Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Quyển 9 - Chương 5: Có tóc và trọc đầu



Trích lời Gia Mộc: Kẻ có tóc luôn sợ thằng trọc đầu. Người có đạo đức nhìn chung là đấu không lại kẻ vô đạo đức.

Trịnh Đạc dừng xe tại một bãi đỗ xe tạm. Tín hiệu GPS cho thấy hắn ở một khách sạn cách nơi này không đến hai trăm mét, nơi này là bãi đỗ xe gần nhất. Anh ta tìm biển số xe, tìm được chiếc xe Từ Dương thuê. Trước hết anh ta nhìn qua cửa kính xem tình hình trong xe. Chiếc xe này không tồi, trong xe sạch sẽ như những chiếc xe cho thuê khác. Trên ghế cạnh ghế lái có một túi đồ ăn vặt rất to, cơ bản giống những thứ Trịnh Đạc mua mỗi khi đi theo dõi mục tiêu, đều là những đồ ăn chống đói lại không bị khô miệng. Xem ra gã Từ Dương này cũng tương đối chuyên nghiệp.

Anh ta lấy chìa khóa vạn năng trong túi xách ra, hơn mười giây đã mở được cửa xe. Anh ta ngồi vào xe, đấu một thiết bị nghe trộm bằng chiếc cúc áo vào nguồn điện của loa trên xe, lại lắp một camera siêu nhỏ vào bên dưới vô lăng, dùng một thiết bị kỹ thuật số nối với thiết bị GPS trên xe. Không đến hai phút sau, vị trí chính xác của chiếc Mazda 6 đã hiển thị trên điện thoại di động của Trịnh Đạc.

Làm xong những việc này Trịnh Đạc khôi phục lại các thiết bị trên xe về trạng thái ban đầu, khóa cửa xe lại rồi rời khỏi bãi đỗ xe.

Nếu là trước đây, Trịnh Đạc đã trực tiếp đến tìm Từ Dương, đánh hắn một trận te tua, ném hắn vào cốp xe chạy ra khỏi thành phố A, tìm một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi vứt hắn xuống cho hắn tự sinh tự diệt. Nhưng bây giờ anh ta đã học được kìm chế, tính ra cách làm kiểu vu hồi này của anh ta rất giống cách làm của Bạch Triết năm đó.

Cảnh sát Lưu vuốt mặt, vừa ngáp vừa từ chối một đồng nghiệp ngỏ ý đưa anh ta về nhà. Anh ta dẫn mười mấy anh em lần mò trọn hai ngày, cuối cùng tra rõ thân phận của xác chết nữ đó, gần như cũng đồng thời tra ra hung thủ. Tóm gã chồng nạn nhân vẫn say chuếnh choáng ở nhà lôi về đồn thẩm vấn chưa đến hai tiếng, đối phương đã khai nhận toàn bộ. Một vụ án giết người vì nguyên nhân ngoại tình. Hai vợ chồng ân ái trong mắt người ngoài, người chồng thật thà lương thiện, người vợ ngoan ngoãn dịu dàng, đứa con thông minh đáng yêu, cuộc sống ngày càng đi lên. Để kiếm thêm chút tiền, người chồng đi xa nhà làm thuê, người vợ trống trải nên ngoại tình, hẹn người tình cùng chạy trốn trên QQ, không ngờ bị chồng phát hiện, bị bóp chết, ném vào đống cây khô hôm sau sẽ bị đốt để khai hoang.

Anh ta càng làm công việc này càng cảm thấy mệt. Những vụ án ly kì như trên ti vi không phải không có, nhưng một cảnh sát có thể gặp một, hai vụ trong đời cảnh sát của mình cũng đã là kỳ tích rồi, còn bình thường toàn gặp những vụ án rất đơn giản. Trừ một số kẻ côn đồ hung ác cùng cực, tội phạm đa số là người bình thường, thậm chí có khả năng là người tốt. Ở thời đại này, ranh giới giữa tốt và xấu càng ngày càng mờ nhạt. Lúc anh ta vừa vào ngành, một người đi trước đã từng nói, chỉ cần có chất xúc tác thích hợp, bất kỳ ai cũng có khả năng biến thành hung thủ giết người. Lúc đó anh ta không tin, nhưng làm nghề này càng lâu thì anh ta lại càng tin.

