Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Quyển 13 - Chương 2: Tội lỗi nguyên thủy



Trích lời Gia Mộc: Ở thời đại này của chúng ta, con nhà giàu, con nhà quan chính là tội lỗi nguyên thủy.

Ngay cả Lâm Gia Mộc cũng không biết mật khẩu hòm thư của Trịnh Đạc. Thực tình là trước khi Trịnh Đạc mở hòm thư này thì Lâm Gia Mộc chỉ biết Trịnh Đạc có một hòm thư bí mật, không hề biết tên cụ thể là gì. Thứ cảnh sát Lưu gửi tới rất thông thường, nhưng tài liệu rất nặng, có lẽ là biên bản lấy lời khai và đoạn ghi hình giám sát.

Đầu tiên quả thật cảnh sát đã lấy lời khai của Lục Thiên Phóng, nhưng tất cả các bằng chứng đều cho thấy cô gái không rơi xuống từ ban công phòng Lục Thiên Phóng mà rơi xuống từ sân thượng. Băng ghi hình của khách sạn cho thấy Lục Thiên Phóng và cô gái này khoảng hơn tám giờ cùng tới khách sạn, hai người tay dắt tay cùng đi vào. Cô gái hình như uống hơi nhiều, Lục Thiên Phóng phải dìu cô ta. Lục Thiên Phóng và cô gái nói cười vài câu trong thang máy, cô gái quay lưng về phía ống kính, không thấy rõ vẻ mặt. Khoảng hơn mười một giờ cô gái rời khỏi phòng khách sạn, không nhìn rõ sắc mặt thế nào, chỉ có thể thấy cô gái hình như đã khóc, bước đi cũng hơi lảo đảo. Nhưng sau đó không hề thấy Lục Thiên Phóng rời khỏi phòng…

Lục Thiên Phóng có liên quan với vụ án này, nhưng nếu nói cậu ta cưỡng dâm không thành hoặc cưỡng hiếp xong giết người thì thật sự là hơi gượng ép.

Trịnh Đạc vuốt vuốt mặt. Nếu chuyện này thật sự đơn giản như vậy thì Lục Thiên Phóng có thể thoát khỏi hiềm nghi nhờ những bằng chứng này, cảnh sát Lưu cũng không phải vội vã gọi cuộc điện thoại thần bí đó, lại gửi bằng chứng vào hộp thư của Trịnh Đạc.

Lục Thiên Phóng bây giờ là nghi phạm quan trọng. Chuyện này thu hút sự chú ý của vô số người, một khi quần chúng phẫn nộ, những suy đoán vô căn cứ trên mạng và trong hiện thực có khả năng quấy nhiễu tư pháp. Sự sống chết của Lục Thiên Phóng sẽ không còn quan trọng, quan trọng là phải dẹp hết những rắc rối nhanh nhất có thể… Nhà họ Lục có giàu hơn nữa cũng không quan trọng bằng thành tích chính trị và cái ghế của những người đó.

Không có bằng chứng vững như thép thì Lục Thiên Phóng rất khó thoát khỏi hiềm nghi. Mà cảnh sát Lưu lại gửi thư cho Trịnh Đạc chứ không lấy thân phận cảnh sát để điều tra quang minh chính đại, điều này chỉ có thể cho thấy cảnh sát Lưu lo ngại…

Trong lúc hai người đang nghi hoặc, điện thoại di động của Trịnh Đạc lại đổ chuông: “Cậu nhận được thư chưa?”.

“Nhận được rồi”.

“Lúc tôi gửi thư thì cũng nhận được thông báo đã bắt Lục Thiên Phóng. Có người cung cấp manh mối quan trọng”.

“Bây giờ anh đang ở đâu?”.

“Ở nhà tôi. Thay quần áo xong còn phải quay lại đơn vị. Tóm lại cấp trên cực kỳ coi trọng chuyện này”.

“Người cung cấp manh mối là ai?”.

“Không biết, có điều nội dung người đó nói cơ bản giống như bài weibo tiết lộ tin tức, chỉ khác là hắn nói Lục Thiên Phóng đổ thuốc mê cưỡng hiếp Hà Điền Điền. Sau khi Hà Điền Điền bị làm nhục đã lên sân thượng gọi cuộc điện thoại cuối cùng cho hắn để tỏ rõ nỗi lòng rồi nhảy lầu tự tử”.

