Hướng Dẫn Làm Idol Bán Thời Gian

Chương 7: Tiểu Khương vậy mà có công việc đàng hoàng rồi!



- ---Cái miệng này, không bằng chặt bỏ cho xong!

Ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy, Khương Lạc Thầm ôm đầu làm tổ trên giường. Điện thoại trước mặt đang chiếu lại cảnh tượng cậu đêm qua ngồi trước sạp cá nướng phát ngôn xằng bậy.

Thiếu bang chủ vừa sáng đã đến thư viện rồi, bây giờ cả ký túc xá là cả thiên hạ của Khương Lạc Thầm. Đinh lớn bé trèo lên lan can giường Khương Lạc Thầm, nhìn cậu đầy thương hại.

Khương Lạc Thầm: "Anh nói thế thật à?"

Cặp sinh đôi gật đầu.

Đinh lớn: "Một trăm phần trăm."

Đinh bé: "Có video làm chứng."

Video là do chính tay Đinh bé quay lại, lời là do Khương Lạc Thầm chính miệng nói ra.

Con đường của idol flop từ tối qua đã đứt triệt để rồi.

Khương Lạc Thầm gào thét aaa: "Sao hôm qua mấy đứa không ngăn anh lại hả!"

Đinh lớn: "Tụi em đâu có ngờ là anh uống có ¾ chai đã ngáo đá vậy chứ, dám chống đối cả sếp cơ! Nếu anh uống hết cả chai sợ là anh leo lên làm sếp luôn?"

Khương Lạc Thầm hối hận xanh mặt, trách hôm qua cậu chơi đá quá liều, kiếm được một ngàn năm tệ đã không nhớ bố con là ai, còn to gan dám nói sếp mồm điêu!

Trên mạng đều nói lứa 00 sau này chỉnh đốn chốn công sở, cậu chỉnh đốn công sở chỗ nào chứ, khác gì đang chê chốn công sở không chỉnh đốn lại mình không.

Tửu lượng Khương Lạc Thầm quá kém, chuyện tối qua chỉ còn lưu lại chút ấn tượng mơ hồ. Cậu hoàn toàn không nhớ ra mình nói mấy lời kia xong sếp Cố đã có phản ứng gì.

Lại còn mờ mịt không biết gì hết, lòng của Khương Lạc Thầm càng lo lắng thêm.

Khương Lạc Thầm trải qua mấy ngày trời yên biển lặng nhưng đứng ngồi không yên.

Cậu vẫn như trước mỗi ngày lượn lờ hai phố Đông Tây, ban ngày mặc áo blouse trắng, khám bệnh cho meo tiêm ngừa cho cẩu mài răng cho thỏ. Đến tối thì toàn thân biến hoá, biến thành khứa trượt xe điện nhanh nhất đường vành đai số 5 phía Đông.

Cơ mà trí nhớ cậu vẫn tốt lắm, mỗi ngày đến trước công ty đều mang khẩu trang, tránh hoạ từ miệng mà ra, tiền cũng ra khỏi túi.

Cậu mỗi ngày tận lực tập nhảy, định thể hiện cho sếp mới xem một trạng trái nỗ lực cầu tiến của bản thân, mượn việc này cảm động vị địa chủ mặt sắt kia. Nhưng đáng tiếc rằng, Khương Lạc Thầm nỗ lực lâu như vậy, Cố Vũ Triết lại chưa xuất hiện một lần nào!

Bạn học Tiểu Khương quả thực không nhịn được, đến nghe ngóng tình hình em gái quầy tiếp tân một chút mới biết được rằng sếp Cố tuần này bay đến thành phố Tây Hồng, ký kết hợp đồng hợp tác gameshow mới với đài truyền hình thành phố.

"Anh đang nghĩ gì đấy?" Cô em gái lễ tân nhổ hạt dưa trong miệng ra, thở dài nói: "Nghệ sĩ trong tay sếp Cố có Thị đế, có Ảnh hậu, có phái ca sĩ có thực lực. Miếng bánh ngon này sao có thể rớt lên đầu các anh chứ?"

"........." Lửa của Khương Lạc Thầm tắt phụt.

Quả nhiên là cậu nghĩ nhiều.

Cậu buồn bực đi đến phòng tập nhảy, vốn tưởng thời điểm này chỉ có một mình cậu bao thầu cả phòng tập, không ngờ rằng vừa mở cửa phòng bị cách âm ra lại có beat nhạc mạnh mẽ ùa đến. Dáng người thiếu niên cao ráo đứng trước gương bắt nhịp theo từng điệu nhảy.

Mỗi lần thiếu niên vươn tay, mỗi lần đạp đất đều thể hiện sức lực kinh người. Giày tập nhảy rẻ tiền trượt trơn trên mặt đất giúp cơ thể hắn xoay chuyển, những giọt mồ hôi cũng từ mái tóc ướt đẫm của hắn rơi xuống.

Trong phòng tập nhảy trống trải, trên sân khấu không có người vây xem này, thiếu niên như đang toả sáng rực rỡ. Cậu chuyển động theo sự dồn dập của tiếng nhạc, tiếng trống đánh lên sôi nổi, cao trào dần được đẩy lên cao.

- ---Văn Quế trời sinh để đứng trên sân khấu.

Không cần biết đã xem bao nhiêu lần solo dance của Văn Quế, tâm trí của Khương Lạc Thầm lúc nào cũng chỉ xuất hiện mỗi câu nói này.

Đoạn thời gian gần đây Khương Lạc Thầm bận thực tập ở trường, Văn Quế thì đi làm thêm quá nhiều. Thời gian tập nhảy của hai người thường không trùng nhau, không ngờ tới hôm nay lại gặp được ở công ty rồi.

Bài nhảy của Văn Quế không phải là bài hát của bọn họ, mà là từ bài solo mới vừa ra lò của main vocal Thịnh Chi Tầm - nhóm nhạc B.R.E.A.K, mang tên . Bản điện tử của bài solo này có giá 6 tệ, fans đập tiền vào như nước, vừa tung ra một tiếng thôi đã phá hơn trăm triệu tổng doanh thu. Khương Lạc Thầm cũng lần đầu đóng góp 6 tệ.

Không phải do cậu là fan của nhóm B.R.E.A.K hay là Thịnh Chi Tầm, mà với tư cách là học tra, cậu muốn ngó xem thử bài thi của học bá.

Bạn học Tiểu Khương xem xong MV chủ đề đã chìm ngập trong sự ghen tỵ: Moá, có tiền đã ghê! Cậu muốn mời soạn nhạc của Grammy, mời biên đạo nhảy từ Hàn Quốc, quay MV ở nước Anh, nếu có thể sẽ thêm tí hiệu ứng đặc biệt của nước Úc làm hậu kỳ!

Cơ mà ghen tị thì ghen, người Khương Lạc Thầm ghen tị nhiều lắm, cậu còn ghen với hai vị baba của con ngựa kia kìa, cũng phải sống qua ngày như thường thôi.

Thấy Văn Quế đắm mình vào trong âm nhạc, Khương Lạc Thầm không làm phiền hắn nên cẩn thận đóng cửa. Cậu đi vòng qua phía sau của phòng tập nhảy bỏ nhẹ balo xuống.

Bài hát không tính là dài, sau đoạn cao trào sẽ lặp lại một đoạn điệp khúc rồi kết thúc.

Cuối cùng là động tác ending, hai tay Văn Quế làm động tác móng vuốt sói bắt chéo lại trước ngực, xé ra hai bên một cách mạnh mẽ, tựa như chú sói con vừa bộc lộ móng nhọn của mình đã muốn xé toạc cánh rừng kiên cố trước mặt ra.

Thông qua gương lớn trước mặt, tầm mắt của Văn Quế rơi vào Khương Lạc Thầm phía sau lưng mình.

Ánh mắt của thiếu niên mang theo ngọn lửa rực vô tận, là tham vọng hừng hực mà hắn chưa từng che giấu.

Tiếng nhạc đã dừng lại.