Anh ta lắc đầu, khởi động xe. Cốc cà phê uống trước khi ra cửa đã phát huy tác dụng, bây giờ anh ta đã tỉnh táo hơn nhiều, tâm tư cũng dần dần thoát ra khỏi vụ án đó. Lúc này điện thoại của anh ta có cuộc gọi đến, anh ta đeo tai nghe, bắt máy: “A lô!”.

Người gọi là Trịnh Đạc.

“Có phải anh vừa rời khỏi đơn vị không?”. “Phải”.

“Khoảng mười mét phía sau anh có một chiếc Mazda 6 đúng không?”. “Đúng”.

“Đó là xe của Từ Dương. Hắn đang bám theo anh, anh không được về nhà”.

“Biết rồi”. Một chút buồn ngủ cuối cùng trong đầu cảnh sát Lưu cũng biến mất. Có lẽ làm cảnh sát dễ làm người ta tự đánh giá cao mình, huống hồ là từ cảnh sát thông thường lên đến đội trưởng đội hình sự.

Đừng nói là một thanh niên không nghề nghiệp, cho dù là ông chủ tài sản hàng tỉ cũng không dám bám theo anh ta trắng trợn như vậy: “Tôi sẽ giải quyết hắn”.

“Anh Lưu, dạo này đang làm chặt, anh đừng làm gì dại dột”. “Ha ha, tôi sẽ có chừng mực”, cảnh sát Lưu cười, ngắt điện thoại.

Từ Dương cố gắng tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm chiếc xe Toyota lúc ẩn lúc hiện phía trước. Giờ cao điểm buổi chiều đông người nhiều xe, mặc dù cảnh sát Lưu lái xe không nhanh nhưng vẫn rất khó bám theo. Mãi mới thấy cảnh sát Lưu rẽ vào một con ngõ, lại bị chiếc xe đi song song cản đường, hắn đành phải đi về phía trước. Hắn rẽ vào ngã rẽ tiếp theo, vòng lại ngõ nhỏ vừa rồi, vốn cho rằng sẽ mất dấu cảnh sát Lưu, không ngờ vừa vào đầu ngõ đã nhìn thấy xe của cảnh sát Lưu đang dừng ở đó. Đợi một lát thấy trong xe không có động tĩnh gì, hắn cũng dừng xe, bước xuống xem xét tình hình.

Hắn cúi xuống bên cạnh chiếc Toyota của cảnh sát Lưu, vừa định xem xét tình hình trong xe, đột nhiên bị vặn tay đè vào nắp ca pô nóng bỏng.

“Ai da!”.

“Mày là ai? Vì sao bám theo tao?”. Cảnh sát Lưu vặn tay Từ Dương, lớn tiếng quát hỏi: “Mày không biết bám theo xe cảnh sát là tội gì à?”.

“Tôi… tôi là bạn trai của Bạch Tuyết! Tôi đến tìm cô ấy! Ông giao cô ấy ra đây!”.

“Ai? Ai là Bạch Tuyết?”.

“Ông đừng có giả ngu! Cô ấy đến đây chính là để tìm ông! Ông trả cô ấy lại cho tôi! Đừng tưởng ông có tiền có thế là có thể cướp bạn gái người khác!”.

Cảnh sát Lưu hơi buông lỏng tay ra, lật người hắn lại. Từ Dương nhìn còn bình thường hơn cả trong ảnh, ánh mắt rất hung hăng. Anh ta quá quen với ánh mắt như dã thú lên cơn điên này: “Bạn gái mày? Ha ha, trong xe tao đến chuột cũng là giống đực, làm gì có bạn gái mày?”.

“Ông đừng giả vờ nữa! Tôi biết mẹ cô ấy giấu cô ấy ở chỗ ông!”. “Giấu ở chỗ tao? Mẹ cô ta là ai?”.

