Hướng Dẫn Sử Dụng Bạch Hồ Sư Huynh

Chương 3: Canh gà hầm nấm Tùng Nhung



Buổi sáng Ôn Khách Hành tàn nhẫn đến mức trì hoãn giờ ăn trưa của tất cả đệ tử, Ôn Khách Hành vốn mặt dày, lại vô liêm sỉ, tuy nhiên hắn cũng cảm thấy áy náy - sư huynh lần đầu tiên mây mưa dục tiên dục tử, bị hành hạ như thế này, nói ra cũng khiến hắn khó xử. Cho nên nếu hắn không làm món gì ngon, chỉ sợ sau này không thể gần gũi với sư huynh được.

Trong khi Ôn Khách Hành nhìn đám sư đệ thái rau, cậu cho nấm tùng nhung (1)"Matsutake" hái ​​được từ trên núi vào nồi canh gà.

Tứ Qúy Sơn Trang lưng dựa vào núi, Ôn Khách Hành thỉnh thoảng lên núi để tìm kiếm dược liệu hoặc nấm tươi, Matsutake là một loại nấm hiếm thấy, ngay cả trong Tứ Qúy Sơn Trang, một nơi bốn mùa hoa nở, hoa thơm cỏ lạ không thiếu thứ gì. Nấm mà Ôn Khách Hành tìm thấy được cắt thành từng lát, phơi khô và đặt trong vải trắng, số nấm này chỉ có nửa cân. Món gà hầm này rất thanh và bổ dưỡng, Ôn Khách Hành đoán rằng nó phù hợp với khẩu vị của A Nhứ.

Cân nhắc khẩu vị của sư huynh, Ôn Khách Hành chọn mười chiếc chân gà lớn, cắt thành từng miếng, chiên trên lửa nhỏ cho đến khi bề mặt tách ra rồi ném vào nồi cùng với xương gà. Tiếng xèo xèo vang lên. Ôn Khách Hành còn cho thêm một thìa rượu hoa quả do chính tay hắn pha vào công đoạn cuối cùng của nồi canh gà, căn bếp rộng lớn của Tứ Qúy Sơn Tràn bây giờ tràn ngập mùi thơm của nồi canh gà.

Ôn Khách Hành suy nghĩ một chút, liền đi lấy một nắm dâu tây cùng mấy quả chà là đỏ, trước tiên hắn cắt đôi quả chà là đỏ ra, lấy phần lõi ra, các sư đệ rất muốn đến gần hỏi hôm nay nấu món gì thì đã nhìn thấy Ôn Khách Hành cầm dao chĩa vào quả táo, cau mày như thể đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, nên là sư đệ nhanh chóng quay lại cắt cà tím.

Tần Cửu Tiêu ngửi thấy mùi, đói đến mức nhìn xem có thể lén ăn hai miếng sườn trái cây đã chuẩn bị sẵn không, món sườn trái cây hôm nay không phải do Ôn Khách Hành nấu, có chút chưa chín, theo kinh nghiệm của cậu thì là do sư đệ khác nấu. Dù sao thì Ôn Khách Hành cũng phải là người nấu ăn ngon nhất nên Cửu Tiêu đi đến bếp nơi Ôn Khách Hành đang canh lửa. Ôn Khách Hành cầm lấy một chiếc quạt gấp, điều khiển nội lực điều chỉnh nhiệt độ, Tần Cửu Tiêu không khỏi thở dài, tiểu sư đệ này thật sự không phải người bình thường, những gì cậu nhìn thấy là Ôn Khách Hành đang canh giữ bếp lò,đều tay quạt quạt nồi canh canh gà.

Cửu Tiêu hỏi Ôn sư đệ hai lần tại sao canh gà lại thơm như vậy, Ôn Khách Hành mỉm cười gạt đi, đó không phải là một nụ cười lịch sự, hình như mắt hắn đang động đậy, là vì Ôn Khách Hành đã để dành đồ ăn cho Chu Tử Thư. Nhiều năm như vậy, Tần Cửu Tiêu lập tức hiểu được hắn đang làm gì, canh này là hầm cho sư huynh, hôm nay hắn không làm được gì cả.

Tần Cửu Tiêu chưa kịp đi xa đã quay lại, sư huynh để ý đến ngươi nhiều như vậy cũng không phải là vô ích, núi Thanh Nhai ẩm thấp, sư đệ lại yếu ớt bệnh tật khi bước vào cửa sơn trang, sư huynh sẽ bảo vệ ngươi mọi lúc mọi nơi.Chăm lo hằng ngày cho đến khi cơn sốt ngừng tái phát.

Ôn Khách Hành, người rơi vào trạng thái thất thần "Thì ra A Nhứ đã yêu thương mình rất nhiều khi mình còn nhỏ", nhanh chóng lấy hai nắm kẹo đào vốn đã được ngâm cho Tần Hoài Chương và chuẩn bị hầm một món tráng miệng khác cho Chu Tử Thư.

Không phải lúc đó núi Thanh Nhai rất ẩm ướt, mà là do ai đó đã ném một chiếc giỏ xuống sông dưới chân núi, trong giỏ có một bé gái, Ôn Khách Hành, một con cáo đỏ không giỏi bơi dưới nước, đang đi câu cá, thấy có người ở dưới dòng sông chảy xiết lập tức nhảy xuống, Ôn Khách Hành không những bị thương mà còn bị sặc rất nhiều nước.

Thế giới không tốt đẹp, trong lúc khó khăn, hỗn loạn cuộc sống của con người cũng giống như một con chó thôi. Hắn ta, một con cáo mới biến hình, không thể nuôi sống con người, Ôn Khách Hành dựa vào bột gạo hầm, các loại trái cây và rau quả từ trên núi và gà lôi trở về từ đi săn để nuôi một đứa trẻ, vì là một bé gái nên hắn đặt tên là Cố Tương vì bé được cứu lên từ dưới nước.

Tần Hoài Chương phát hiện mình và Cố Tương là bị Ôn Khách Hành cố ý âm mưu, hắn vốn là hồ ly cũng không sao, nhưng A Tương là người, sau này lớn lên làm sao có thể hòa hợp với người khác?

Ở vùng núi và rừng? Tần Hoài Chương thấy Ôn Khách Hành có nền tảng và kiến ​​thức tốt về dược lý nên đã làm theo yêu cầu của hắn và thành lập một gia đình giàu họ Cố, gọi nàng là Cố Tương, trong hai năm qua, anh ta đã gửi A Tương đến Nhạc Dương Phái của Cao Sùng và cùng học tập với Con gái của ông, Cao Tiểu Liên, cùng nhau luyện tập võ thuật.

Nghe nói tài năng võ thuật của Cao Tiểu Liên ở mức trung bình, nhưng tài năng của Cố Tương rất tốt,Ôn Khách Hành đã nhờ Chu Tử Thư chuyển lời nhắn tới, nói rằng sẽ thật tuyệt nếu sau này có thể có một nữ lãnh đạo.

Chu Tử Thư vỗ vỗ vai Ôn Khách Hành, cười đến mở to hai mắt, nói: "Sư đệ, xin đừng làm tổn thương tiểu A Tương, không có giáo chủ nào không dùng kiếm."

"Nàng học được roi kỹ, hiện tại đổi thành kiếm mềm cũng đã muộn. Thanh kiếm Bạch Y của sư phụ chúng ta là một thanh kiếm mềm. Sư huynh, sau này ngươi sẽ tiếp quản thanh Bạch Y Kiếm của sư phụ, nếu không huynh có thể dạy A Tường mấy chiêu được không?"

Cho dù nàng không thể làm thủ lĩnh, cũng tốt khi giúp đỡ Cao Tiểu Liên, để Cố Tương nắm giữ chân chính quản lý, Ôn Khách Hành vui vẻ nghĩ.

Đáng tiếc vết thương tiềm ẩn do cứu người năm đó để lại vẫn chưa lành, Ôn Khách Hành mới vào Sơn Trang không bao lâu liền lâm bệnh, hắn mơ hồ nhớ ra ban đêm có người đến giúp hắn vận nội lực, bảo hắn điều chỉnh thân thể. Hơi thở của hắn yếu ớt, tay cũng rất lạnh, nhưng những gì huynh ấy nói lại khiến con cáo nhỏ như Ôn Khách Hành cảm thấy ấm áp trong lòng.

Ôn Khách Hành sau lần động dục đầu tiên bắt đầu nhớ sư huynh, hắn đã lo lắng từ lâu sư huynh là người, tại sao sư huynh lại không thể là cáo? Với một cái mông đẹp như vậy, sẽ thật tuyệt nếu đằng sau có cái đuôi - -Nếu sư huynh là một con cáo và khi đến thời kỳ động dục thì huynh sẽ là của hắn ta.

Hắn nhìn chằm chằm mông sư huynh hồi lâu, Tần sư huynh thấy Ôn Khách Hành dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành đành phải giải thích cho Tần Cửu Tiêu rằng hắn ghen tị với vòng eo của sư huynh, kỹ năng xoay eo của sư huynh thật sự rất tốt.

"Quả nhiên là tốt," Tần Cửu Tiêu suy nghĩ một chút, "A Hành, đây là kỹ năng của sư huynh, đệ không thể luyện tập như vậy trong mười năm nữa. Lưu Vân Cửu Cung Bộ cũng là tốt nhất đối với đệ, nhưng cha huynh thì có thể được." Chỉ là không thấy cha thực hiện bước Lưu Vân Cửu Cung này."

Quả thực, cho dù Ôn Khách Hành cảm thấy sư huynh của mình rất tốt, nhưng những bước đi Lưu Vân Cửu Cung Bộ rất phức tạp, hắn chỉ có thể luyện tập được các bước cơ bản, còn để thành thục thật sự... khiến rất nhiều sư đệ cũng như hắn khó mà luyện tốt được, sư phụ chỉ biết lắc đầu khi nhìn hắn luyện tập. Khuôn mặt mà hắn không thể chịu nổi khi nhìn sư huynh.

Ngày tháng trôi qua với đủ loại rắc rối kỳ lạ, Ôn Khách Hành nhìn thấy cái đuôi trắng mịn và xinh đẹp đó vụt qua.

Lần đầu tiên Ôn Khách Hành nghĩ mình đã nhớ sư huynh quá lâu, Chu Tử Thư thường xuyên phải xuống núi làm nhiệm vụ, Ôn Khách Hành còn nhờ anh mang một số loại vải và hạt cườm mà các cô gái thích đến A Tương. Trở về thì Đã muộn, Ôn Khách Hành thắp đèn trong bếp để dành cơm cho Chu Tử Thư, nói là cơm, nhưng kỳ thực là đặc biệt nấu trên một bếp, Chu Tử Thư cũng rất kén chọn khẩu vị.

Ôn Khách Hành nhờ một người thợ làm một bộ chậu nhỏ để anh ta có thể làm một số món ăn yêu thích của Chu Tử Thư, mỗi lần Chu Tử Thư trở về núi và nhìn thấy Ôn Khách Hành chạy ra ngoài, anh không khỏi lộ ra khuôn mặt lạnh lùng. Nhưng trên môi lại thoáng mỉm cười.

Chu Tử Thư sau khi ăn xong Canh gà hầm của Ôn Khách Hành, cái đuôi cơ hồ quấn quanh chân hắn, cảm giác chân thât không hề giả tạo, Ôn Khách Hành không đành lòng đưa tay ra chạm vào, hắn khó mà khống chế được cái đuôi và đôi tai của mình, cứ thế mà để lộ chúng ra ngoài.

Nhưng sư huynh lại là một cao thủ lạnh lùng, không giống như đệ tử nhỏ tuổi chỉ biết võ công và không biết sử dụng một số kiếm thuật, Chu Tử Thư lớn lên đã đọc sách thánh nhân và có kỹ năng hội họa tốt.

Ở Tứ Qúy Sơn Trang, Chu Thử Thư vẽ tất cả các bức tranh về hoa mận và hoa mai, khi anh ấy nắm tay Ôn Khách Hành để vẽ hoa mận, Ôn Khách Hành ước gì có thể ấn huynh ấy lên chiếc bàn dài và nếm cơ thể ấy từ trong ra ngoài.

Nhưng không, sư huynh lại động dục rất muộn, Ôn Khách Hành đếm từng ngày trên đầu ngón tay, cuối cùng ôm gối đi vào phòng sư huynh, nước mắt lưng tròng.

"Huynh ơi, em không ngủ được."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv