Thoắt cái lại mấy tháng trôi qua, kỳ thi quan trọng của học sinh lớp 12 đã trôi qua được hơn hai tháng. Mục Thiên Xứng và Biện Nhân Mã cùng đỗ vào trường đại học Thương Mại, học hai ngành khác nhau. Anh học Quản trị Kinh doanh, Biện Nhân Mã thì học Kinh tế Quốc tế.
Thời tiết đã vào hè, ánh mắt trời gay gắt chiếu xuống sân trường vàng rực, nhập học được một tháng, Mục Thiên Xứng ngồi giữa giảng đường nghe giảng viên giảng bài, sự chú ý của những người học cùng lớp thỉnh thoảng vẫn đặt lên anh.
Khoa Quản trị Kinh doanh khóa 45 có trai đẹp nhập học, là người nổi bật nhất trong những trai đẹp của khoa kinh doanh năm nay, làm gì cũng đẹp là nhận xét của mọi người. Xung quanh anh đa phần là những cô gái mang vẻ đẹp khác nhau, sau vài hôm tìm hiểu họ đã nắm bắt được giờ giấc đi học của anh, thế nên cố tình đến muộn hơn anh một chút, thể nào vẫn sẽ còn chỗ gần anh chàng điển trai này.
Màn hình điện thoại sáng lên, Mục Thiên Xứng tiện tay cầm qua xem.
[Lúc nào cậu mới tan học?]
Là Biện Nhân Mã nhắn tin riêng đến, hôm nay cậu không có tiết, nghỉ ở nhà rồi.
[Một tiếng rưỡi nữa.]
[Được, bổn thiếu gia đúng giờ đến đón thiếu phu nhân về nhà.]
Mục Thiên Xứng cười nhẹ, định nhắn gì đó cuối cùng lại chỉ gửi một meme tỏ ý tuân lệnh. Người xung quanh thấy anh nhắn tin mà cười, đều tò mò, nhưng lại nhẫn nhịn không hỏi.
“Thiên Xứng, lát phải chia nhóm, mỗi nhóm năm sáu người gì đó. Chúng tôi còn thiếu hai người, cậu cũng vào nhóm chúng tôi đi.” Cô gái bên cạnh thả mái tóc dài óng ả, hiền dịu cười nói với Mục Thiên Xứng.
Mục Thiên Xứng gật đầu đồng ý, cũng không nói gì nhiều.
Học xong phải đến thư viện mượn sách, thư viện cách tòa nhà anh đang học khá xa, cũng may chân anh dài, bước đi cũng nhanh. Mục Thiên Xứng hỏi người phụ trách, đi đến một dãy kệ sách nằm tít bên trong. Lượng sách đầy ắp này thật sự khiến anh hơi hoa mắt, tập trung tìm kiếm một lúc cuối cùng cũng tìm ra cuốn sách mà mình cần, nằm ở tầng thứ hai từ trên xuống.
Giơ tay lấy sách lại bị một bàn tay khác nhanh tay giành lấy.
Tay đàn ông, chắc chắn rồi.
Mục Thiên Xứng: “…”
Tay của Mục Thiên Xứng khựng giữa không trung mấy giây, sau đó quay qua nhìn người vừa giành sách với mình. Là một anh chàng điển trai cao xấp xỉ anh, người đó cũng đang nhìn chằm chằm anh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc, tầm nhìn của Mục Thiên Xứng chuyển sang cuốn sách trong tay anh chàng đó. Mấp máy môi mấy lần cuối cùng cũng không nói được gì, ai lấy trước thì là của người đó. Mục Thiên Xứng quay người, rời khỏi thư viện.
Anh nhìn thời gian, chắc Biện Nhân Mã cũng đến rồi.
Đi đến cổng số 2, Mục Thiên Xứng đang tìm kiếm xung quanh, phía sau truyền đến tiếng chạy nhanh, sau đó một sức nặng đè lên lưng, Biện Nhân Mã nhảy lên ôm chầm lấy anh.