“Ông đừng giả ngu nữa! Tôi đã tra rõ rồi! Bạch Triết anh trai cô ấy và ông là chiến hữu! Cô ấy đến thành phố A không tới tìm ông thì tìm ai?”.

“Mày nói đến Bạch Triết thì tao biết là ai rồi…”. Cảnh sát Lưu sầm mặt: “Thì ra mày chính là thằng ranh ngang ngược vô lại, coi trời bằng vung, bắt nạt thân nhân liệt sĩ cách mạng! Cho rằng đám chiến hữu bọn tao đều là người chết à? Mày không đến tìm tao thì tao cũng phải đi tìm mày! Để cho mày biết tại sao nước biển lại mặn!”. Anh ta hùng hổ lôi Từ Dương lên, tóm cổ áo hắn dúi hắn vào tường: “Mày làm thế là phạm pháp, biết không?”.

“Tôi không phạm pháp! Tôi và Bạch Tuyết yêu đương bình thường!

Chính là các ông đã can thiệp thô bạo!”.

“Yêu đương bình thường? Con gái nhà người ta đang đi học phải bỏ học trốn chui trốn lủi mà gọi là bình thường?”.

“Đó… Đó là bởi vì cô ấy không biết cô ấy yêu tôi!”.

Cảnh sát Lưu bật cười: “Cái gì gọi là không biết cô ấy yêu mày?”. “Ông anh, tôi thấy ông anh là người tốt, ông anh giúp tôi tìm cô ấy

đi! Tôi và cô ấy nói chuyện đàng hoàng, nếu cô ấy vẫn đòi chia tay tôi…”.

“Tao không cần tìm cô ấy làm gì. Bây giờ tao có thể nói rõ với mày, cô ấy không muốn nhìn thấy mày! Cô ấy muốn mày cút ra khỏi cuộc sống của cô ấy!”.

“Sao ông biết? Có phải ông cũng thích cô ấy không?”.

“Thằng ranh này, tại sao tư tưởng mày lại dơ bẩn như vậy hả?”.

“Có phải ông thích cô ấy không?”. Từ Dương vùng thoát khỏi sự kiềm chế của cảnh sát Lưu, vung nắm đấm về phía anh ta, bị cảnh sát Lưu bắt được nắm đấm, lại vặn tay dúi vào tường.

“Mày có biết đây là cái gì không?”. Một bên mặt Từ Dương áp vào tường, đầu không cử động được chút nào, chỉ có thể cảm thấy một thứ lạnh như băng đang dí vào gáy mình.

“Súng… Súng…”.

“Tao đếm đến mười sẽ buông mày ra, sau đó mày phải ngoan ngoãn lên xe, dừng xe ở bãi đỗ xe tại ga tàu, gọi điện thoại cho nhà xe đến nhận xe, mua vé tàu rời khỏi thành phố A, vĩnh viễn! Nhớ kỹ, là vĩnh viễn không được bước vào thành phố A nửa bước, không được đến gần Bạch Tuyết nửa bước. Nếu không cho dù là chân trời góc biển, tao cũng sẽ tìm đến bắn vỡ sọ mày!”. Cảnh sát Lưu nói không to, thoạt nghe chỉ như đang nói chuyện bình thường, nhưng hắn lại sợ hãi đến mức hai chân run bần bật. Nghe thấy một tiếng cạch sau gáy như tiếng mở chốt bảo hiểm súng lục trên ti vi, hắn cảm thấy giữa hai chân nóng lên… nước tiểu chảy khắp mặt đất…

“Loại mày cũng chỉ đến thế thôi! Cút!”. Cảnh sát Lưu buông hắn ra, không thèm nhìn Từ Dương đang mềm nhũn giữa bãi nước tiểu của chính mình, xoay người lên chiếc Toyota chạy ra khỏi ngõ.

