Editor: Linh Đang
Quan Hành đã sớm gọi điện thoại đặt chỗ, đến nhà hàng, được nhân viên phục vụ dẫn tới chỗ ngồi VIP. Trâu Dung Dung đi theo phía sau mông Lương Kiều, vui vẻ đi đường đến mức mỗi bước đi đều lay động.
Quan Hành đưa thực đơn cho cô, trên mặt treo biểu cảm người tốt mỉm cười: "Xem một chút muốn ăn cái gì."
Uây ~ Trâu Dung Dung lật thực đơn in chữ vàng, nóng lòng không ngừng lung lay hai cái chân. Nhìn một lát đột nhiên cô dựng thẳng thực đơn lên, che kín nửa bên mặt, lộ ra hai mắt to chớp nhìn Lương Kiều một chút, lại nhìn Quan Hành một chút: "Thực sự có thể tùy tiện ăn sao?"
Mặc dù bộ dáng của người anh rể này nhìn như rất có tiền, nhưng mà ăn của người ta*, cô như vậy có thể gây cản trở cho Lương Kiều hay không?
Editor: chỗ này gần như câu bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, ý là ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng phải mềm mỏng hơn
Quan Hành nở nụ cười, Lương Kiều ngồi ở bên cạnh cô lại không hiểu sao có chút đau lòng, vỗ nhẹ hai cái ở trên cánh tay của cô, cười nói: "Gọi đi, không sao đâu, cùng lắm thì vứt em ở chỗ này rửa chén."
Trâu Dung Dung ở sau thực đơn cong miệng, "Chán ghét."
Quan Hành đưa tay vẫy vẫy nhân viên phục vụ: "Chiêu bài của các cô là gì? Có cái gì thích hợp với em gái tôi không, tiểu nha đầu bị thức ăn ở trường học hành hạ mấy ngày rồi, cần cải thiện khẩu vị một chút."
Thật sự là chồng của chị ruột ta mình! Hảo cảm trong lòng Trâu Dung Dung đối với anh lại tăng lên một phần.
Nhân viên phục vụ lễ phép mỉm cười một cái, nhẹ giọng giới thiệu. Quan Hành vừa nghe vừa mở thực đơn, thỉnh thoảng hỏi Trâu Dung Dung một chút có thích đồ chua ngọt hay không, hoặc là có thể ăn được cay hay không, làm chủ giúp cô rất tự nhiên.
Trâu Dung Dung cực kỳ hài lòng, thật ra cô cũng không kén ăn, cái gì cũng ăn, điểm này ngược lại hết sức giống Lương Kiều.
Giúp cô em vợ gọi xong, Quan Hành lại giương mắt nhìn về phía Lương Kiều: "Em muốn ăn cái gì?"
Lương Kiều chống đầu nói: "Tùy tiện."
Quan Hành liền chỉ vào nhân viên phục vụ đối diện nói: "Cho cô ấy chút gì đó tùy tiện là được."
Lương Kiều trừng mắt nhìn anh, Quan Hành cười gọi thịt bò Kobe cho cô, nổ pho mát tôm cuốn, còn có hàu hấp bạch chỉ, mặt khác lại gọi thịt cua dai ngon cho ba người.
Sau khi ăn đồ ngọt xong thì để hai người phụ nữ tự chọn, hai người bọn họ líu ríu thảo luận, Quan Hành ngồi ở đối diện, một tay chống cằm, cười híp mắt nhìn, cảm thấy hình như khá tốt.
Về sau sinh con gái thì tốt rồi, gen hai người bọn họ tốt như thế, nhất định con gái sẽ xinh xắn đáng yêu! Anh có bà xã xinh đẹp nhất cùng con gái vô cùng đáng yêu, mang đi ra ngoài nhất định sẽ làm cho đám người kia hâm mộ chết ha ha. Anh muốn mỗi ngày đều ăn mặc cho hai người (vợ +con gái) thật xinh đẹp, mang hai người đi ăn ngon, vui chơi thật thú vị, suy nghĩ đến những tình huống kia một chút đã cảm thấy cực kỳ tuyệt vời.
"Hắc!" Lương Kiều ở trước mắt anh phất phất tay, "Anh cười ngốc gì vậy?"
Quan Hành hoàn hồn, mới phát hiện nhân viên phục vụ đã rời đi. Anh mím khóe môi cười, lắc đầu, không nói cho cô.
Bữa cơm này ăn tương đối tận hứng.
Trâu Dung Dung ăn uống no đủ đi toilet, trở về liền thấy Quan Hành đã chiếm lấy vị trí của cô, cùng Lương Kiều chen lấn ở một chỗ nghiêng ngả không biết rõ đang nói cái gì. Làm cho Trâu Dung Dung đều thẹn thùng mắc cỡ.
Hôm nay tâm tình Quan Hành tốt đẹp khác thường, sau khi rời nhà hàng kéo hai chị em các cô đến quảng trường bên cạnh đi dạo, hưng trí bừng bừng mua cái này mua cái kia cho cô em vợ.
Lương Kiều đi ở phía sau gọi điện thoại cho mẹ. Vừa rồi khi ở trên xe Trâu Dung Dung nói cho cô biết, mẹ muốn tới thăm cô, lại lo lắng cho cô thêm phiền toái, mãi không dám nói với cô.
Khách khí như thế này làm cho Lương Kiều bất đắc dĩ, liền gọi điện thoại qua xem mẹ muốn khi nào tới đây.
Quan Hành dẫn Trâu Dung Dung đi bên trong này shopping, hỏi cô có muốn túi hay không, có muốn giày hay không, có muốn đồ trang sức hay không, có muốn đồ trang điểm hay không... Nhiệt tình như kim chủ nhà giàu mới nổi, tư thế kia như hận không thể đưa toàn bộ cửa hàng cho cô.
Ánh mắt người bán hàng nhìn bọn họ như cũng mang theo ý tứ hàm xúc mịt mờ, Trâu Dung Dung lúng túng đến xấu hổ.
Quan Hành cho là mình đi theo làm cho cô không được tự nhiên, dứt khoát rút tấm thẻ cho cô, để cô nhìn trúng cái gì thì tùy tiện mua.
Mặc dù tình huống như thế làm Trâu Dung Dung có loại hưng phấn bản năng của phụ nữ, nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi. Không nói đến quan hệ của Quan Hành cùng Lương Kiều bây giờ còn chỉ là bạn trai bạn gái, cho dù về sau bọn họ kết hôn, Trâu Dung Dung cũng ngại tiêu tiền của anh.
Cuối cùng thực sự không có cách, Trâu Dung Dung mua một cái ô ở một cửa hàng, xem như thu lấy lễ vật của anh rể tương lai.
Đối với cô thì giá của chiếc ô này đã rất đắt, nhưng ở trong mắt Quan Hành không tính là cái gì, ngược lại cảm thấy một chiếc ô nhỏ này căn bản không đủ để bày tỏ thành ý của chính mình. Anh suy nghĩ để xem mua cho em vợ lễ vật gì, Trâu Dung Dung lại cầm hai cái ô, nhìn anh, hỏi: "Em có thể cho ta tỷ cùng mẹ ta cũng mua một phen saomua cho chị cùng mẹ em một cái không?"
Còn rất hiếu thuận đấy. Quan Hành cười nói: "Đương nhiên có thể."
Lương Kiều nói chuyện điện thoại xong trở về, tóm Quan Hành đến trong lối đi an toàn, "Đừng động kinh, Dung Dung đều đã bị anh dọa rồi."
Thật vất vả mới có thời gian chung đụng riêng với nhau, Quan Hành vội vàng ôm lấy cô hôn rồi lại hôn: "Anh chỉ là muốn nịnh nọt cô em vợ một chút mà thôi..."
Dung Dung còn ở bên ngoài chờ, Lương Kiều muốn trì hoãn thêm, thân lập tức cưỡng chế đẩy anh ra. Quan Hành còn không có hôn đủ, xoay người đè cô đến trên tường muốn tiếp tục.
Lương Kiều lau miệng nói: "Ngày mồng một tháng năm mẹ em muốn qua."
Quan Hành lập tức cứng đờ, con mắt nhìn chằm chằm cô, không lên tiếng.
Phản ứng này là sao...
Ngưng một chút, Lương Kiều nói: "Anh không muốn gặp thì lúc đó về nhà anh ở vài ngày, chờ mẹ em về thì..."
"Không phải thế!" Quan Hành vội vàng cắt đứt cô, mím môi, có chút cẩn thận hỏi, "Em cho anh gặp sao?"
"Làm sao ủy khuất như thế, làm như em không cho anh gặp vậy." Lương Kiều nói, "Anh bằng lòng thì gặp."
Lần trước đến em gái mà em cũng không cho anh thấy đâu. Trong lòng Quan Hành hừ hai tiếng, nghĩ đến muốn gặp mẹ vợ đại nhân, thế nhưng có chút hơi căng thẳng.
"Không được không được, anh vẫn nên chuyển về nhà trọ trước đi, bị mẹ em nhìn thấy anh đã ngủ với em có thể mất hứng mất... ngày mồng một tháng năm dì tới sao, có phải ba em cũng tới hay không? Anh có được đi với em đón họ hay không? Có phải anh nên chuẩn bị l ra mắt hay không, ở chỗ em con rể gặp ba vợ mẹ vợ có quy củ gì không..."
