Editor: Linh Đang
Quan Hành bị Cao Hàn kêu ra ngoài hút thuốc, anh nhận lấy một điếu kẹp ở ngón tay thưởng thức, liên tục không hút.
Cao Hàn vịn lan can ở bên cạnh anh nuốt mây nhả khói, hút vài hơi hỏi anh: "Có phả tôi từng gặp qua người phụ nữ kia ở đâu rồi không?"
"Đại khái đi." Quan Hành trả lời lấy lệ, anh cũng không muốn để cho những người này biết rõ chuyện xưa anh ngủ cùng người ta xong được trả thù lao.
Cao Hàn từ làn khói mờ mịt nhìn anh một cái: "Lần này cậu đùa thật?"
"Tôi chơi đùa giả sao." Quan Hành nhíu nhíu lông mày, thoạt nhìn có chút bực bội, nhưng không trả lời chính diện.
Cao Hàn nói: "Ngược lại tôi thấy người phụ nữ kia rất lấy rất nắm bắt được cậu, nhưng mà nhắc nhở cậu một chút, cửa của mẹ cậu chưa chắc đã qua được, thăm dò thái độ của dì trước, nếu không lấy tác phong của dì, cậu sẽ phải nếm mùi đau khổ."
"Được rồi, cậu không cần phải để ý đến, tôi có chừng mực." Dường như Quan Hành không quá muốn sa vào đề tài này, điếu thuốc đang yên vị trên ngón tay bỗng chốc gãy thành hai đoạn.
Trầm mặc một lúc, Cao Hàn lại nói: “Vị hôn thê điên cuồng kia của cậu thế nào rồi? Gần đây không tới làm phiền cậu chứ?"
"Nghe mẹ tôi nói, thời gian trước mẹ cô ta trở về dẫn cô ta đi, hiện tại đang ở Mĩ." Nói đến cái này Quan Hành lại bực bội, "Thật không biết mẹ tôi bị cho uống thuốc mê gì, người trở về một chuyến không có thông báo cho bà, tự bà liền suy nghĩ có phải giận bà hay không, trách bà không chăm sóc tốt con gái nhà người ta. Nghe nói hình như tinh thần của Phong Miểu Miểu xảy ra chút vấn đề, mẹ tôi nhất định qua thăm, qua rồi thì thôi, còn muốn bắt tôi cũng qua..."
Cao Hàn vỗ vỗ anh vai: "Việc này đúng là không trách được mẹ cậu, nếu ngay từ đầu cậu không đáp ứng, nào có đằng sau này chút ít chuyện hư hỏng."
"Bà đều giận đến như vậy, tôi còn có thể như thế nào? Thật phải chọc giận bà tức chết mới tốt sao?" Vẻ mặt Quan Hành buồn bực.
Cao Hàn hút một hơi thuốc, bí hiểm nói: "Cậu đã một bó tuổi rồi, đến mẹ cậu là nữ nhân hậu viện mà cũng không nắm bắt được, già rồi còn hồ đồ."
(Editor: thực sự không thích mẹ Quan cho lắm --)
Quan Hành ném điếu thuốc: "Cậu lai x, trâu, cậu nói mẹ cậu đắn đo gì một chút, tôi lấy để học hỏi kinh nghiệm."
Cao Hàn liếc nhìn anh một cái, mỉm cười nói: "Mẹ tôi thương tôi."
"..." Quan Hành hung hăng trừng anh ta mấy giây, "Lấy cho tôi điếu thuốc khác!"
Lần này thực sự hút nhả ra khói. Cao Hàn đi về trước, Quan Hành nằm sấp ở trên lan can nhả từng chút từng chút ra. Anh không nghiện thuốc lá, thỉnh thoảng phiền muội mới hút một chút, bình thường cũng không hút hết cả điếu, hút hết một nửa liền dụi tắt.
Trở về đã thấy Lương Kiều không sợ đất hoang chạy tới chơi bi a cùng với mấy người đàn ông kia, áo khoác ngoài cởi xuống, mặc áo sơ mi nhìn thấu quyến rũ người cùng váy ngắn, chỗ cần to đều phồng đến vô cùng không khách khí.