Không biết bao lâu sau, Từ Dương từ dưới đất bò lên, hai chân mềm nhũn đi đến xe mình, ngồi vào ghế lái, nhìn chằm chằm bộ mặt trắng bệch của chính mình trong gương chiếu hậu, đột nhiên đập mạnh mặt vào vô lăng! Một cái! Hai cái! Ba cái! Đến tận lúc mặt mũi đầy máu tươi, hắn nhìn mình nhạt nhòa trong gương chiếu hậu, mỉm cười.

“Cái gì?”. Trịnh Đạc gần như không thể tin được vào tai mình.

“Anh Trịnh, anh mau tới động viên anh Lưu đi, anh ấy bị đình chỉ công tác rồi”. Người gọi điện thoại cho Trịnh Đạc là một cảnh sát có quan hệ rất thân thiết với cảnh sát Lưu: “Đang nói chuyện với trưởng phòng trong phòng”.

“Vì sao anh ấy bị đình chỉ công tác?”.

“Tối qua có người gọi 110 báo cảnh sát, nói mình bị cướp. Sau khi 110 nhận vụ này, nhìn thấy hắn mặt mũi be bét máu, định bảo hắn gọi 120 đến bệnh viện, không ngờ còn chưa kịp nói chuyện thì truyền thông đã đến. Hắn nói với truyền thông là mình bị đội trưởng đội hình sự phòng cảnh sát thành phố đánh thành ra như vậy! Đánh xong cảnh sát Lưu còn cầm súng đe dọa hắn, nói nếu hắn dám báo cảnh sát sẽ bắn vỡ đầu hắn”.

“Hắn không nói nguyên nhân à?”.

“Hắn nói anh Lưu cướp bạn gái hắn, tác phong sinh hoạt không tốt, hắn tìm anh Lưu nói chuyện, bị anh Lưu đánh”.

“Thằng chó má này…”. Trịnh Đạc chửi bậy liền hai phút: “Cậu chờ đấy, thằng kia là Từ Dương đúng không? Bây giờ cậu đến phòng trưởng phòng, đợi cảnh sát Lưu đi ra, cậu bảo anh ấy về thẳng nhà luôn, chuyện này tôi sẽ xử lý trong vòng hai ngày”.

“Anh Trịnh, anh cũng đừng để mình bị liên lụy. Em nghe đồng nghiệp bên 110 nói thằng ranh họ Từ đó là một thằng điên. Nếu không phải người của đài truyền hình đó nể mặt trưởng phòng đồng ý không đưa tin trước khi điều tra rõ chuyện này thì bây giờ anh Lưu không chỉ bị đình chỉ công tác thôi đâu”.

“Tôi biết. Tôi sẽ tự có chừng mực”.

Trịnh Đạc mở máy tính, xem lại băng ghi hình tối qua. Xem đến khoảng bốn giờ chiều, quả nhiên nhìn thấy Từ Dương dừng xe lại, rời khỏi xe khoảng năm, mười phút, sau đó hắn trở lại trong xe, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng tuyệt đối là hoàn hảo không có thương tích. Hình ảnh tiếp theo chính là…

“Mẹ cha nó chứ…”.

Bây giờ bằng chứng đã có, vấn đề là làm thế nào đưa ra một cách hợp pháp. Máy quay mini là anh ta lén lắp vào để theo dõi Từ Dương, căn bản không thể đưa ra làm chứng… Biết trước thằng ranh này điên cuồng như vậy, chẳng thà dùng biện pháp cũ, ném hắn vào rừng núi hoang vắng để hắn tự sinh tự diệt. Mình là dân đen, có tranh chấp với Từ Dương cũng là tranh chấp thông thường. Cảnh sát Lưu là cảnh sát, mất chức là việc nhỏ, không cẩn thận cả bộ cảnh phục cũng…

Anh ta suy nghĩ một lát, lục số điện thoại của cửa hàng thuê xe, bấm nút gọi…

Từ Dương dương dương tự đắc nằm trên giường bệnh ăn chuối tiêu cảnh sát đưa tới. Phòng bệnh cán bộ cao cấp, chuyên gia cấp cứu, những đãi ngộ người khác xếp hàng cũng không được hưởng thụ này, bây giờ đối với hắn lại dễ như trở bàn tay. Cảnh sát đã phái người đến thương lượng với hắn về vấn đề bồi thường. Đùa à? Thương tích của hắn có thể dùng tiền bồi thường được hay sao?

