Nghĩ là làm ngay lập tức, trên con đường truy tìm chân lý không cho phép phạm phải dù chỉ một sai lầm.
Ninh Diệc Duy rời khỏi tiệm bánh, trở vào trong xe, không nói năng gì mà nhắn tin cho Chu Tử Duệ: “Tử Duệ, tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu.”
Chu Tử Duệ không hổ là bạn thân của cậu, trả lời ngay: “Khi nào?”, tiếp đó gửi sang tấm ảnh thời khóa biểu hai ngày tới cho Ninh Diệc Duy, trên ảnh có mấy vòng tròn màu hồng biểu thị thời gian trống “Tôi đang ký túc xá của anh họ dọn vệ sinh (đêm nay anh ấy sang đại học A họp, vừa mới đi), nếu chuyện thực sự quan trọng, có thể trực tiếp tới đây.”
Còn rất tri kỷ gửi kèm định vị tầng 4 ký túc xá giáo viên đại học D.
Chu Tử Duệ đã nói đến vậy thì Ninh Diệc Duy cũng không khách sáo, trả lời: “Tôi đến hơi muộn chút, lúc đó dọn vệ sinh cùng cậu.”
Quyết định gặp mặt xong, Ninh Diệc Duy thở phào nhẹ nhõm,chợt nghe Lương Sùng nói: “Tôi gọi bác sĩ đến xem tay cho em.”
Ninh Diệc Duy cứng người, quay đầu nhìn Lương Sùng, miễn cưỡng cói: “Không cần phiền phức vậy đâu.”
“Cần.” Lương Sùng vô cùngg quyền lực vô cùng dứt khoát.
Ninh Diệc Duy không lên tiếng, cúi đầu tự nghịch ngón tay mình, không hề thốt ra kháng nghị. Qua lát sau, Lương Sùng vẫn không để ý tới cậu, Ninh Diệc Duy không thể làm gì khác hơn là lầu bầu nói: “Chán ghét bác sĩ.”
Cậu chỉ đơn thuần không thích đi bệnh viện cùng khám bệnh chứ không có nguyên nhân đặc biệt gì, bóng ma tâm lý lại càng không, giống như có những người không thích ăn rau mùi tây, những người cảm thấy biển cả rất đáng sợ, đều như nhau. Vết thương sau tai lần trước khá nghiêm trọng, Lương Sùng tìm bác sĩ thay thuốc thì cậu chấp nhận được, lần này mu bàn tay chỉ bị trầy da chút đỉnh, Ninh Diệc Duy cho rằng hoàn toàn không cần gặp bác sĩ để làm gì.
“Tôi bảo bác sĩ mặc đồ thường,” Lương Sùng như đã sớm nghĩ ra nên xử lý thế nào, anh nói với Ninh Diệc Duy “Nhìn không giống bác sĩ.”
Ninh Diệc Duy vẫn không bị thuyết phục, cậu trề môi, nghiêng mặt sang bên trợn trắng hai mắt.
Lương Sùng tóm cậu lại: “Ninh Diệc Duy, em làm biểu cảm gì đấy?” giọng điệu còn rất hung dữ, tràn đầy uy hiếp muốn tính sổ.
Ninh Diệc Duy không có gan xung đột chính diện với Lương Sùng, cậu nhắm mắt giả vờ buồn ngủ, mò đông mò tây lấy trong cặp ra chiếc bịt mắt, đeo lên, ngáp một cái, tự cho là diễn rất tốt mà nói: “Ài, em buồn ngủ quá, ngủ đây.”
Trước mắt cậu tối sầm, nhắm mắt an tĩnh một chốc mà cơn buồn ngủ thật vẫn chưa đến, vừa định giơ tay kéo bịt mắt xuống thì nghe thấy Lương Sùng gọi cậu: “Ninh Diệc Duy?”
Xe ngừng. Ninh Diệc Duy chưa kịp lên tiếng thì Lương Sùng đã thấp giọng hỏi: “Thật sự ngủ rồi?”
Ninh Diệc Duy hé mắt, bịt mắt phủ lên hàng mi cậu hơi không thoải mái, cậu không dám động đậy, lưng dựa sát trên ghế, bởi vì cảm giác sắp tới sẽ có gì đó xảy ra.
“Ninh Diệc Duy,” âm thanh Lương Sùng gần hơn, nhẹ nhàng nói với câu: “Đừng giả vờ ngủ, tỉnh thì ngồi dậy đi.”
Ninh Diệc Duy vẫn không nhúc nhích.
Nhịp tim cậu vừa rồi còn thong thả mà giờ đã không kìm được tăng tốc.
Vì cậu so với bất cứ người nào khác đều hiểu rõ Lương Sùng hơn, cậu tin chắc Lương Sùng bây giờ chỉ vờ hỏi Ninh Diệc Duy tỉnh hay không chứ không thực sự muốn đánh thức cậu.
Ngón tay Lương Sùng chạm vào môi Ninh Diệc Duy, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới, nhẹ nhàng trầm thấp gọi: “Ninh Diệc Duy.”
Mặt Ninh Diệc Duy nóng lên, cậu không biết Lương Sùng sao lại làm như vậy, cậu rất muốn biết, cho nên một lần nữa nhắm mắt lại.
Vài giây sau, Lương Sùng vươn tay chạm vào gò má cậu, kéo bịt mắt lên. Ninh Diệc Duy cảm nhận được ánh sáng, nhưng vẫn không muốn mở mắt.
Có một loại trực giác mách bảo cậu, chỉ cần không mở mắt là có thể khám phá ra bí mật của Lương Sùng. Vì vậy Ninh Diệc Duy đèn nén hơi thở, không động đậy mà lẳng lặng chờ.
Chỉ là trực giác của Ninh Diệc Duy hôm nay không được chuẩn, cậu cuối cùng cũng không đợi được chuyện gì xảy ra.
Lát sau, Lương Sùng mở miệng nói với cậu: “Đừng giả vờ nữa,” còn gọi tên cậu “Ninh Diệc Duy.”
Lần này Lương Sùng thực sự đánh thức Ninh Diệc Duy, không thăm dò mà lại bình tĩnh ung dung, cứ như thoát ra từ giấc mộng đào hoa nhẹ nhàng, trở về bộ dạng bình thản.
Ninh Diệc Duy miệng khô lưỡi khô mở mắt ra, nhìn thấy Lương Sùng cách cậu rất gần, dùng ánh mắt vô cùng khó hiểu mà nhìn mình chăm chú. Không lâu sau, Lương Sùng nhìn đi chỗ khác, tháo bịt mắt của Ninh Diệc Duy ra, bỏ vào cặp.
Bọn họ đều chẳng nói gì với nhau.
Ninh Diệc Duy nghiêng đầu lén nhìn Lương Sùng, không dám nhìn nhiều, chỉ thấy khóe môi bằng phẳng lạnh nhạt của Lương Sùng.
Độ cong chiếc cằm của Lương Sùng rất đẹp, lông mày rậm sắc nét, anh có khung xương sọ rất hoàn mỹ nhưng trên mặt chẳng có bất kỳ biểu cảm gì, tư thái và thần sắc đều có sự phòng bị rõ ràng.
Hết thảy đều khiến cho Ninh Diệc Duy khó chịu trong lòng.
Nếu như có thể, Ninh Diệc Duy nguyện thay anh nắm giữ toàn bộ, quý giá hay không quý giá cũng đều được, chỉ cần đổi lại vui vẻ cho Lương Sùng.
“Em không có giả vờ.” Ninh Diệc Duy nhỏ giọng biện minh, một lời nói dối thiện ý.
Lá ngô đồng cuối thu từ trên nhánh cây rơi xuống, dính trên cửa xe Lương Sùng.
“Ừ.” Lương Sùng ôn hòa nhẹ nhàng nói “Xuống xe đi, ăn cơm.”
Ninh Diệc Duy thấy Lương Sùng mở cửa xe, lập tức mở cửa nhảy xuống đi theo phía sau Lương Sùng vào nhà hàng. Cậu muốn bắt lấy tay Lương Sùng, muốn kéo tay anh, nhưng Lương Sùng đi nhanh quá, Ninh Diệc Duy bắt hụt, không thể làm gì hơn là rũ tay, mau chóng theo vào.
Ninh Diệc Duy đến ký túc xá của anh họ Chu Tử Duệ là lúc 9h30 tối.
Sau khi ăn xong, Lương Sùng mang Ninh Diệc Duy đến chỗ bác sĩ băng bó vết thương, rồi đưa Ninh Diệc Duy về nhà, Ninh Diệc Duy ở trên lầu nhìn Lương Sùng lái xe rời đi mới đón taxi tới trường học.