Cao Hàn ở bên cạnh cô hình như đang nói quy tắc, cô cầm lấy gậy cùng người ta vừa nói vừa cười, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ phong tình.
Quan Hành bước đi lại, đẩy Cao Hàn ra cưỡng chế chen vào giữa các cô, sau đó hỏi cô như không có việc gì: "Muốn chơi quả bóng nhỏ?"
Cao Hàn bị anh không đếm xỉa tới chậc chậc hai tiếng ở phía sau, chính mình thức thời đi ra ngoài.
Lương Kiều cười tủm tỉm nhìn Quan Hành một cái, lấy từ trong chiếc túi đang cầm ở tay một quả bóng nhỏ vân vê trong lòng bàn tay, để sát vào bên lỗ tai anh thủ thỉ: "Muốn chơi quả bóng nhỏ này, không phải là quả bóng nhỏ kia của anh..."
Lúc hỏi câu kia Quan Hành cũng không nghĩ nhiều, bị cô nói chuyện như thế, lập tức cảm thấy phía dưới hai quả bóng ngứa một cái. Anh hé mắt, thật muốn hành quyết người phụ nữ này ngay tại chỗ.
Anh nắm cái cằm Lương Kiều, cúi đầu hôn hai cái, một bên hôn vừa nói: "Em cứ phóng túng đi, trở về xem anh thu thập em như thế nào!"
Bốn phía lại vang lên tiếng huýt sáo, Quan Hành buông cô ra, bắn một ánh mắt xuân phong đắc ý về phía những người đang ồn ào kia.
"Em muốn học không, anh dạy cho em." Anh nói xong, cũng mặc kệ trận đấu của người khác mới diễn ra được một nửa, tiện tay cầm lấy một quả màu đỏ ở trên bàn, duỗi dài cánh tay đặt tới khoảng cách đối diện chiếc lỗ khoảng 30 cm, sau đó lấy quả bóng trắng từ dưới gậy của người khác tới, cùng với quả bóng đỏ cùng lỗ bi bày thành một đường thẳng. Anh đứng ở phía sau, vây quanh cô, nắm tay giúp cô bày tư thế, "Đến đây, làm thử dạng này một chút."
"Quan nhị, không nghĩ là cậu lại như vậy!" Người bị làm loạn trận đấu kháng nghị nói.
Quan Hành không kiên nhẫn xua tay: "Đi đi đi, đi chơi một bên!"
Có người xì một tiếng khinh miệt: "Thật sự là một tên vô cùng trọng sắc khinh bạn."
Ngược lại Lương Kiều cái gì cũng không nói, ngoan ngoãn mặc anh bài bố, bảo khom lưng liền khom lưng, bảo vểnh cái mông lên liền vểnh cái mông lên, bị anh thừa dịp người ta không chú ý vụng trộm sờ soạng hai cái cũng chỉ cười liếc anh một cái.
Dưới sự chỉ huy của anh cuối cùng bày xong tư thế nhắm vào bóng, Lương Kiều nghiêng đầu hỏi anh: "Xong chưa?"
Tóc dài trút xuống xuống che kín gò má, Quan Hành giúp cô vén đến sau đầu, gật gật đầu nói: "Đánh đi, đánh không được cũng..."
Theo đường đánh dứt khoát của cô, chỉ nghe "Ầm - -" một tiếng, quả bóng đỏ chuẩn xác rơi vào trong lỗ, quả màu trắng bắn ngược trở lại, sau khi cách một khoảng mới dừng lại.
"..." Quan Hành yên lặng nuốt ba chữ "Không có gì" xuống.
Con mẹ nó tốc độ này độ chuẩn xác này vừa nhìn cũng biết chính là lão luyện! Biết đánh còn giả bộ với anh, lãng phí tình cảm!
Lương Kiều đứng thẳng còn cố làm ra vẻ không hiểu nháy mắt hỏi anh: "Em học như thế nào?"
Quan Hành nhìn cô nửa ngày, mặt không chút thay đổi phun ra một chữ: "Tốt”
"Hai chúng ta hợp thành một đội diệt bọn họ đi." Quan Hành cuốn tay áo lại, đi qua cướp gậy trong tay Cao Hàn. Cao Hàn chọn gậy giỏi nhất, cậu ta dùng chắc chắn sẽ tiện cho tay. Anh cầm lấy lắc hai cái, "Đến đi, các cậu ai muốn lên trước?"
"Có phụ nữ là chỗ dựa sống lưng cậu liền cứng rắn có phải hay không?" Sau khi bị anh đoạt gậy vẻ mặt Cao Hàn rất bất mãn, quay đầu hô một tiếng với Liêu Chinh đang ngồi trong góc nói chuyện với một cô gái, "Lão Liêu đến đây, ngược chết cậu ta!"
Quan Hành lập tức nói: "Trừ cậu trừ cậu! Đánh với cậu có ý nghĩa gì!"
Liêu Chinh là người có kĩ thuật đánh tốt nhất trong nhóm bọn anh, trước đây có thời gian hết sức si mê cái này, đã đặc biệt mời một cao thủ ngoại quốc đã nghỉ chơi đến dạy, bọn họ theo chân nên cũng đã tới trình độ chuyên nghiệp.
Quan Hành liên tục tự phong thiên hạ đệ nhị, chỉ là không đối chiến với Liêu Chinh.
Liêu Chinh cười cười nói: "Mấy cậu chơi đi, rất lâu rồi tôi không đánh."
"Cuối cùng cũng rửa tay gác kiếm?" Quan Hành vui vẻ nói, "Sớm nên thoái vị nhường cho tôi!”
"Ôi câu này của cậu tôi không thích nghe, ai muốn tôi thoái vị nhượng chỗ, đứng ra, lão tử trực tiếp đánh với hắn."
Liêu Chinh vuốt vuốt tay áo làm bộ muốn đứng lên, Quan Hành vội vàng xua tay: "Đừng đừng đừng, cậu tiếp tục ngồi đợi ở trên cao đi, việc thoái vị này cần bàn bạc kỹ hơn, không nóng nảy."
"Thật không gấp?" Liêu Chinh nhướng mày cười.
Vẻ mặt Quan Hành chân thành: "Không vội không vội."
Liêu Chinh lại lần nữa ngồi xuống: "Ngoan ngoãn, chơi đi."
Quay đầu liền thấy Lương Kiều ở nơi đó vui mừng, Vẻ mặt Quan Hành điềm nhiên như không: "Cười cái gì mà cười, vừa rồi không có phát sinh qua cái gì."
Lương Kiều vừa cười, bóp cằm anh, khẽ nhón chân hôn lên môi anh một cái: "Thật đáng yêu."
Ngốc mới đáng yêu.
Quan Hành: "..."
Sau khi hiểu chuyện vẫn là lần đầu tiên có người khen anh đáng yêu, ha ha.
Mấy người phụ nữ khác đều không thích chơi cái này, chỉ có Khúc San San thong dong chơi một chút, nhưng trình độ cũng rất bình thường, Cao Hàn kêu cô ta chơi thêm, bị cô ta cự tuyệt; người đàn ông khác lại cảm thấy nam nam hợp tác đối phó vợ chồng nhà người ta thật không có đẳng cấp, chơi không vui, cuối cùng vẫn là Thôi Dương Quang chủ động xin đi giết giặc, muốn cùng Cao Hàn kết nhóm.
Thật ra Quan Hành không thích chơi cùng cậu ta, nhưng mà anh còn chưa nói lời nào, Lương Kiều đã cười nói: "Đến đi."
Xem ba ba ngược chết ngươi không!
Pha bóng mở đầu là của nữ.
Nhưng mà có lẽ do quá lâu không có đánh, ngượng tay, Lương Kiều khai bóng bất lợi, một quả bóng đỏ rơi vào túi, nhưng quả bóng chủ cũng rớt vào.
"A..." Lương Kiều ảo não vò vò đầu tóc.
Quan Hành duỗi tay giúp cô sửa lại vài sợi tóc rối, vô cùng hào khí an ủi cô: "Không có chuyện gì, chốc nữa ba ba giúp con báo thù."
Bên cạnh Cao Hàn nhắm vào quả bóng chủ, chuẩn xác đánh quả bóng đỏ vào trong túi. Lúc đổi vị trí còn vòng qua vòng lại xung quanh cô, "Hai người mà thất bại thì đừng đổ lên đầu chúng tôi."
Quan Hành cầm gậy chọc chọc ở trên lưng anh ta: "Cậu tránh ra."
Tiếp theo đến Thôi Dương Quang, đánh trúng một quả bóng rực rỡ. Cao Hàn lại đánh trúng một quả màu đỏ, Thôi Dương Quang đánh vào một quả chính giữa.
Đổi về bên Lương Kiều, Quan Hành vỗ vỗ bả vai cô nói: "Cố gắng lên."
Lương Kiều lắc lắc cổ tay, vòng quanh cái bàn đi nửa vòng, tìm vị trí tốt sau cúi người xuống, tư thế tiêu chuẩn lại đẹp mắt. Thành công đánh một quả bóng đỏ vào túi, lúc cô trở lại Quan Hành còn nhỏ giọng nói ở bên tai cô: "Cái mông đừng vểnh lên cao như vậy, anh cũng cứng rắn rồi."
Lương Kiều chậc một tiếng: "Tại sao anh ở chỗ nào cũng động dục được vậy?"
Quan Hành hừ hừ, đi qua chơi bóng.
Bắt đầu từ đấy, Cao Hàn cùng Thôi Dương Quang cũng không có cơ hội chạm qua bóng nữa. Lương Kiều cùng Quan Hành một người một người thay phiên, đánh bóng trên bàn cả quả bóng đỏ lẫn những quả khác phân rõ ràng.
Cao Hàn trơ mắt nhìn "Hai vợ chồng" người ta mỗi lúc đánh vào một quả liền vỗ tay ăn mừng một cái, cho đến cuối cùng chỉ còn lại một quả bóng đen, Quan Hành ngồi trên bàn, đắc ý nhướn mày với anh ta, chỉ chỉ quả bóng đen kia nói: "Đến đây, cho các cậu cơ hội chạm vào chạm vào bóng, thật sự là đáng thương muốn chết."
Cao Hàn cầm lấy gậy chọc anh một cái, quăng sang một bên không chơi nữa.
Quan Hành ảo não vỗ bắp đùi một cái: "Chao ôi, vừa rồi quên tiền đặt cược."
Bằng không có thể lừa cậu ta một số tiền lớn, lần này thiệt quá!
Trên đường chạy qua đến xem đấu Triệu Nhạc Viên hưng trí bừng bừng chỉ quả bóng đen: "Tôi cũng muốn chơi một chút, cái này để lại cho tôi!" Cô nhặt chiếc gậy Cao Hàn ném đi, khoa tay múa chân hai cái, "Cái này làm sao đây?"
Lương Kiều tìm một cây gậy ngắn cho cô, "Cậu dùng cái này đi."
Vừa muốn tự tay dạy cô bày tư thế, Bạch Hàng đã lại đây, kéo Triệu Nhạc Viên sang một bên, "Anh dạy cho em."
Lương Kiều thở dài, thật sự là coi cô như sắc lang mà đề phòng...
Cao Hàn đã đặt trước nhà hàng bên cạnh, đánh bi anh một lát cầu mọi người liền qua ăn cơm. Bữa tiệc này là của người có tiền, bào ngư vây cá cái gì cần có đều có, Lương Kiều ăn đến vô cùng sung sướng.
Quan Hành ở một bên nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, vụng trộm sờ sờ bụng cô nói nhỏ: "Ăn nhiều đồ như thế em giấu ở chỗ nào vậy?"
Cơm nước xong lại dời đến Hoàng Đình, quản lý tự mình tới tới đón tiếp, uyển chuyển hỏi Cao Hàn có cần tiếp rượu cô nương hay không. Cao Hàn suy nghĩ một chút nói: "Kêu tiểu Kiều lần trước đến đi, đại Kiều đừng tới, người khác tùy thuận tay chọn mấy người sạch sẽ."
Chào hỏi mọi người chơi, Quan Hành cùng Cao Hàn một đôi bạn đồng tính tốt lại hẹn nhau đến nhà vệ sinh. Lúc ra cửa còn bị Lương Kiều mang ánh mắt ái muội quét nhiều lần, Quan Hành kéo lỗ tai cô, cúi người nhỏ giọng uy hiếp: "Lại ồn ào càn rỡ xem ba ba trở về có đánh con khóc không!"
Không đầy một lát quản lý liền mang theo một đám nữ quan hệ xã hội lại, sắp xếp đến bồi những người đàn ông không có bạn gái, tiểu Kiều đi ở tuốt phía sau, xem xét bốn phía không phát hiện Cao Hàn, mím môi tự mình tìm một chỗ không người ngồi xuống.
Lúc đi quản lí còn nhỏ giọng dặn dò: "Tiểu Kiều, hầu hạ Cao tổng thật tốt."
Tiểu Kiều gật gật đầu.
Lương Kiều ngồi cách chỗ cô ta không xa, nghe thấy xưng hô kiểu này thì nhíu mày, chờ quản lý đi liền cười nói với cô: "Cô gọi tiểu Kiều sao? Sao lại khéo như vậy, tôi gọi đại Kiều đấy."
"Thật sao?" Tiểu Kiều cũng hết sức kinh ngạc, cho rằng cô cũng là người trong hội kia với Cao tổng, không có tâm tình phòng bị nói, "Chị tôi cũng gọi là đại Kiều, quá khéo!"
"Oa, thật biết điều, hai người là chị em ruột sao?"
"Đúng rồi, chị tôi cũng làm ở chỗ này." Tiểu Kiều nói, "Lần trước đến cùng tôi, nhưng mà lúc bồi Quan tổng hình như chọc Quan tổng tức giận, lần này quản lý liền không cho cô ấy tới đây."
Lương Kiều nheo mắt, làm bộ như lơ đãng hỏi: "Quan tổng? Quan Hành sao?"
"Chắc là vậy, tôi không biết rõ anh ta tên gì, lần trước đến cùng Cao tổng."
Tiểu Kiều ngượng ngùng nói, "Cô cùng Cao tổng là bạn bè sao? Cái kia... Xem như chúng ta có một chút duyên phận, cô có thể cầu tình với Cao tổng không, bởi vì sự việc lần trước mà chị tôi bị quản lý phạt đi làm vệ sinh, hai tháng không được phép gặp khách. Chúng tôi còn muốn kiếm tiền để cho em trai đi học đại học..."
"Được." Lương Kiều cười đến vô cùng hào phóng, bắt chéo hai chân quơ quơ nói, "Cô bảo quản lí kêu cô ta lại đây, nói là Quan tổng muốn."
"Thực cám ơn cô!" Tiểu Kiều thật lòng cảm kích nói, sau đó chạy đi tìm quản lý.
Quan Hành cùng Cao Hàn thuận tiện hút hết một điếu thuốc mới trở về, đẩy cửa vào đi vài bước mới phát hiện không thích hợp, lập tức bước chân cứng đờ, đằng đằng sát khí chuyển hướng Cao Hàn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cậu gọi tới?"
"Làm sao lại nhìn tôi như thế?" Cao Hàn đi ở phía sau vẻ mặt không hiểu, ánh mắt đảo qua hướng kia bên, cũng sửng sốt, "Cái quái gì đây?"
Rõ ràng anh ta đã dặn dò quản lý không cho tới rồi...
Chỉ thấy đối diện trên ghế sô pha, Lương Kiều cùng đại Kiều ngồi song song, bắt chéo hai chân, cười híp mắt vẫy vẫy tay về phía Quan Hành: "Lại đây đi."