“Bạch Tuyết! Tôi cần Bạch Tuyết! Anh nói với cảnh sát Lưu! Tôi cần Bạch Tuyết!”.

Yêu cầu này của hắn khiến cả phó trưởng phòng cảnh sát phụ trách vụ này và cả một nữ cảnh sát có tuổi đến trấn an cũng hơi ngỡ ngàng.

“Cái gì?”.

“Anh bảo Bạch Tuyết đến nói chuyện với tôi! Bạch Tuyết không đến tôi sẽ tìm truyền thông! Các anh mua chuộc truyền thông bản địa thì tôi sẽ lên weibo! Lên tianya, lên mop!”(*), Từ Dương lớn tiếng gào lên. Nguyên bộ đội đặc chủng, hiện là đội trưởng đội hình sự thì đã sao? Vẫn bị hắn làm cho về vườn hết, cái gọi là lãnh đạo suốt ngày ăn trên ngồi trốc, bây giờ cũng phải đến cúi đầu cầu xin hắn!

Bạch Tuyết thật sự quá coi thường Từ Dương hắn! Từ Dương hắn cho dù bây giờ là rồng sa nước cạn… đột nhiên hắn dừng ăn chuối. Bạch Tuyết đến thì hắn sẽ nói thế nào? Ờ… Hắn cũng không phải loại người nhất định phải đuổi cùng giết tận. Chỉ cần Bạch Tuyết chịu về với hắn, hắn sẽ lập tức rút đơn kiện, cùng Bạch Tuyết xa chạy cao bay, sống với nhau tử tế. Có điều như vậy thì quá dễ dàng cho cảnh sát Lưu, thằng cha đó dám dùng súng chĩa vào đầu hắn… Nhưng ai bảo hắn yêu Bạch Tuyết chứ? Vì Bạch Tuyết, hắn sẵn sàng nuốt mối nhục này xuống, thả cho cảnh sát Lưu một con đường sống…

Trưởng phòng cảnh sát thành phố A nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên đưa tài liệu tố cáo kẻ hãm hại cảnh sát đến, muốn nhìn ra điều gì đó từ nụ cười hơi chột dạ của người đàn ông này: “Anh nói… Anh đã nhìn thấy người thanh niên tên là Từ Dương đó tự gây thương tích để hãm hại cảnh sát?”.

“Vâng”. Người đàn ông trung niên lấy khăn giấy lau mồ hôi: “Nhưng ông phải hứa với tôi, bảo mật cho tôi, nếu không…”.

“Bảo mật?”.

“Không phải tôi nhìn thấy tại hiện trường”.

“Cái gì?”. Trưởng phòng trợn mắt: “Tôi nói này, anh không được đùa cợt như vậy…”.

(*) Tên các diễn đàn lớn của Trung Quốc.

“Tôi có thể uống chén nước không?”. Người đàn ông trung niên nhìn chiếc máy lọc nước.

“Được. Cậu Ngô, rót cho anh ta cốc nước”. Trưởng phòng cảnh sát cố bình tĩnh sai trợ lý rót một cốc nước cho ông ta.

Uống nước xong, người đàn ông trung niên mới nói: “Tôi tên là Vương Thuận Phong, ông chủ cửa hàng thuê xe Thuận Phong. Cậu thanh niên tên là Từ Dương đó thuê một chiếc Mazda 6 của chúng tôi… Bởi vì dạo này công ty chúng tôi bị mất xe và có xe gây tai nạn mấy lần, còn có một số tài xế làm hỏng nội thất trong xe, nên tôi đổi mới thiết bị chống trộm trong xe… Ngoài GPS và theo dõi hành trình xe, tôi còn lắp camera không dây…”.

“Anh nói gì?”.