“Học mệt lắm không?”
“Không, học hiểu, không thấy mệt.” Mục Thiên Xứng quay qua, dịu dàng cười nói.
Biện Nhân Mã nhảy xuống, giơ tay chỉnh lại mái tóc cho anh: “Đi ăn thôi, mua đồ ngon cho cậu.”
Hai người sánh vai cùng đi đến chiếc xe đậu bên đường, hai chàng trai có ngoại hình xuất sắc này đi cùng nhau rất dễ thu hút sự chú ý của người bên đường.
Sáng hôm sau có một môn gọi là “Kinh tế vĩ mô”, hai khoa đều cần học môn này, nên lúc đầu Biện Nhân Mã đã liều mạng đăng ký với Mục Thiên Xứng. Đó cũng là lần đầu tiên Biện Nhân Mã nếm trải khó khăn lớn nhất của đời người, cậu phải giành giật từng giây mới được, quá đáng sợ.
Mục Thiên Xứng thích ngồi ở chỗ giữa, tầm nhìn vừa đủ, Biện Nhân Mã thân thiết tựa lên vai anh, ngáp ngủ một cái thật dài. Cảm giác gấp đôi visual này thật chói lóa.
“Hai cậu quen nhau từ bao giờ?”
“Từ nhỏ đã quen rồi.” Biện Nhân Mã khoác vai Mục Thiên Xứng, mỉm cười trả lời.
“Vậy là rất lâu rồi? Ngưỡng mộ thật đấy.”
“Bạn học.”
Bên trên truyền đến một tiếng gọi, mấy người theo bản năng nhìn lên thấy một gương mặt lạ, ánh mắt của anh chàng đó lại thẳng thắn đặt lên một người. Biện Nhân Mã híp mắt lại, nhìn theo ánh mắt của anh chàng đó nhìn sang Mục Thiên Xứng bên cạnh mình.
“Tôi?” Mục Thiên Xứng nhận ra người này, nhíu mày khó hiểu.
Anh chàng đó gật đầu cười nhẹ: “Không ngờ chúng ta lại học cùng lớp, đúng rồi.”
Anh chàng lấy một quyển sách đưa cho Mục Thiên Xứng: “Hôm qua tôi lấy nhầm sách, vốn dĩ hôm nay định trả lại. Tôi nhớ hôm qua cậu muốn lấy nó, cậu cứ cầm dùng đi, dùng xong rồi thì đưa tôi để tôi giúp cậu trả lại thư viện.”
Mục Thiên Xứng dường như có thể cảm nhận được sát khí sau lưng mình, anh liếc qua Biện Nhân Mã. Cậu mỉm cười với anh: “Xứng nhìn tôi làm gì? Sách cần dùng thì lấy đi.”
Sau đó cậu lại ngẩng đầu nói với anh chàng nhiệt tình một cách kỳ lạ kia: “Chẳng qua Xứng sợ người lạ, hướng nội lắm, sau này tôi thay Xứng đưa cho cậu.”
“…”
Mục Thiên Xứng toát mồ hôi, Biện Nhân Mã thấy anh không động đậy, bèn đưa tay nhận lấy cho anh.
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Anh chàng thấy vị trí bên cạnh Mục Thiên Xứng còn trống, bèn thuận tiện ngồi xuống, bắt chuyện với anh: “Tôi là Hạ Thiên Cầm, cậu tên gì?”
“Mục Thiên Xứng.”
“À, tôi từng nghe nói về cậu, nam thần mới nổi khoa Quản trị Kinh doanh năm nhất.” Hạ Thiên Cầm cười híp mắt.
Mục Thiên Xứng giật khóe môi.
“Vậy chúng ta cùng khoa rồi.”
“À.”
Biện Nhân Mã đánh giá ánh mắt khi nhìn người yêu mình của Hạ Thiên Cầm, cậu âm thầm bỏ tay xuống, nhéo thật mạnh vào đùi Mục Thiên Xứng.
Anh hít ngược một hơi, đau đớn cũng không dám kêu, cắn chặt môi, uất ức nhìn sang Biện Nhân Mã.
Hai tiếng trên lớp chậm rãi trôi qua, Mục Thiên Xứng hơi sốt ruột. Đợi mãi đợi mãi mới nghe thấy giảng viên cho tan lớp, Biện Nhân Mã đang dọn lại tài liệu, Hạ Thiên Cầm bên cạnh Mục Thiên Xứng đưa điện thoại qua.
“Thêm cách liên lạc đi, sau này có gì chúng ta có thể giúp đỡ nhau.”
Mục Thiên Xứng: “…”
“Thêm đi.” Biện Nhân Mã thản nhiên nói: “Có ích là được.”
Mục Thiên Xứng liều mạng lắc đầu.
Xe chạy thật nhanh về nhà, Mục Thiên Xứng đáng thương chạy đến, ôm lấy Biện Nhân Mã vẫn đang bực bội từ phía sau. Anh dùng sức nhấc cậu lên, bế đến ghế sofa, để cậu ngồi giữa hai chân của mình.
Anh liên tục thơm má Biện Nhân Mã, nhỏ giọng nói: “Ghen rồi?”
Biện Nhân Mã khinh khỉnh: “Có chuyện gì đáng để tôi ghen?”
Vòng tay của Mục Thiên Xứng ôm càng chặt hơn, nghiêng đầu hôn cổ Biện Nhân Mã. Cậu ghen thì anh thấy vui, nhưng chỉ nên chút chút thôi. Người yêu của anh dễ dỗ, nhưng quá đáng quá sẽ không tốt.
“Không ai có thể so sánh với Mã hết, Mã đừng giận nữa. Tôi đi nấu cơm cho Mã ăn nhé.”
Biện Nhân Mã bớt bực bội chút xíu: “Nấu canh gà.”
“Được.”
Biện Nhân Mã tránh sang một bên cho anh đi, Mục Thiên Xứng xắn tay áo chuẩn bị vào phòng bếp. Điện thoại trên bàn “ting” một tiếng thông báo, anh liếc nhìn chỉ thấy là thông báo của Facebook, cũng không để ý lắm. Quan trọng lúc này chỉ có mau nấu cơm cho cả hai cùng ăn thôi.
No da bụng trùng da mắt, trên ghế sofa, sau khi ăn bữa trưa no nê, Biện Nhân Mã nằm tựa trên người Mục Thiên Xứng, cậu buồn ngủ nhưng không vào giấc được. Mục Thiên Xứng vỗ về cậu, tay với lấy điện thoại xem có gì không.
Thông báo Facebook trước đó vẫn chưa được xem, anh theo bản năng nhấn vào. Thế quái nào là Hạ Thiên Cầm đó gửi lời mời kết bạn, anh không cho, vậy thì một là anh chàng đó tự tìm, hai là hỏi người trong lớp của anh.
Mục Thiên Xứng không nghĩ nhiều, thẳng thừng ấn từ chối.
Bên kia, Hạ Thiên Cầm nhìn màn hình điện thoại rất lâu, có hơi thất vọng. Nhớ đến cậu bạn ngồi bên cạnh Mục Thiên Xứng lúc ấy, lại chìm vào suy nghĩ.
“Thiên Xứng lớp mày có người yêu chưa?”
Hạ Thiên Cầm quay sang hỏi bạn nam cùng ký túc xá, cũng học Quản trị Kinh doanh. Cậu bạn đó cảm thấy hơi bực bội nhìn sang, tức cười nói.
“Này, hôm nay mày hỏi lần thứ năm rồi đấy. Có vẻ vẫn chưa, mày không thấy cậu ta không đăng gì trên mạng xã hội?”
Yêu đương không công khai sao?
Hạ Thiên Cầm nhếch môi.
…
...
Ở nhà họ Khang, bác Hoa thật sự đang không biết phải làm sao. Doãn Sư Tử thật cứng đầu, anh đã đứng bên ngoài cổng từ chiều qua tới giờ rồi. Trước đó bà ấy đã khuyên anh nên về đi, bao giờ Khang Ma Kết về thì bà ấy sẽ liên lạc với anh, nhưng có vẻ bây giờ anh không tin nữa.
Cũng phải, trước đó bà ấy có mấy lần nói như vậy, kết quả hắn về thì bà ấy cũng đâu dám liên lạc với anh. Biết làm sao được? Bà ấy vẫn cần công việc này mà.
Doãn Sư Tử đứng rồi lại ngồi, ngồi rồi lại đứng. Gần một tháng nay anh không nhìn thấy Khang Ma Kết rồi, hắn không chịu về biệt thự, có vẻ hắn đang tận lực tránh anh nhất có thể, trước đó còn đi công tác những hai tuần. Anh không thể đến tập đoàn tìm hắn, như vậy sẽ gây phiền phức.
Điện thoại lại reo lên hồi chuông, Giang Thiên Yết lại gọi đến. Đây là cuộc gọi thứ mấy từ chiều qua, anh cũng không đếm được.
“Về đi.” Bên kia truyền đến giọng nói cực kỳ bất đắc dĩ của Giang Thiên Yết.
Doãn Sư Tử vẫn trả lời như cũ: “Đợi gặp được rồi tôi về, tôi không sao, cậu đừng lo.”
Sau đó không đợi Giang Thiên Yết nói gì thêm, anh tắt máy rồi.
Điện thoại từ qua tới giờ chưa được sạc đầy, sắp hết pin. Doãn Sư Tử cất điện thoại đi, trông ngóng nhìn về con đường xa xa. Hôm nay hắn có về không?
Mặt trời hoàng hôn hôm nay không đỏ rực, trên trời cao phủ từng lớp mây dày nặng, mặt trời bị mây đen nặng nề che kín, xung quanh không còn được tắm nắng mặt trời nhanh chóng trở nên ảm đạm. Gió mạnh bắt đầu thổi, mang theo khí lạnh, hung hãn dạt vào người anh, thổi quần áo trên người lay động, mùi hương đặc biệt có khi sắp mưa thoang thoảng quanh quẩn ở đầu mũi.
Trời sắp mưa rồi.
Bác Hoa lại chạy ra, sốt ruột thúc giục anh.
“Cậu Doãn, mau về đi, trời này sẽ mưa to đấy.”
Doãn Sư Tử vẫn kiên quyết không đi.
Phía xa truyền đến tiếng xe hơi, càng ngày càng gần. Doãn Sư Tử lập tức nhìn sang, quả nhiên là chiếc xe hơi quen thuộc ấy đang chạy về.
Khang Ma Kết xuống xe, ánh mắt xẹt qua ngạc nhiên nhìn Doãn Sư Tử. Sau đó hắn lại nhanh chóng chuyển tầm nhìn, bước nhanh đến phía trước. Doãn Sư Tử chỉ có thể trơ mắt nhìn anh và thư ký đi lướt qua mình, không nói một lời.
Thật ra anh biết, nếu muốn hắn nói chuyện với anh, sẽ thường chỉ có hai chữ “cút đi”. Gặp được hắn rồi, nhưng như vậy đi về có phải đáng tiếc không?
Doãn Sư Tử ngơ ra một lúc, lại lấy điện thoại ra gọi cho Giang Thiên Yết.
“Tôi gặp được rồi, nhưng cảm thấy không cam lòng.”
Giang Thiên Yết ở bên kia im lặng rất lâu, cậu nhìn bầu trời nặng nề u ám ngoài kia, qua một lúc rồi nói: “Leo, anh đánh cược đi. Nếu bây giờ anh đổ bệnh, Khang Ma Kết có chút quan tâm đến anh, vậy thì may ra. Còn nếu anh ta mặc kệ anh sống chết, Leo, anh đừng cố chấp nữa.”
Doãn Sư Tử lại tắt máy trước, nhìn hạt mưa tí tách vừa chạm đất đã biến mất. Cách làm này có phải hơi ấu trĩ không?
Khang Ma Kết ngồi trong phòng ăn, nếm thử món ăn mà bác Hoa vừa nấu. Mùi vị không đúng lắm, thiếu chút đậm đà. Thấy bác Hoa muốn nói lại thôi, Khang Ma Kết nghĩ đến gì đó, cuối cùng vẫn ăn tiếp.
Có vẻ hắn đã nhận ra, mấy tháng qua ăn món mà Doãn Sư Tử nấu, ăn quen rồi, ăn đồ bên ngoài cũng không cảm thấy ngon miệng.
Ăn xong lại đến phòng khách xem tài liệu, bác Hoa vô tình nhìn qua màn mưa bên ngoài, mưa càng lúc càng to, đôi mắt già cố gắng nhìn, vẫn có thể thấy bóng người quen thuộc vẫn đứng ngoài kia.
Bác Hoa sợ hãi, sao anh vẫn chưa chịu về?
Nhân lúc thư ký đi pha cà phê cho hắn, bác Hoa vội vàng chạy đến bên cạnh anh ta, hốt hoảng chỉ ra ngoài: “Cậu Doãn vẫn ở ngoài kia.”
Thư ký nam cũng sửng sốt, anh ta cầm cà phê đi ra, dừng chân một lúc nhìn ra ngoài. Bác Hoa không nhìn lầm, Doãn Sư Tử thật sự vẫn đứng dưới màn mưa trắng xóa ngoài kia.
“Sao anh ấy lại…” Anh ta không biết phải làm sao, nhìn về phía phòng khách, lại nói với bác Hoa: “Để tôi nói với ngài Khang xem sao, bác ra ngoài gặp anh ấy trước đi.”
Khang Ma Kết liếc sang bác Hoa đang hoảng hốt cầm hai cái ô đi ra ngoài, thư ký đưa cà phê cho hắn, cúi đầu giải thích. Khang Ma Kết nhíu chặt mày, nhưng hắn không nói gì hết, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu. Thấy hắn như vậy, thư ký chỉ biết thở dài thườn thượt.
Bác Hoa chạy ra ngoài, đưa một chiếc ô cho Doãn Sư Tử: “Cậu Doãn, cậu về đi. Ngài Khang….” Chưa chắc đã chịu gặp cậu.
Bác Hoa nuốt nửa câu sau xuống, gió vừa lạnh vừa mạnh khiến nước mưa trút nghiêng về một phía, tạt vào người. Bác Hoa lạnh run, co người lại. Doãn Sư Tử cố gắng mở mắt, cầm lấy chiếc ô, giọng đã lạc hẳn đi.
“Bác vào trong đi.”
Bác Hoa quay người đi vào, nhưng đi được hai ba bước lại bất an quay lại nhìn anh.
“Bác, anh ấy đi chưa?” Thư ký nam hỏi nhỏ.
Bác Hoa ái ngại lắc đầu.
Mưa dai dẳng kéo dài gần một tiếng đồng hồ, ngừng được năm mười phút lại rơi một trận lớn. Ngày hè nóng nực lâu không chịu mưa, tích tụ đến hôm nay để trút xuống, cứ như không có dấu hiệu dừng lại. Truyện Dị Giới
Đến hơn mười giờ đêm, mưa mới rơi nhỏ lại. Khang Ma Kết vẫn đang làm việc với thư ký ở phòng khách, bác Hoa thử ra ngoài thêm lần nữa. Bước ra cửa nhà, nhờ ánh sáng của đèn cổng, bà ấy che ô, giẫm nước mưa bước ra ngoài.
Cánh cửa tự động mở ra, bà ấy chết sững nhìn Doãn Sư Tử tưởng đã về nhưng vẫn đứng ở đó. Đôi mắt đen vô hồn nhìn chằm chằm bà ấy, chiếc ô được bác Hoa đưa cho mấy tiếng trước vẫn gọn gàng, nước mưa chảy ròng ròng từ tay anh đi theo cán ô chảy vào bên trong.
Dưới ánh đèn sáng trưng, bà ấy có thể nhìn thấy sắc mặt trắng nhợt của Doãn Sư Tử, đôi môi tím tái và không thể nào kiềm chế được run rẩy. Doãn Sư Tử không nói một lời nào, ánh mắt chuyển từ người bà ấy đến bên cửa biệt thự.
Bác Hoa luống cuống tay chân, một suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu, bà ấy chưa kịp phán đoán là nên hay không nên đã chạy ngược vào bên trong: “Ngài Khang! Ngài Khang!”
Khang Ma Kết nhíu mày nhìn sang bác Hoa, không đợi hắn hỏi, bà ấy đã vội vàng bảo: “Cậu Doãn vẫn đứng ngoài cổng, đứng dưới mưa lạnh mấy tiếng rồi, tình trạng của cậu ấy trông không khả quan lắm. Ngài mau ra xem sao đi.”
Bàn tay cầm máy tính bảng của hắn khựng lại mấy giây, cuối cùng đưa mắt ra hiệu cho thư ký. Anh ta có hơi bất đắc dĩ, khổ sở nói: “Ngài Khang, mục đích của anh Doãn là gặp ngài, ai đi ra cũng vậy thôi.”
Nhưng Khang Ma Kết vẫn bất động ở đó.
Doãn Sư Tử lại đợi thêm một lúc, cánh cửa biệt thự lần nữa mở ra, anh vẫn không thấy người muốn gặp, mà là thư ký của hắn ra khuyên anh về. Doãn Sư Tử không muốn bắt chuyện, im lặng đưa ô cho anh ta. Thư ký có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của anh, cả người phờ phạc bợt bạt, anh cứ như vậy đi về không gặp chuyện chứ?
“Để tôi gọi xe đưa anh về.”
Doãn Sư Tử quay người đi thật rồi, cất từng bước nặng trĩu đi xa biệt thự được một đoạn. Bên đường có ghế đá, anh mệt mỏi ngồi xuống, đèn đường vàng chập chờn phủ lên người anh, cô đơn và lạc lõng.
Qua rất lâu, mưa tạnh rồi, trong tầm nhìn mờ nhạt xuất hiện một đôi chân. Doãn Sư Tử ngơ ra một lúc, đến khi có tiếng gọi.
“Doãn Sư Tử.”
Anh, thực sự vui mừng mà ngước nhìn, Khang Ma Kết đang cúi xuống nhìn anh.
Giơ tay dè dặt nắm lấy cổ tay hắn, không phải ảo giác.
“Anh ra đây tìm em sao?”
Cảm nhận được cái lạnh từ bàn tay đang giữ cổ tay mình, cùng với giọng nói khản đặc, Khang Ma Kết im lặng quan sát tình trạng của anh. Doãn Sư Tử nghiêng người về phía trước, gục trán lên bụng hắn, nhắm mắt lại. Qua lớp áo sơ mi mỏng, hắn cảm nhận được vầng trán nóng hầm hập của anh.
Quay qua thư ký bên cạnh mình, hắn lạnh lùng nói: “Gọi bác sĩ đi.”
“Vâng.”
Lại cúi đầu nhìn Doãn Sư Tử, hắn thử gọi thêm lần nữa, anh không trả lời, thật sự tựa vào hắn ngủ rồi. Hắn không còn cách nào khác, bế anh lên, đi về phía biệt thự.