Lương Kiều buồn cười không thôi, sờ miệng anh đang lải nhải: "Anh đừng căng thẳng như vậy, mẹ em rất dễ thân cận, sẽ không làm khó anh."
"Thật?" Bộ dáng Quan Hành còn có chút không dám tin tưởng.
"Thật đấy, không có gì phải lo lắng." Lương Kiều kéo khuôn mặt anh, "Còn có chuyện phải nói cho anh biết, ba mẹ em đã ly hôn, hiện tại ba em có gia đình của mình, trên cơ bản chúng em cùng ông ta đã đoạn tuyệt quan hệ. Cái này cũng không quan trọng, anh biết là được."
Xác thực không phải là việc lớn gì, nhưng Quan Hành vẫn sợ run, ánh mắt có chút lóe lên.
Chột dạ như thế là có ý gì? Lương Kiều đang hoài nghi nhìn chằm chằm anh, chợt nghe anh nhỏ giọng hỏi: "Em... có phải ông ta... ông ta xử với mọi người không tốt hay không?"
"Cũng không tính là không tốt. Lúc em còn nhỏ ông ta rất thương em, nhưng về sau có gia đình mới, tâm liền hoàn toàn về bên đó." Lương Kiều giải thích rất bình tĩnh, "Nhà bọn họ là cái hang không đáy, cứ muốn lấy tiền từ chỗ bọn em, em liền đoạn tuyệt quan hệ với ông ta."
Quan Hành sờ sờ mũi: "Thế này à..."
Lương Kiều bóp cằm anh làm anh phải ngẩng đầu lên: "Có phải anh có việc gặt em hay không?"
"Không có." Quan Hành không che dấu được tâm tư.
Lương Kiều lặng yên một lát, ôm lấy cổ anh, giọng nói mềm mại gọi anh: "Ông xã, anh không thể gạt em nha."
"..."
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân a...
Quan Hành cắn răng một cái nhắm mắt lại, thành thật khai báo: "Ngày đó ba em gọi điện thoại lại đây, điện thoại cố định trong nhà, anh nghe..."
Lương Kiều mơ hồ đoán được nội dung vở kịch phía sau: "Ông ta muốn tiền?"
"... Đúng." Quan Hành gật đầu.
"Anh cho?"
"... Đúng."
Sắc mặt Lương Kiều chậm rãi trầm xuống: "Bao nhiêu?"
Quan Hành có chút không dám nhìn thẳng cô, dịch mắt ra nhìn chằm chằm lỗ tai cô, nhỏ giọng đáp: "Ông ta muốn hai vạn..."
"Anh cho bao nhiêu?" Lương Kiều nhạy cảm nghe được ý tứ bên trong câu chữ của anh.
Quan Hành đầu rủ xuống thấp hơn: "... Hai mươi vạn."
"..."
Lương Kiều nửa ngày không lên tiếng, Quan Hành lặng lẽ dùng khóe mắt liếc cô một cái, nhưng gáy liền bị cô nhéo."Có phải anh ngốc hay không!!! Ông ta muốn tiền anh liền cho! Còn cho hai mươi vạn! Nhiều tiền quá không có chỗ tiêu đúng không!"
Cô không có quá dùng sức, nhưng cảm giác chỗ quan trọng bị người ta nhéo cũng không thoải mái, Quan Hành cố ý nhỏ giọng kêu: "Cứu mạng a, giết người rồi!"
"Bệnh thần kinh!" Lương Kiều buông ra anh, giận, lại đập một quyền ở trên ngực anh, "Anh nói xem có phải anh ngốc hay không! Có phải ngốc hay không!"
Quan Hành đau đến hét một tiếng, cầm lấy tay cô liền vội cúi đầu nhận sai: "Đúng đúng đúng, quá ngốc rồi..."
Lương Kiều còn buồn bực, cầm lấy bả vai anh hung hăng lắc lắc: "Em muốn đánh chết anh a a a!"
"Nữ hiệp tha mạng!" Quan Hành vội vàng cùng sử dụng tay chân cuốn lấy cô, nhưng sau gáy úp sấp trên vai cô, bắt đầu làm nũng, "Bà xã không nên tức giận, bà xã tốt ~ "
Lương Kiều suy đi nghĩ lại quyết định có muốn lấy khoản tiền kia lại hay không, mặc dù Quan Hành cảm thấy không cần thiết, nhưng mà một câu nói cũng không dám nói.
Mang Trâu Dung Dung chơi một buổi trưa, buổi tối lại đổi chỗ ăn cơm.
Lương Kiều vốn còn đang muốn để Dung Dung cùng bản thân ngủ hay là để cho cô ( DD) đi ngủ phòng của Quan Hành, hai gian phòng đều có hơi thở của Quan Hành cùng dấu vết chinh chiến bốn phía của bọn họ, để một cô sinh viên như Dung Dung ngủ hình như không tốt lắm.
Khụ, quả nhiên là bọn họ quá phóng đãng, lỗi lầm a lỗi lầm...
Cô còn suy nghĩ đến kết quả, ngược lại Dung Dung hết sức có mắt mà tỏ vẻ ngày mai trong lớp còn có hoạt động, buổi tối cô muốn về trường học.
Quan Hành vung tay lên muốn để cô ở lại nhà trọ kia của mình, Trâu Dung Dung vội vàng cự tuyệt, cô cũng không thể cứ chiếm tiện nghi của người ta, gây cản trở Lương Kiều.
Buổi tối về đến nhà, Quan Hành liền ôm lấy máy tính. Lương Kiều đi tắm rửa sạch sẽ, lại gọt một đĩa trái cây ngồi ở bên cạnh anh cùng anh ăn, từ đầu đến cuối ánh mắt Quan Hành đều nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, nhìn cũng chưa từng nhìn cô.
Điều này làm Lương Kiều có chút thất bại, đại mỹ nữ ngồi cạnh cá tính mê người như thế anh không ôm, thế nhưng ôm cái máy tính chơi? Tình huống gì, mới thân mật vài ngày liền ngán sao?
"Anh đang nhìn cái gì?" Cô cúi đầu đi xem.
Anh đang nhìn thiệp mời, lại là diễn đàn bát quái Hải Giác kia. Lương Kiều càng xích lại gần nhìn, cuối cùng thấy rõ tựa đề thiệp mời - - bàn về việc làm sao để lấy lòng cha mẹ nhà vợ.
Lương Kiều: "..."
Cô nằm ở trên người Quan Hành cười đến không đứng dậy được, "Ha ha ha ha lo cho mình sao!"
Một tay Quan Hành nắm eo cô bóp hai cái, lơ đễnh nói: "Không bắt người nhà em lại, làm sao mà rước em về nhà được đây?"
"Anh muốn cưới em à?" Trong nháy mắt trọng điểm quan tâm của Lương Kiều lại dời đi, lấy máy tính từ trên đùi anh ra, chính mình ngồi lên, ôm cổ anh cười đến con mắt đều cong
Quan Hành không trực tiếp trả lời, gẩy gẩy lọn tóc lộn xộn bên tai cô, hỏi ngược lại cô: "Vậy em gả sao?"
"Không gả." Lương Kiều chém đinh chặt sắt cự tuyệt, "Anh cầu hôn thật không có thành ý."
"Em muốn thành ý như nào?"
Lương Kiều liếc anh một cái: "Cái này còn muốn em nói cho anh biết à? Em nói ra thì còn có ngạc nhiên mừng rỡ sao?"
"Em nói xem sao." Quan Hành nói.
Lương Kiều suy nghĩ một chút nói, "Vậy khẳng định phải có trứng chim bồ câu (ý chị là nhẫn kim cương to bằng quả trứng chim bồ câu). Ừm, còn được có hoa, hoa cũng phải có một xe đi. Còn có, còn có... Trời ơi không được, em không có tế bào lãng mạn, không nghĩ ra được." Cô đánh Quan Hành một quyền, "Cũng không phải là emcầu hôn, vì cái gì còn muốn em nghĩ hả?"
Quan Hành cười nắm lấy quả đấm của cô: "Anh chỉ hỏi một chút."
Hai người ôm nhau nghiêng ngả một lát, tay Lương Kiều bị anh cầm ở trong tay vuốt vuốt, cô vẫn không kháng cự được lòng hiếu kỳ của mình: "Anh thực sự muốn cầu hôn sao? Sẽ không quá nhanh chứ?"
"Em không muốn kết hôn nhanh như thế, chúng ta có thể chậm một chút, nhưng mà trước tiên anh phải buộc em lại." Quan Hành xoa bóp ngón tay cô, "Em người phụ nữ này quá khó trị, còn thích trêu hoa ghẹo nguyệt bốn phía, anh sợ đêm dài lắm mộng."
Lương Kiều hừ hừ: "Cũng không biết là ai trêu hoa ghẹo nguyệt đâu, ôm gái trẻ mở party cũng không phải em."
Nhắc tới cái này Quan Hành lập tức kinh sợ, trời ơi một tiếng, "Miễn bàn gái trẻ, gái trẻ là thứ gì, căn bản anh cũng không biết."
"Vậy khi nào thì anh cầu hôn?" Ngừng một lát, Lương Kiều lại không nhịn được hỏi.
Quan Hành cười rộ lên: "Điều này sao có thể nói cho em biết."
"Ồ" Lương Kiều cũng không có hỏi thăm nữa, chút chuyện này giữ lại để ngạc nhiên mới tốt.