Vương Thuận Phong toát mồ hôi: “Tôi biết làm thế là phạm pháp! Tôi chỉ muốn nắm thế chủ động khi xảy ra tranh chấp, thật sự không có ý gì khác. Hơn nữa tôi chỉ lắp thử vào chiếc Mazda 6 đó xem sao, nếu thấy ổn thì mới mở rộng. Không ngờ… lúc tôi thử mở băng ghi hình ra xem lại thấy gã thanh niên đó tự đập mặt vào tay lái, sau đó cảnh sát đến, định vị GPS của chiếc Mazda 6 đó cũng đến phòng cảnh sát… Tôi đã đấu tranh tư tưởng hai ngày rồi mới hạ quyết tâm đến báo cáo. Chỉ cần anh đồng ý bảo mật cho tôi, đồng thời không truy cứu trách nhiệm của tôi, tôi sẽ lập tức giao nộp đoạn thu hình…”.

Nghe đến đó, trưởng phòng cảnh sát hết sức vui mừng. Cảnh sát Lưu là ông ta một tay đề bạt, xưa nay làm việc thỏa đáng, thông minh tài cán, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Thằng ranh kia còn nhất quyết không buông tha, nhất định phải tìm con Bạch Tuyết nào đó, nếu không sẽ đưa ra truyền thông. Ông ta hỏi cảnh sát Lưu Bạch Tuyết là ai, cảnh sát Lưu thà cởi cảnh phục về nhà làm dân đen cũng không chịu nói. Pháp y cũng nói vết thương của Từ Dương có vấn đề, không giống như là bị người khác đánh mà giống như tự đập mặt vào tay lái. Nhưng nếu chỉ dựa vào xét nghiệm thương tích để chứng minh thì người ngoài chắc chắn sẽ nói ông ta làm giả pháp y. Bây giờ truyền thông phát triển, ông ta lại không thể giữ Từ Dương trong phòng bệnh cả đời. Người của đài truyền hình thành phố đã hỏi có kết quả điều tra chưa, họ đang chờ đưa tin… Không ngờ đang buồn ngủ, lại có người mang chiếu manh tới…

“Anh thật sự chỉ lắp camera không dây trên chiếc Mazda 6 này chứ?”. “Thật! Không tin anh có thể sai người kiểm tra tất cả xe của tôi…”. “Không cần phải thế. Hành vi này của anh không tốt! Chụp trộm quay trộm là phạm luật, có điều vì anh vi phạm lần đầu, lại có biểu hiện lập công nên việc xử phạt trị an gì đó có thể miễn, lần sau không được làm thế nữa!”.

“Vâng, vâng, vâng!”, Vương Thuận Phong cười hì hì. Lúc Trịnh Đạc tìm ông ta, ông ta còn có chút do dự. Về nhà vừa thương lượng với bà xã, bà xã lập tức cho ông ta một cái bạt tai. Người làm ăn như họ muốn bợ đỡ người có thực quyền như cảnh sát Lưu còn không được, giờ tự nhiên có miếng thịt từ trên trời rơi xuống để cảnh sát Lưu hàm ơn, lại có thể giữ quan hệ với phía cảnh sát. Sau này không trông chờ đặc quyền, ít nhất cũng có thể không bị bắt nạt. Càng không cần phải nói chỉ cần làm xong việc này đã có mười ngàn tệ rơi vào túi. Mặc dù hãng xe của ông ta không thiếu tiền, nhưng xưa nay có ai chê tiền nhiều đâu? Ông ta lại suy nghĩ một ngày nữa rồi mới cầm USB đến phòng cảnh sát, không ngờ thật sự có thể giải quyết thuận lợi như vậy…

Từ Dương nằm trên giường bệnh tiếp tục mơ mộng đẹp, không hề để ý người cảnh sát trẻ tuổi gác trước cửa phòng hắn đã biến mất. Vị phó trưởng phòng cảnh sát và nữ cảnh sát ngày nào cũng đến giờ cũng không thấy tung tích. Hắn lật xem tài liệu về bệnh viện chỉnh hình thành phố A, nghĩ xem có nên đi xóa sẹo nhân thể phẫu thuật thẩm mỹ luôn hay không…

“Bệnh nhân phòng bệnh số 10, nộp viện phí nào!”, một y tá đứng ngoài cửa nói.

“Nộp viện phí?”, Từ Dương ném tài liệu sang bên cạnh: “Tìm phòng cảnh sát mà đòi”.

“Tiền thuốc thang họ trả trước đã hết rồi”, y tá lạnh lùng nói. “Cô đi tìm tên cảnh sát đó…”.

“Cảnh sát nào cơ?”.

“Tại sao lại không có…”. Từ Dương ngồi thẳng người lên, lại thấy chiếc ghế vẫn có một người cảnh sát ngồi lúc này trống không: “Anh ta dám bỏ vị trí à…”.

“Hôm nay không nộp tiền thuốc và tiền giường thì anh phải xuất viện. Bệnh của anh cũng không cần chăm sóc gì nhiều, chỉ là bị thương ngoài da, ở nhà dưỡng thương là được”.

“Cô nói huyên thuyên gì thế? Tôi bị thương là do cảnh sát đánh! Cảnh sát phải chịu trách nhiệm!”.

“Là cảnh sát đánh hay là chính mày đập mặt vào tay lái?”. Người xuất hiện ngoài cửa khiến Từ Dương cực kỳ hoảng sợ.

“Cảnh… cảnh sát Lưu… Ông! Tại sao ông lại đến đây? Có phải ông lại định đánh tôi không?”.

“Tao à? Tao không đánh mày, tao cho mày xem phim”. Cảnh sát Lưu vừa nói vừa chậm rãi đi tới, phía sau còn có vị phó trưởng phòng và phóng viên đài truyền hình.

“Phim? Phim gì?”.

Cảnh sát Lưu đặt máy tính xách tay lên chiếc bàn ăn đơn giản trên giường bệnh của hắn, cắm một chiếc USB vào máy tính. Trong USB là file ghi hình của camera hành trình trên xe, trong đó cho thấy rõ Từ Dương bám theo xe của cảnh sát Lưu vào ngõ nhỏ…

Hắn xuống xe xem xét xe của cảnh sát Lưu, sau đó cảnh sát Lưu đột nhiên xuất hiện, đè hắn lên xe cảnh sát. Sau đó ống kính lắc lư, hai người bị hai chiếc xe che khuất, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ hai người đứng nói gì đó, cảnh sát Lưu nói: “Xe mày thuê có hành trình chạy xe, theo hành trình chạy xe, mày vẫn bám theo tao từ phòng cảnh sát đến ngõ nhỏ này…”.

“Vậy thì sao? Tôi bám theo ông thì ông có thể đánh tôi à?”. “Vậy tốt, bây giờ chúng ta xem tao có đánh mày không?”.

Cảnh sát Lưu lại mở file ghi hình thứ hai, hắn xuống xe, thời gian hiển thị rất rõ ràng, là bốn giờ mười phút chiều, cảnh sát Lưu tua qua. Lúc năm giờ hai phút, hắn lại từ ngoài xe vào, vì bên ngoài đã tối, hắn bật đèn trong xe. Ống kính cho thấy rõ mặt hắn không hề có thương tích, sau đó…

“Đừng mở nữa! Đừng mở nữa!”. Từ Dương tuyệt đối không nghĩ tới có người lại cài camera trong xe hắn thuê: “Việc ghi hình này là phi pháp!”.

“Ông chủ chiếc xe đã tự thú, hơn nữa cung cấp bằng chứng lập công chuộc tội, cam đoan không tái phạm. Chúng tôi đã hỏi ý kiến của viện kiểm sát, bằng chứng này có thể sử dụng”. Phó trưởng phòng đi theo nói lạnh lùng.

“Tôi… Tôi… Tôi chóng mặt…”. Từ Dương nói xong trợn mắt ngất xỉu. Cảnh sát Lưu thoáng nhìn phóng viên truyền thông đi cùng, bấm chuông gọi, một đám bác sĩ từ bên ngoài tràn vào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv