Vân Đào giống như có cảm giác, cả người cô cứng đờ. Cô như con rối gỗ ngẩng đầu nhìn Tô Bình Trắc đang mặc đồ ngủ đứng bên giường.
Xấu hổ quá đi, cứu mạng!
Nhìn Vân Đào chật vật trên mặt đất, Tô Bình Trắc thầm thở dài, "Cô có cần giúp không?"
"Không cần." Vân Đào vội vàng bò dậy, chỉ là đầu gối chân phải bị đụng còn đang tê liệt. Cô đành phải vịn bàn ăn, dùng chân trái chống đỡ đứng lên.
"Xin lỗi Tô tiên sinh, đã đánh thức anh rồi." Nói xin lỗi trước tóm lại sẽ không sai.
Tô Bình Trắc khom lưng lấy mắt kính ở đầu giường đeo vào. Hắn bước tới vài bước, giọng nói rất lạnh nhạt, "Ngồi xuống để tôi xem."
"Không cần đâu ạ, thật sự không cần."
Như muốn giảm bớt sự căng thẳng của Vân Đào, Tô Bình Trắc mỉm cười, rất dịu dàng, như cơn gió cuối xuân đầu hè.
Vân Đào nghĩ thầm, quả nhiên không hổ là nhân vật nổi tiếng thứ hai của đội nhân vật phản diện. Nụ cười này đã bắt cóc bao nhiêu trái tim thiếu nữ đây!
"Tôi không muốn lát nữa phải nghe thấy có người hỏi tôi còn thức không. Sau đó mở mắt nhìn thấy xác sống từ giường trên bò xuống."
Ánh mắt Tô Bình Trắc dời xuống, dừng lại trên đôi môi Vân Đào bị Diệp Hào cắn nát trong chớp mắt, cuối cùng dừng lại trên cổ tinh tế của Vân Đào.
"Cô nên cảm thấy may mắn vì tôi là dị năng giả hệ ánh sáng đi. Nếu không giây phút cô vừa thò đầu ra thì cái đầu đã quang vinh rơi xuống đất rồi."
Vân Đào: "......"
Vừa rồi là thứ ác độc gì khiến cô sinh ra ảo giác Tô Bình Trắc tươi cười dịu dàng vậy?
"Xác sống... tôi thấy anh có thể đổi từ khác để hình dung."
"Đổi từ khác? Sadako à?"
Vân Đào lễ phép mỉm cười, "Tô tiên sinh khéo nói quá."
Tô Bình Trắc ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, "Diệp Hào nói cô nấu ăn rất ngon?"
"À, đúng." Tài nấu nướng của Vân Đào ngay cả ông ngoại là đầu bếp cũng khen ngợi, chút tự tin ấy là phải có.
"Vậy tôi có thể chờ mong bữa sáng ngày mai rồi." Tô Bình Trắc tựa hồ có chút sung sướng, "Duỗi chân ra, tôi trị liệu cho cô. Tôi cũng không muốn bởi vì cô què chân mà sáng mai không có cơm ăn."
Chỉ đụng một cái thôi, làm sao sẽ đến nông nỗi què chân chứ? Là anh thiếu kiến thức thông thường, hay là tôi thiếu kiến thức thông thường vậy hả?
Lần này Vân Đào không từ chối, trừ phi đầu óc cô bị cửa kẹp.
Cô nghĩ mãi không ra, Tô Bình Trắc độc mồm độc miệng như này làm sao có thể được bình chọn là người được yêu thích thứ hai trong đội nhân vật phản diện nhỉ.
Cho đến khi một luồng nhiệt ấm như ánh nắng mặt trời chảy xuôi qua hai chân và đầu gối, cuốn đi tất cả đau đớn và tê liệt, Vân Đào mới ngộ ra.
Từ nay về sau cô chính là fan số một của Tô Bình Trắc!
"Oa, thần kỳ thật đấy!"
Vân Đào giật giật ngón chân, những vết phồng rộp và trầy xước phía trên đều biến mất không còn dấu vết, trắng mịn giống như vừa mới sinh.
Tô Bình Trắc dời mắt đi, chóp tai tựa hồ có hơi đỏ.
Vân Đào không chú ý tới, "Tô tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"
"Không thể." Tô Bình Trắc đứng dậy, hiển nhiên là muốn về giường tiếp tục nghỉ ngơi.
Vân Đào dễ tống cổ như vậy sao? Đều đang chờ mong bữa sáng của cô, chứng tỏ an toàn của cô trước mắt là có bảo đảm.
Chân cẳng không đau nữa Vân Đào lưu loát ngăn chặn lối đi chật hẹp, "Tô tiên sinh, phải làm thế nào tôi mới có thể thức tỉnh dị năng vậy?"
Người xuyên qua, mười người thì hết chín người đều có ngón tay vàng rồi. Cô còn là xuyên vào truyện mạt thế nữa. Dù sao cũng phải cho cái dị năng chứ.
Tô Bình Trắc lui về phía sau, cách Vân Đào xa một chút, "Xem mặt."
Nói xong hắn cố ý quét khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Đào một vòng, "Chó mực cũng không đen bằng cô, hết hy vọng đi."
Vân Đào: “……”
"Tôi cảm thấy tôi còn có thể cứu được ấy." Vân Đào giãy chết.
Tô Bình Trắc khinh miệt, "Chậc, tôi còn cảm thấy heo mẹ có thể leo cây đấy. Vậy nó có thể không?"
Con mẹ nó!
Từ nay về sau cô chính là anti-fan số một của Tô Bình Trắc!