Khương Lạc Thầm sững sờ một chốc, phản ứng lại thì lập tức giơ hai tay lên ngực vỗ vỗ như con hải cẩu: "Văn Quế anh yêu cậu!!! Ụp pa, sa rang hê!!! Anh gì ơi, không có anh sao em sống nổi!!!"

Nghe sến muốn chết, không biết bỏ bao nhiêu ký đường hoá chất rồi.

".........." Văn Quế thở hổn hển, hắn đứng thẳng người dậy, quay ngược mũ lưỡi trai ra đằng sau, lộ ra làn da trắng sáng và ngũ quan tinh xảo không tì vết. Hắn xoay người đi đến bình nước rót một ly, uống sạch sẽ trong một hơi.

Khương Lạc Thầm lâu rồi không gặp hắn, vui vẻ định tán dóc vài câu, kết quả đến gần rồi mới có phát hiện ngoài ý muốn.

Bởi vì tập nhảy nên toàn thần áo thun của Văn Quế đã bị ướt đẫm mồ hôi, tay áo dính sát khiến đường cong cơ bắp của hắn hiện ra không sót một chút gì.

Khương Lạc Thầm: "!!!" Cậu sốc vỡi, "Bé cưng Quế Quế Tử của anh, không lẽ gần đây cậu đi tập gym à?"

"Ừ." Văn Quế thuận miệng giải thích chút, "Tôi tìm ra công việc làm thêm mới, huấn luyện chạy xe đạp thể hình, bình thường có thể dùng phòng tập miễn phí. Sao thế?"

Khương Lạc Thầm muốn rơi nước mắt rồi, cậu sờ sờ cơ bắp tay cường tráng của Văn Quế, tận tình khuyên nhủ: "Bé gái à, tập gym vừa phải thôi! Bé mà tập tiếp thì phần trên cổ và phần dưới cổ không ăn khớp nhau đâu!"

Chỉ có một đoạn thời gian ngắn không gặp, mà homie của cậu không những cao lên, lại còn biến thành cơ bắp thế này! Khuôn mặt thiên thần này kết hợp với cơ bắp cuồn cuộn khiến Khương Lạc Thầm đau lòng thay cho fan mama* của Văn Quế.

[*Fan mama: Fan xem idol mình như em bé, con mình để chăm sóc.]

Văn Quế cười khẩy: "Ha, không tập thì sao 1 anh?"

Khương Lạc Thầm bày ra tư thế người từng trải: "Em trai, thân là idol, cậu phải chú ý ngôn từ của mình! Con nít như cậu thì biết gì mà 1 gì không 1 chứ?"

"Anh trai anh yên tâm," Văn Quế nhướng mày, "Nếu ngày mai tôi chết, tôi cũng sẽ khắc ba chữ lớn bắt mắt trên mộ mình: Tôi là 1."

"..............................." Anh trai Tiểu Khương từ bỏ việc thông não cho hắn.

Thấy cậu giương cờ đầu hàng, Văn Quế đột nhiên đâm chọt một câu: "Anh có thời gian lo lắng cho tôi, không bằng tự lo bản thân mình."

Khương Lạc Thầm: "?"

Văn Quế: "Tôi nghe bảo anh ở trước mặt sếp nói sếp vẽ bánh to."

Sắc mặt Khương Lạc Thầm lập tức tái nhợt, cậu lắp ba lắp bắp hỏi sao hắn biết được. Từ trước đến nay Văn Quế vốn không phải người thích hóng hớt, thường ngày công ty có biến gì hắn đều là người tối cổ, hắn ta là kiểu tiêu chuẩn của 'Không quan tâm sự đời, một lòng chung thuỷ với nhảy hiphop.'

"Bây giờ không chỉ tôi biết, cả công ty đều biết cả rồi." Văn Quế nhìn cậu thương hại, "Lúc đó sếp Cố gọi điện ở phòng làm việc, ngoài anh ta ra thì còn có vài người quản lý và tuyên truyền."

Khương Lạc Thầm: "....."

"Nghe nói anh đóng góp không ít câu đặc sắc. 'Debut 5 năm, từ đó đến đây vẫn là nghiệp dư.' 'Ăn thịt không cần thêm rau, vì đủ nghiệp rồi.'"

Ngón chân của bạn học Tiểu Khương mài muốn mòn sàn phòng tập luôn. Sớm biết có ngày hôm nay, cậu muốn nói cái gì sẽ không uống ¾ chai rượu. Võ Tòng uống nhiều đánh hổ, Lý Bạch uống nhiều làm thơ, cậu uống nhiều thì con đường làm idol của cậu cũng còn cái nịt luôn.

Lời của Văn Quế mang thêm chút quan tâm: "Mấy ngày nay không thấy anh, tôi tưởng anh bị sếp Cố tìm lí do đuổi đi rồi."

Khương Lạc Thầm lắc đầu: "Cậu nghĩ nhiều rồi, sếp Cố không vì anh nói nhiều mấy câu mà tìm lí do đá anh đi đâu."

Văn Quế: "Tin anh ta vậy sao?"

Khương Lạc Thầm thở ra một hơi dài: "Bởi vì quan lớn muốn đuổi tôi tớ trong nhà đi, vốn đâu cần tìm lí do!"

Văn Quế: "....................."

Ngay lúc Khương Lạc Thầm vừa dứt lời, camera trên góc phòng tập lại chuyển động,

["Khương Lạc Thầm, tôi nhớ lần trước đã nói với cậu, camera phòng tập không phải hàng trang trí."] Âm thanh lạnh băng của Cố Vũ Triết truyền đến, ["Xem ra cậu căn bản không hề rút kinh nghiệm."]

Khương Lạc Thầm há hốc mồm: Sao mà cậu ngờ tới hai lần duy nhất cà khịa Cố Vũ Triết đều bị hắn nghe được chứ! Sếp Cố không phải đang công tác ở thành phố Tây Hồng hả, trăm công nghìn việc còn có thời gian giám sát camera từ xa nhìn chằm chằm cậu?

Cố Vũ Triết: [Khương Lạc Thầm, lương tháng này trừ tiếp 800...]

"---------Đợi đã!" Giai cấp vô sản chăm chỉ Khương Lạc Thầm đứng bật dậy, "Sếp Cố, lương gốc của tôi có mỗi 2000 tệ, lần đầu tiên trừ 800, lần thứ 2 trừ 800, hôm nay lại trừ thêm 800 nữa... Trừ kiểu này còn hơn tiền tôi kiếm được đó!"

Trần đời này làm gì có đạo lý như vậy, người khác đi làm để bào tiền tư bản, còn cậu đi làm thì bị tư bản bào tiền ngược lại. Cứ vậy mãi, Khương Lạc Thầm cậu có thể sẽ trở thành nghệ sĩ đầu tiên trên thế giới phải sập phòng vì bị bào tiền liên tục.

Khương Lạc Thầm cảnh giác hỏi: "Đừng nói tháng này trừ không đủ, hoãn đến tháng sau trừ tiếp nha?"

Văn Quế đứng một bên lặng lẽ quan sát camera, hạ thấp âm giọng: "Cần tôi cho anh mượn không?"

"Cậu cho tôi mượn rồi thì cạp đất mà ăn à?" Khương Lạc Thầm lắc lắc đầu như trống bỏi, "Một tháng cậu còn phải trả nợ hơn 10.000 tệ đó."

Microphone của tai to mặt lớn đằng kia đánh gãy thì thầm to nhỏ của bọn họ: ["Ai nói tiền lương tháng này của cậu không đủ?"]

Khương Lạc Thầm: "?"

Văn Quế: "?"

["Khương Lạc Thầm, Văn Quế, đến phòng luyện thanh nhạc báo cáo ngay lập tức."] Cố Vũ Triết lời ít ý nhiều, nhưng mỗi chữ anh thốt ra đều đủ làm bọn họ kinh ngạc, ["Hội nhạc Tam Sơn tuần sau, tên của các cậu đều xuất hiện trên danh sách biểu diễn rồi."]

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv