng sốt. Mà ý nghĩa trong lời Chung Ly Mạc nói lại càng khiến nàng cảm thấy mơ hồ không thật.
“Đệ nói cái gì?” Nữ hoàng hỏi lại, như không thể tin nổi Chung Ly Mạc, “Lặp lại lần nữa.”
“Bệ hạ, vi thần hoài nghi Chiêu Đế vốn có thể lên phương Bắc nhưng vì sớm biết mình không còn sống được bao lâu nên mới lựa chọn tự sát.” Giọng Chung Ly Mạc nghe quá mức bình tĩnh. Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Xin hỏi bệ hạ, liệu ngài có còn nhớ mùa đông trước khi ngài lên phía Bắc, Chiêu Đế từng bị phong hàn ốm liệt giường, có khoảng thời gian còn ho ra máu, lòng bàn tay thậm chí còn xuất hiện vân máu trông như cánh ve?”
Đã lâu lắm rồi Nữ hoàng chưa nghe ai nhắc đến điện hạ trước mặt nàng. Đâu ngờ vừa qua năm mới lại có người bắt đầu nói đến, còn là chuyện rất lâu về trước.
Nàng đương nhiên vẫn nhớ mùa đông năm ấy. Đó chính là mùa đông rét lạnh nhất mà Huyên Cảnh Thần từng trải qua từ sau khi đến thành Nguyên Châu. Năm đó, cả nước đổ tuyết, Man tộc phương Bắc như hổ rình mồi, hai châu bị bão tuyết ảnh hưởng nghiêm trọng nhất mong mỏi chờ được cứu tế. Dưới áp lực loạn trong giặc ngoài, nàng và bệ hạ rốt cuộc quyết định không ẩn nhẫn nữa mà chém một loạt Thứ sử hai châu. Hành động dứt khoát ấy để lộ thực lực họ tích góp đã lâu, cuối cùng cũng chỉnh đốn được triều cương, làm an ổn tình thế.
Nhưng chẳng lâu sau, bệ hạ đã vì vất vả quá mức mà đổ bệnh liệt giường. Từ sau khi kết hôn, Huyên Cảnh Thần đã biết sức khỏe của Thái tử không được tốt lắm. Thân thể đã mang bệnh từ trong bụng mẹ kia vừa vào thu là sẽ cảm lạnh. Thành thân bao nhiêu năm, Huyên Cảnh Thần đã quá quen với việc Chung Ly Sóc ngã bệnh. Chỉ là mùa đông năm ấy, Chung Ly Sóc lại ngủ đặc biệt lâu, rất ít khi tỉnh táo, lại còn hay nổi mẩn đỏ, không chỉ riêng bàn tay mà cả người đều là những vân máu trông như cánh ve.
Các y công chưa gặp kiểu vân máu ấy bao giờ, chỉ xem như những nốt mề đay thông thường. Cứ theo đó mà chữa trị, bệ hạ quả thật từ từ khỏe lên. Đến mùa xuân thì đã không khác gì bình thường.
Huyên Cảnh Thần đến giờ vẫn còn nhớ dáng vẻ uống thuốc của bệ hạ. Từng bát, từng bát nước thuốc đen tuyền kia, bệ hạ chỉ xem như nước trắng thông thường mà uống vào, mày còn chẳng chau lấy một chút. Thậm chí có hôm, bệ hạ còn nâng bát nói: “Bệnh của trẫm phải liên tục dựa vào số nước thuốc này. Biết đâu cứ uống như vậy là trẫm có thể sống lâu trăm tuổi cũng không chừng.”
Nàng muốn sống, sống đến trăm tuổi. Chờ bệ hạ khỏi bệnh rồi, Huyên Cảnh Thần cũng nghĩ lấy tâm thái đó của bệ hạ, có lẽ thật sự sẽ sống được trăm tuổi. Tiếc là mùa hè năm sau đó, bệ hạ lại ra đi.
Thì ra một đời lại ngắn ngủi như vậy.
Suy nghĩ của Nữ hoàng bị kéo đi xa, cuối cùng mới chuyển tầm mắt trở lại Chung Ly Mạc, hỏi: “Vì sao lại đột nhiên nói chuyện này với trẫm?” Chẳng lẽ mùa đông năm ấy còn có chuyện gì đó đã bị bọn họ bỏ sót?
“Bởi vì mới trước đây không lâu, vi thần đã thấy lại kiểu vân máu đặc biệt kia, ở ngay trên người thị vệ của thần, giống như đúc kiểu vân máu của Chiêu Đế.” Chung Ly Mạc cắn răng, như đang cố gắng kiềm chế điều gì: “Khi mới vào đông, thần và thị vệ từng thâm nhập Nam Cương săn bắn, bị tập kích. Thị vệ kia cản cho ta một kiếm, sau đó hôn mê bất tỉnh trên giường. Bảy ngày sau, cả người nổi lên vân máu như vậy.”
“Vi thần tìm được người ám sát, chính là Hắc Hổ Động ở tít sâu trong Nam Cương, vì vấn đề giao dịch của người Bặc nên xảy ra mâu thuẫn với quan phủ Vân Châu, không biết được tin từ đâu mà muốn bắt vi thần hòng đàm phán giao dịch.”
“Chuyện thần bị tập kích đã sớm dâng sổ con cho bệ hạ.”
“Chỉ là khi bắt được tặc nhân Hắc Hổ Động thì vi thần lại biết được một tin tức bất ngờ.”
“Vu nữ trong động của bọn họ nói ta đã trúng huyết cổ của ả, nếu không tha cho tộc nhân bọn họ thì sẽ chết bất đắc kỳ tử vào ngày hè cuối cùng của năm sau.”
“Cổ độc kia thâm nhập cơ thể sẽ chảy dọc toàn thân, rút đi tinh lực, khiến máu cả người trở nên khô nóng, xuất hiện vân cánh ve. Theo thời tiết dần ấm lên thì cổ độc cũng từ từ trưởng thành. Đến cuối hè, cổ đã sống đến cực hạn, thịnh suy mà chết.”
“Vốn thần không tin, nhưng nghĩ đến Chiêu Đế, thần lại đi Nam Cương, tìm Nam Cương Vương chứng thực việc này, quả đúng là thật. Hơn nữa, thần còn biết được một chuyện từ chỗ Nam Cương Vương. Trước khi bệ hạ lên phía Bắc thì Chiêu Đế đã từng phái người đến Nam Cương tầm y vấn dược.”
“Bái phỏng Nam Cương Vương chính là một vị Kim Bào Vệ và một vị y công. Thần bèn cho người đi tìm hai người này chứng thực. Ngay trưa hôm nay, thần nhận được một bức thư từ Nam Cương đưa đến.”
“Thật sự có hai người đó. Chiêu Đế… Chiêu Đế… biết mình trúng cổ độc. Tiểu y công kia đến Nam Cương phối thuốc, còn chưa kịp trở lại Nguyên Châu thì loạn đã nổi lên. Sau đó, y công biết rõ bí ẩn cung đình kia liền ẩn ở Nam Cương, không về nữa.”
Cuối cùng vẫn là không giữ được vẻ quý công tử nhẹ nhàng ban đầu, hai mắt Chung Ly Mạc đỏ bừng, rưng rưng nức nở: “Thần… thần đã hoài nghi, không, đã chứng thực, Chiêu Đế… Chiêu Đế… hoàng tỷ, hoàng tỷ đã bị người hạ cổ từ trước khi thành Nguyên Châu phá. Nàng đáng lẽ nên sống sót, cùng chúng ta lên phía Bắc. Kim Bào Vệ đóng giữ hoàng thành còn có một bộ phận ra được, hoàng tỷ chẳng có lí do nào để ở lại. Nàng tiếc mệnh như vậy, muốn sống như vậy, cớ gì lại không lựa chọn sống sót cho được?”
_____________