Cậu đến dưới lầu, thấy Chu Tử Duệ đáng ở đó chờ mình, phòng ốc ký túc xá cũ kỹ, hành lang chật hẹp, đèn thì hỏng vài ba cái, Chu Tử Duệ vừa soi đèn pin đưa Ninh Diệc Duy lên lầu vừa thở hổn hển oán than với Ninh Diệc Duy: “Phòng của anh họ tôi bẩn, bẩn vô cùng!”
Ninh Diệc Duy còn đang nghĩ đến Lương Sùng, hơi mất tập trung, nhìn thấy trước cửa phòng Chu Tử Duệ quét dọn để bảy tám cái túi rác to tổ chảng, cậu giật nảy mình, quăng Lương Sùng ra sau đầu, hỏi Chu Tử Duệ: “Đều là của anh cậu?”
“Đúng, đúng vậy!” Chu Tử Duệ tức giận “Anh ta mới về, về có nửa năm, đã chế ra bao, bao nhiêu đây rác!”
Chu Tử Duệ mở cửa, cho Ninh Diệc Duy xem thành quả quét tước của mình, sàn nhà bóng loáng, khung cửa hiện lên dấu vết bị lau chùi nhiều lần.
“Sạch ghê.” Ninh Diệc Duy tán dương.
“Chỉ cho tôi có ba, ba trăm tệ.” Chu Tử Duệ tiếp tục oán giận “Tôi quét dọn tận năm tiếng.” ký túc xá giáo viên là căn gác xép, to nhỏ cũng chỉ 50 mét vuông, lúc Chu Tử Duệ mới đến gần như là không có chỗ để đặt chân.
“Đúng, đúng rồi, Diệc Duy,” Chu Tử Duệ rót nước cho Ninh Diệc Duy, nói “Cậu có, có chuyện gì thế?”
“Chuyện dài lắm.”
“Để tôi đi gọt, gọt chút hoa quả.” Chu Tử Duệ vội nói “Anh họ tôi mua, không, không ăn thì phí lắm.”
Ninh Diệc Duy ngồi trên ghế sô pha nhỏ ở phòng khách, nâng cốc sứ trắng ngẩn người.
Cửa đột nhiên mở ra, anh họ Chu Tử Duệ – Bành Triết Phi mặc âu phục, một khuôn mặt phiền muộn vào phòng, tùy tay thả cặp xuống đất, mắt nhìn thấy Ninh Diệc Duy cùng sàn nhà sạch sành sanh mà anh chưa từng thấy qua, hơi sửng sốt, nhanh chóng nhặt cặp lên nói với Ninh Diệc Duy: “Ngại quá, tôi đi nhầm.”
Ra ngoài đóng cửa lại. ngôn tình hài
Qua chừng mười giây sau, cửa mở ra lần nữa, Bành Triết Phi vịn cửa, tràn đầy nghi hoặc hỏi Ninh Diệc Duy: “Đây là phòng tôi phải không?”
“Anh,” Chu Tử Duệ bưng dĩa trái cây đi ra, nhìn thấy Bành Triết Phi, liền giới thiệu: “Đây là bạn, bạn học của em, Diệc Duy, bọn em có việc cần thương, thương lượng.”
Bành Triết Phi thở phào nhẹ nhõm, lại ném cặp xuống, nói với Chu Tử Duệ: “làm anh sợ một phen, chuyện gì vậy, anh giúp mấy đứa nghĩ cách cho.”
“Không, không cần đâu.” Chu Tử Duệ khéo léo từ chối “Anh không, không hiểu đâu.”
“Em mới không hiểu đấy,” Bành Triết Phi đi tới bàn, xiên một miếng bưởi nhét vào miệng, hàm hồ nói: “Mọi người cùng góp củi, lửa mới cháy to được. Toán lý không tách biệt, không thể thoát ly trạng thái trực tiếp về giảng giải lượng tử, cũng không thể thoát khỏi cấu trúc liên kết cô đặc, hai môn học này từ ngày xưa tuy hai mà một, xúc tiến cho nhau.”
“Có, có đạo lý.” Chu Tử Duệ như có điều suy nghĩ gật đầu. Ninh Diệc Duy cũng thấy Bành Triết Phi nói rất đúng, cậu nhân tiện nói: “Anh họ giúp em nghe một chút xem xem.”