Vì thế những bằng chứng do camera ghi được cũng hoàn toàn không có tác dụng gì, ngược lại có thể thấy rõ Hà Điền Điền vừa khóc vừa ra khỏi phòng.

“Lục Thiên Phóng nói thế nào?”.

“Nó nói nó và cô gái đó không quá thân quen, hôm xảy ra vụ án là sinh nhật một người bạn của nó…”.

“Tại sao lại là sinh nhật?”.

“Thì tìm lý do để chơi thôi. Nó nói cô gái đó đến, chủ động bắt chuyện với nó, nói là biết nó. Hai người cùng uống rất nhiều rượu, cô bé chủ động đề nghị đi cùng nó. Lục Thiên Phóng cảm thấy cô gái rất xinh đẹp nên dẫn cô ta đến khách sạn lấy phòng. Không ngờ sau đó cô gái tỏ tình, nói yêu nó gì đó, Lục Thiên Phóng không chịu nổi nên đuổi người ta đi rồi ngủ một mình, đến tận lúc cảnh sát và người của khách sạn đến gõ cửa phòng nó”.

Như vậy vụ án này toàn là nói miệng chứ không có bằng chứng, anh nói, tôi nói, anh ta nói… Vốn theo nguyên tắc “trong trường hợp không thể chứng minh bị cáo có tội, cũng không thể chứng minh bị cáo vô tội thì bị cáo được xác định là vô tội” thì gia đình Lục Thiên Phóng chỉ cần tìm một luật sư giỏi, vận động thêm một chút là khả năng thoát khỏi hiềm nghi sẽ cực kỳ lớn. Vấn đề là bây giờ có người đưa chuyện này lên mạng, ưu thế của Lục Thiên Phóng lại trở thành bất lợi lớn nhất của cậu ta.

“Anh cho rằng chuyện này giống như trên mạng nói sao?”.

“Chắc chắn không phải. Thằng nhóc Lục Thiên Phóng chết tiệt này nếu ngày nào đó uống rượu lái xe đâm chết người thì tôi còn tin, bị người ta bắt cóc tôi cũng tin, thậm chí đánh nhau ẩu đả đánh chết đánh bị thương người khác tôi cũng tin, nhưng cậu nói nó hiếp dâm thì tôi không tin. Nó không có gan, cũng không có nhu cầu, càng không cần phải cưỡng hiếp người ta. Cậu không nhìn thấy nó ngồi trong phòng tạm giam mặt trắng bệch, nhưng chỉ thị của cấp trên phải tra rõ sự thật, trả lại công bằng cho nhân dân”.

Vấn đề là “nhân dân” ở đây muốn có một sự công bằng như thế nào?

“Có người đâm sau lưng tôi, nói tôi và Lục Thiên Phóng có quan hệ không bình thường. Cậu nhìn thấy tôi bắt nó, nhưng thực ra bây giờ tôi phải đứng ngoài rồi. Lát nữa tôi về phòng cảnh sát là phải giao nộp tất cả mọi tài liệu. Những thứ tôi gửi cho cậu là bản sao cuối cùng của tôi”.

“Biết rồi”. “Trịnh Đạc…”.

“Anh không cần dặn dò. Em biết”. Trịnh Đạc gật đầu, ngắt điện thoại. Ý của cảnh sát Lưu rất rõ ràng. Trong vụ án của Lục Thiên Phóng, cảnh sát Lưu không yên tâm về các đồng nghiệp của mình mà tin tưởng chiến hữu Trịnh Đạc hơn.

Đại học A vốn ở rìa thành phố A, cùng với việc thành phố được mở rộng, vị trí này dần dần biến thành trung tâm. Quanh đại học A có một số cửa hàng đồ ăn nhanh, cũng có một số nhà hàng vừa hoặc nhỏ, trong đó một nhà hàng tương đối nổi tiếng là nhà hàng kiểu Âu tên là Hiệp Sĩ Đen, nghe nói có bữa sáng, bữa trưa kiểu Anh, cũng có bữa tối với những món kiểu Anh đã bản địa hóa. Chủ nhà hàng cũng tốt nghiệp đại học A, cung cấp dịch vụ nhằm vào sinh viên đại học A, việc làm ăn luôn rất khá. Chẳng hạn như nhà hàng món Âu tuyệt đối không có phòng riêng nhưng nhà hàng này có. Những sinh viên có điều kiện tương đối tốt đều bao phòng ở đây để tổ chức sinh nhật, tụ tập hay liên hoan chia tay. Chỉ có điều hôm nay bầu không khí trong phòng hơi nặng nề, các sinh viên vào nhà hàng đều không nói chuyện, sau khi ngồi xuống chỉ trao đổi khe khẽ, ngay cả tiếng chào hỏi lớn một chút cũng không có.

Lúc Uông Tư Điềm đi vào, có mấy người ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, cảm thấy cô ta rất lạ mặt, nhưng đa số mọi người đều không chú ý tới cô ta. Uông Tư Điềm tìm một chỗ không có gì nổi bật ngồi xuống, quay sang chào người bên cạnh: “Hi!”.

Bên cạnh là một nữ sinh hơi béo, thấy cô ta chào hỏi cũng chào lại: “Hi!”.

“Tớ là bạn học cấp ba của Điền Điền, nghe nói các bạn tụ tập ở đây nên tớ cũng tới. Tớ tên là Uông Tư Điềm”.

“Tớ tên là Đặng Lan, ở phòng bên cạnh phòng ký túc của Điền Điền”. “A, bạn chính là người mà nhà có vườn trà đúng không? Điền Điền nói trà nhà bạn rất ngon”.

“Đúng rồi”. Đặng Lan lập tức không còn cảm giác xa lạ nữa. Mùa xuân năm nay cô ta nhận được trà do người nhà chuyển phát nhanh đến và chia cho Điền Điền một ít, không ngờ Điền Điền lại kể chuyện này với bạn học cấp ba, có lẽ Uông Tư Điềm đúng là bạn thân của Điền Điền.

“Đúng rồi, tiền bổ đầu người nộp cho ai?”, Uông Tư Điềm cười nói. Hôm nay là bảy ngày từ khi Hà Điền Điền mất, có người đề xướng tổ chức hoạt động tưởng niệm Hà Điền Điền trên mạng của trường, địa điểm tụ tập là nhà hàng Hiệp Sĩ Đen, mỗi người nộp một trăm tệ tiền tổ chức hoạt động, số tiền thừa được trao cho người nhà của Hà Điền Điền. Lâm Gia Mộc nhìn thấy hoạt động này trên mạng, quyết định để Uông Tư Điềm đến “nằm vùng”. Có những chuyện những người này sẽ không nói với cảnh sát mà chỉ nói với nhau, còn những chuyện và những người lẽ ra chỉ có bạn của Hà Điền Điền mới biết thì bây giờ đã tràn lan trên mạng. Uông Tư Điềm bỏ ra nguyên một ngày lên mạng xem trang QQ cá nhân, weibo, những bài viết trên diễn đàn trường của những người này, có thể nói đã hiểu rất rõ về họ.

Nữ sinh hơi béo đó chỉ một nữ sinh đeo kính mặc áo lông màu đen nói: “Nộp cho bạn ấy là được, bạn ấy là chị cả trong phòng ký túc của Điền Điền”.

“A, tên là La Quyên đúng không?”. “Đúng”.

Uông Tư Điềm đứng lên nhưng lại ngồi xuống: “Tớ không quen chị ấy. Bạn đi cùng tớ được không?”.

Nữ sinh nọ hơi ngẩn ra: “Cũng được”.

La Quyên vốn cũng đang nghi hoặc không biết Uông Tư Điềm là ai, thấy Đặng Lan ở phòng bên cạnh dẫn Uông Tư Điềm cùng đến nên cho rằng hai người này biết nhau. Thấy Uông Tư Điềm không nói, Đặng Lan cho rằng Uông Tư Điềm ngại thật nên giới thiệu: “Cô ấy là bạn học cấp ba của Điền Điền, hai người rất thân nhau”.

“Chào chị, em tên là Uông Tư Điềm”.

La Quyên đưa tay ra bắt tay Uông Tư Điềm: “Chào em”.

Cô ta hơi nhíu mày: “Hình như chị chưa bao giờ nghe Điền Điền nhắc tới em”.

“Bạn ấy tên là Điền Điền, em cũng tên là Điềm Điềm(*), cho nên em và bạn ấy đều không gọi nhau bằng tên…”.

“A, em là người bạn học đại học Y trên tỉnh lỵ…”.

(*) Cách phát âm của hai cái tên này giống nhau.

“Đúng rồi, chính là em”. Lựa lời nói dựa là kỹ năng nói dối sơ đẳng nhất.

“Thấy em nói phải thi nên không tới được cơ mà”.

“Em suy nghĩ lại một hồi rồi vẫn quyết định tới. Còn thi cử thì kệ nó, đằng nào trong lòng cũng rối bời, có thi cũng không có kết quả tốt”.

“Đúng vậy”. La Quyên thở dài: “Chị cũng thế”.

“Điền Điền rất ngây thơ, từ hồi học cấp ba đã chỉ thích ở nhà, tại sao lại…”.

La Quyên nhìn quanh rồi kéo tay áo Uông Tư Điềm. Uông Tư Điềm liếc một cái, kéo cô ta đến một góc yên tĩnh.

“Chị La Quyên, có chuyện gì không thể nói ở trong kia à?”.

“Em đừng nói nữa. Những người này có người chị cũng không biết, không cẩn thận là đến thăm dò tin tức để đưa lên mạng. Bây giờ trên mạng nói đủ các kiểu, thậm chí còn có người nói Điền Điền là gái gọi, có người nói Điền Điền quan hệ bừa bãi”.

“Tại sao những người này lại ăn nói vô trách nhiệm như vậy?”.

“Hừ, tên Lưu Chí không biết xấu hổ đó đưa chuyện này lên mạng nên những kẻ tâm thần đó có nói gì cũng là bình thường. Bọn họ có người ngay cả mặt mũi Điền Điền thế nào cũng không biết, vậy mà vẫn có thể bịa ra những chuyện linh tinh beng đó. Đáng hận nhất là các bạn học trong trường mà cũng nói đủ kiểu khác nhau”.

“Lưu Chí?”. Uông Tư Điềm nhớ lại những nội dung trong trang QQ của Hà Điền Điền, quả thật có một người tên là Lưu Chí thường xuyên tương tác qua lại và Hà Điền Điền: “Chính là gã nhà giàu giả hiệu theo đuổi Điền Điền đó à?”.

“Chính là hắn”. Thấy Uông Tư Điềm biết Lưu Chí, La Quyên lại tin tưởng cô ta thêm một chút: “Vốn hắn vẫn giả mạo trai nhà giàu theo đuổi Điền Điền nhưng Điền Điền không nhận lời. Sau đó một người ở phòng ký túc của hắn tiết lộ hắn chỉ vay tiền và trộm cắp để đóng giả người giàu. Thế là hắn phao tin đồn khắp nơi, nói Điền Điền biết hắn không phải người có tiền nên mới chia tay hắn, làm Điền Điền tức giận khóc rõ lâu trong phòng ký túc”.

“Thế vì sao Điền Điền lại đến dự sinh nhật hắn?”.

“Lúc hắn tổ chức sinh nhật thì thân phận nhà giàu giả hiệu còn chưa bị lộ. Lần đó hắn mời Điền Điền mãi, Điền Điền nói ba người còn lại trong phòng ký túc đi thì cô ấy mới đi. Sau đó hắn mời rất chân thành nên bọn chị cũng nhận lời”.

“Vậy là các chị cũng đã gặp Lục Thiên Phóng?”.

Vẻ mặt La Quyên chợt sững lại: “Đã gặp. Lần đó Điền Điền vừa gặp đã thích Lục Thiên Phóng, từ đó vẫn nhớ mãi không quên”.

“Vừa gặp đã thích?”.

“Em có thấy ảnh hắn trên mạng không?”. “Không”.

“Lục Thiên Phóng bên ngoài còn đẹp trai hơn ảnh chụp trộm, tính cách cũng rất nghĩa khí. Khi đó Lưu Chí mời tới mấy người bạn, có người muốn trêu chọc Điền Điền, chính hắn đã giải vây cho Điền Điền. Hắn rất biết nói đùa để khuấy động bầu không khí, hát cũng rất hay. Từ hôm đó trở đi Điền Điền vẫn thích hắn, cho nên bọn chị mới biết từ trước đến nay Điền Điền chưa bao giờ nhận lời tỏ tình của Lưu Chí, thực ra Điền Điền chưa bao giờ thích hắn”.

“Thế hôm Điền Điền chết là đến chỗ hẹn à?”.

“Điền Điền vẫn liên lạc với Lục Thiên Phóng trên mạng. Hôm đó Lục Thiên Phóng nói có sinh nhật một người bạn, mời Điền Điền đi cùng, thậm chí còn gửi một chiếc váy dạ hội màu đỏ cho Điền Điền. Điền Điền rất vui, mặc váy dạ hội, còn mượn cô bạn nhà giàu phòng bên cạnh một chiếc áo khoác màu trắng đến dự tiệc, nhưng cô ấy không quay về”. Nói tới đây, giọng La Quyên hơi nghẹn ngào.

“Những chuyện này chị có nói với cảnh sát không?”.

“Nói rồi”. Sắc mặt La Quyên có vẻ giận dữ: “Cảnh sát nói Lục Thiên Phóng hoàn toàn không thừa nhận biết Điền Điền từ trước, cũng không thừa nhận chuyện tặng váy dạ hội. Hắn nói không biết vì sao Điền Điền lại xuất hiện ở tiệc sinh nhật. Tên cầm thú đó nhất định là đã chòng ghẹo Điền Điền. Điền Điền rất bảo thủ, cô ấy nói lần đầu tiên phải để dành cho chồng mình… Nhất định là Điền Điền không chịu nhận lời hắn nên hắn mới…”.

Uông Tư Điềm liên tục gật đầu: “Chị yên tâm. Bây giờ chuyện đã trở nên ồn ào như vậy, gia đình Lục Thiên Phóng có giàu đến mấy cũng không thể xử lý được chuyện này”.

La Quyên lắc đầu: “Mẹ Điền Điền nói cảnh sát vẫn không đưa ra chứng cớ. Người nhà họ Lục liên lạc với nhà họ, yêu cầu nói chuyện với nhà họ. Bố mẹ Điền Điền rất kiên quyết, nhưng cậu và chú cô ấy nói phải đòi tiền, không thể để Điền Điền chết uổng được. Chị sợ…”.

“Ôi, bố mẹ bạn ấy luôn dễ mềm lòng, không biết có thể kiên định hay không. Bây giờ họ ở đâu? Em muốn đến thăm họ”.

“Bây giờ họ ở nhà nghỉ Như Gia gần trường, nhưng nghe nói sắp chuyển đi”.

“Vâng, em biết rồi”.

Hoạt động tưởng niệm quả thật là cái chợ tin tức. Uông Tư Điềm lại dò hỏi những người khác, quả nhiên không khác những gì La Quyên nói là mấy, chỉ khác một vài chi tiết nhỏ như Đặng Lan nhớ chiếc váy được công ty chuyển phát nhanh đưa đến điểm nhận bưu phẩm của trường, người ở điểm nhận bưu phẩm gọi điện thoại cho Điền Điền xuống lấy. Một người khác nhớ hôm Hà Điền Điền chết, Lưu Chí có xuất hiện một lần, sau đó không xuất hiện ở trường học nữa. Rất nhiều người khác đều nhắc tới Lưu Chí, thậm chí có một số người cho rằng bây giờ hắn và Hà Điền Điền vẫn là bạn trai bạn gái, có điều đa số mọi người đều nói hai người bọn họ đã chia tay. Lưu Chí có một dạo muốn tự tử, sau đó mới bình tĩnh lại, hình như là tìm được một bạn gái ngoài trường. Nhưng cho đến khi kết thúc buổi tưởng niệm này không ai nhìn thấy gã Lưu Chí này xuất hiện.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv