Những lời này của Hạnh Phúc khiến cả bọn trong nhất thời không biết phải nói thế nào. Thị tử nhìn đồng hồ, vừa vặn 12h đêm. Quán ăn khuya vừa ghé ban nãy, lại còn là quán vỉa hè, nên giờ đi quán bar chậm rãi bàn chuyện là hợp nhất.
Thị Tử vừa đưa ra ý kiến thì cả nhà đều đồng ý. Hai chiếc xe chạy về quán bar gần đó.
Thị Tử đưa ra chính mình ý kiến, được đến đại gia nhận đồng lúc sau, hai chiếc xe cùng nhau chạy về phía phụ cận một nhà quán bar.
Bọn hắn cũng không quen thuộc khu vực này, nên chọn đại một quán, lựa một phòng riêng.
12h đêm mới vào phòng khá hiếm, nhưng đám Mập gọi hẳn hai chai rượu Tây đắt đỏ nên phục vụ vô cùng nhiệt tình. Thậm chí còn hỏi bọn hắn có cần gọi vài sinh viên, mỹ nữ tới hầu rượu không.
Phương diện này thì Mập là cao thủ, hắn nói: “Giờ này rồi sinh viên mỹ nữ nào cũng say rồi, người mà đẹp thật cũng đã đi thuê phòng với người ta rồi, còn mỹ nữ nào giờ này nữa. Thôi, đưa đồ vào rồi là được, bọn tôi còn việc cần bàn.”
Thị Tử nói: “À, thêm hai cái đèn bàn nữa.” Phòng riêng trong quán bar cho dù mở hết đèn lên vẫn còn tối.
Khi đồ ăn vặt, rượu và đèn được đem lên đầy đủ, Hạnh Phúc mới nói: “Đã biết Tinh Duyên ở chợ quỷ bán quỷ, cả hạt châu dưỡng quỷ, nhưng phương pháp của gã trên thực tế chính là khống chế quỷ, thao túng quỷ.”
Khúc Sầm Sĩ tiếp lời: “Vậy thì nguồn cung cho Tinh Duyên là từ đâu? Ban nãy Quý Ất có nói với tôi một câu là gã muốn biến tôi thành hạt châu mà đưa cho Thiên Ti, như vậy có khả năng hạt châu của Tinh Duyên chính là sử dụng linh hồn người ta mà làm, gã làm sao làm được thì chúng ta còn phải tìm hiểu.”
Mập nói: “Thứ mà Tinh Duyên ở chợ quỷ bán chính là để thao túng quỷ, mà ở dương gian thì bán chuỗi hạt 109 hạt, hoặc là pha lê có vấn đề, khiến cho khách mua bị chuỗi hạt hoặc là miếng pha lê thu hồn, sau đó biến mất. Nếu đây là một sản nghiệp lớn thì chúng ta có thể giả thiết rằng Tinh Duyên thông qua việc bán chuỗi hạt hoặc pha lê thu hồn khách, rồi sau đó, thứ đó sẽ xuất hiện tại Tinh Duyên tại chợ quỷ.”
“Ừ, như vậy việc chuỗi hạt và miếng pha lê tại hiện trường vụ án biến mất đã rõ ràng, nó biến mất rồi xuất hiện ở Tinh Duyên chợ quỷ.” Khúc Sầm Sĩ nói tiếp, “Mà Quý Ất có cách biến hạt châu thành hạt châu tại chợ quỷ và bên trong hạt châu có hồn của khách. Vì những người khách đó dương thọ vốn chưa hết, nên Thành Hoàng sẽ không có cách nào tra ra hồn phách.”
Hạnh Phúc tiếp: “Sau đó, Quý Ất đem những viên châu đó bán ra ở chợ quỷ. Hoàn thành dây chuyền sản nghiệp của gã. Như vậy, bà chủ xinh đẹp của Tinh Duyên chính là tiếp tân thu hàng, Lý Gia Mưu là kẻ hoàn tất nghiệp vụ trung gian, Quý Ất là kẻ gia công hậu trường, kiêm luôn người bán hàng sau cùng.”
“Như vậy thì ai sẽ là người mua hàng ở chợ quỷ?” Thần Ca hỏi, khiến cả ba cảm thấy mọi phân tích đều có vẻ còn thiếu sót.
Mập nói trước: “Không biết nữa, hai lần mình vào chợ quỷ thì Tinh Duyên đều không có khách.”
“Nhưng mà gã đều đang mở cửa, như vậy tức là có khách.” Hạnh Phúc nói.
“Mình cũng không thể ở đó cả ngày để theo dõi, lần trước đi có một tiếng, tôi bị một con quỷ xuyên qua xong thì ốm hết vài ngày.” Mập n ói.
Đây cũng là một vấn đề khó giải. nếu là ở dương thế thì cùng lắm bọn hắn theo dõi 24 giờ một ngày là được, nhưng ở chợ quỷ thì thật sự không thể.
Bốn người im lặng một lúc rất lâu. Cho đến tận khi Mập nhồm nhoàm đồ ăn, vừa ăn vừa nói: “Quan tâm làm gì tới người mua chứ, mình đem cái dây chuyền này cắt đứt, cho Thị Tử và Lôi Lôi đều bình an, rồi mọi chuyện tính sau. Này Thị Tử, nếu mày đòng ý thì tao nghĩ mình đem chút thủ đoạn đem Tinh Duyên của Tinh Tinh xử đẹp, đốt cháy hay gì đó, cắt đứt đầu dây của nó, ít nhiều cũng ảnh hưởng tới việc làm ăn đó.”
“Được ghê, đúng là chủ ý không ra gì.”
“Cái gì mà không ra gì chứ, nghiêm túc mà nói, nhà tao xử lý được mà.”
“Rồi sao nữa? ba mày tới lôi cổ mày đi bộ đội, rồi mày sống hay chết là chờ vào tâm tình của ba mày.”
Nghĩ tới khuôn mặt của ba, Mập rụt cổ. “Thôi thôi, bỏ đi, kiếm cách khác.”
Đổi cách khác cũng không phải là nghĩ ra ngay được. Mập lặng lẽ ăn tiếp, mọi người cũng vừa ăn vừa nghĩ, nhưng sau cùng không nghĩ được gì, mà ăn hết cả bàn đồ ăn vặt.
Chỉ có 3 người suy nghĩ mông lung nhất, trong đầu Thị Tử thì chỉ có viên đá phù dung tinh với khuôn mặt Thiên Ti. Thiên Ti nói viên đá đó là bổn mạng của cô, như vậy, viên đá cũng cùng tính chất với những viên đá kia ở chợ quỷ. Như vậy, có lẽ có ảnh hưởng tới Thiên Ti, vậy làm sao để Thiên Ti thoát khỏi Tinh Duyên, thoát khỏi Quý Ất?
Hạnh Phúc nhìn Thần Ca bên cạnh, trong phòng có máy sưởi nên hắn không còn run rẩy như ban nãy, nhìn lại quần áo hắn mỏng manh lại còn ít, cô lại nghĩ tới tối đó bản thân hắn lạnh nhưng vẫn muốn cởi áo khoác đưa cho cô… Hạnh Phúc nói to: “Mai cuối tuần, tôi muốn đi dạo phố, ai theo xách đồ nào?”
Dứt lời đã nghe Mập nói: “Tôi đi nhà Lôi Lôi.”
Thị Tử tiếp: “Tôi phải đi với nó. Nếu không Lôi Lôi ăn nó mất.”
Mắc cười! Hai đứa thà cùng nhau đi qua nhà Lôi Lôi cười nói hai tiếng chứ không chịu đi theo Hạnh Phúc dạo phố. Con gái đi dạo phố mệt mỏi cỡ nào đâu phải không biết. Không phải hai tiếng là xong đâu. Đám con gái ấy mà, có thể đi từ 10 giờ sáng tới tận 6 giờ tối, ăn trưa ăn tối ở ngoài thì chắc phải bảy tám giờ mới về tới nơi. So ra đi sang nhà Lôi Lôi vẫn còn nhanh chán.
Hạnh Phúc vỗ vai Thần Ca: “Vậy thì anh.”
Thần Ca không nói gì chỉ trầm mặc nhưng cũng không phản đối.
***
Cuối tuần, phố đi bộ vô cùng náo nhiệt, hơn nữa lại gần tới Giáng sinh nên khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, cây Noel rực rỡ, lại còn nhạc giáng sinh rộn rã.
Lầu 4 trung tâm thương mại, Hạnh Phúc kéo Thần Ca đứng trước quầy đồ lót.
Thần Ca đi sau Hạnh Phúc, trong tay là bốn chiếc túi giấy to, bên trong nào là áo khoác, áo lông dê, đồ giữ nhiệt nam nữ, quần nhung… còn cả một đóng vớ nữa chứ.
Lúc mua đồ Hạnh Phúc đều kéo Thần Ca đi tử, Thần Ca đoán hắn và bạn trai cô dáng người không khác nhau lắm nên mới kêu hắn thử đồ hộ.
Khi trước nhìn cô mua đồ hắn không thích nhưng vẫn sao, nhưng giờ cô đứng ở quầy đồ lót, lại còn lựa đồ nam, thậm chí còn quay đầu hỏi hắn: “Cái này được không? Tôi thấy mẹ mua loại này cho ba, hay mua loại ôm sát nhỉ?”
Hôm nay Thần ca nói rất ít, đếm thì có lẽ không vượt qua năm câu. Mà hiện tại hắn thật sự không có cách nào chịu đựng, hắn nói: “Đừng hỏi tôi, mấy cái này không cần hỏi ý kiến tôi.” Tuy trung tâm mua sắm có máy sưởi nhưng hắn cảm thấy lạnh vô cùng, Lạnh từ trong tim.
Hơn ba mươi năm qua, hắn chưa từng có cảm giác đặc biệt với cô gái nào, Hạnh Phúc chính là người đầu tiên. Không rõ từ bao giờ hắn để ý cô từng chút một, có lẽ là từ lần đó, khi cô nghe hắn nói chuyện trong văn phòng của cô, hỏi những vấn đề đó. Trên đời này, chưa từng có ai nhẹ nhàng nói chuyện với hắn như vậy. Nhưng hắn biết, bản thân không xứng với Hạnh Phúc.
Hạnh Phúc tay cầm hộp quần lót nhìn Thần Ca đứng đó, tức giận nói: “Không hiểu được cái thái độ của anh đó. Không muốn đi dạo phố với tôi thì nói sớm đi, tôi đâu phải thiếu người đi cùng.”
Làm đạo sỹ chính quy của Chính Phủ, có bao giờ hắn bị người ta khinh thị như vậy đâu? Cho dù người ta trong lòng có ý khinh thường hắn nhưng lúc trước mặt hắn, trong nhà tang lễ, hắn chính là đại nhân vật đó, muốn nói chuyện với hắn không thể không hạ mình, chỉ có Hạnh Phúc là người đầu tiên…
Ngay lúc Thần Ca chuẩn bị buông đồ trong tay ra rồi quay lưng đi thì nghe Hạnh Phúc nói: “hừ, đồ đều là mua cho anh, kêu anh đi dạo mua đồ, thôi, bỏ đi, dù sao mua thì cũng mua rồi, bất quá ra cửa vứt luôn coi như bố thí ăn mày.”
Những lời của Hạnh Phúc khiến Thần Ca sửng sốt hồi lâu mới hồi phục tinh thần, cầm lấy hộp quần lót trong tay cô, nói: “Đi xách đồ cho em lâu vậy, thu chút phí vất vả cũng đúng mà.”
“Này, cái hộp quần lót đó có phải size của anh đâu, đổi đi.”
Với tính tình của Hạnh Phúc đương nhiên không cảm thấy những lời mình nói có gì không ổn, nhưng mặt Thần Ca đã đỏ bừng. Đồ lót của hắn mà cô gái khác phải nhắc nhở về size.
Hạnh Phúc khoác tay hắn vô cùng tự nhiên rồi nói: “Lôi Lôi đó anh từng gặp chưa? Tóm lại quan hệ là gì vậy? anh gọi hỏi tụi nó ăn cơm chưa? Nếu chưa thì tụi mình kéo qua cho náo nhiệt đi. Coi như Lôi Lôi cũng là đối tượng được bọn mình bảo vệ, đi gặp cũng đúng mà.”
“Tôi chưa gặp, nhưng chắc là đã ăn rồi. Nãy nói là ăn trưa với lôi Lôi rồi tối chúng ta ăn với nhau. Nhưng mà tôi biết Lôi Lôi, là Mập khi bé bị người nhà nói đùa là hôn thê đó, cô bé cũng thích Mập, nhưng mà nó thì không nghĩ sẽ bên con người ta nên luôn tìm cách trốn tránh. Lần này, nó với Thị Tử cùng đi chắc là ủ mưu để thoái hôn. Mình không nên đi theo xem náo nhiệt đâu.”
Hạnh Phúc bĩu môi thầm nghĩ, Thần Ca đúng kỳ quái. Ban nãy còn ra vẻ cáu gắt, giờ lại nói nhiều thế. Người đơn giản và kiệm lời như hắn nói được vậy đúng là hiếm có.