Editor: Sứa Không Não
Cây cối xung quanh Tần gia phủ đầy tuyết, mặt đất sau vườn phủ một lớp tuyết mỏng, bốn phía một mảnh yên tĩnh, cả căn nhà có chút quạnh quẽ, không còn náo nhiệt như lúc trước.
Tới gần kỳ nghỉ, người hầu cũng lần lượt về nhà, trong nhà chính cũng chỉ còn vài lão già đã ở đó nửa cuộc đời.
Kể từ khi tai nạn xảy ra ở Tần gia nửa năm trước, rất ít người đến đây.
Toàn bộ căn biệt thự yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng chổi chạm đất, thỉnh thoảng có vài người hầu ra vào nhưng họ chỉ tập trung làm việc của mình, không nói một lời, thậm chí còn không có một hành động trao đổi ánh mắt nào trong suốt quá trình.
Tầng trên cùng của nhà chính yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Ở khắp nơi trên tầng này có thể nhìn thấy nhiều dụng cụ y tế khác nhau, thỉnh thoảng lại nghe thấy những tiếng bíp ngắn và lạnh lùng của máy móc.
Ban đầu dáng vẻ của nó là một tầng trong căn biệt thự xa hoa này, nhưng giờ đã được cải tạo thành một bệnh viện nhỏ với đủ loại trang thiết bị, đường dây được kết nối với phần sâu nhất của toà biệt thự.
Cánh cửa dù đóng kín nhưng đèn vẫn luôn sáng.
Lúc này, một vị bác sĩ tư nhân đang kiểm tra thiết bị, hắn vốn đã rất quen thuộc với công việc này, sau khi nghiêm túc hoàn thành và chuẩn bị rời đi, liền nghe thấy một tiếng tích tắc chói tai đột nhiên vang lên.
Dồn dập và ồn ào,nó phát ra từ trong phòng.
Xảy ra chuyện gì?
Hắn sững sờ một lúc rồi chạy thật nhanh vào trong, đẩy cánh cửa đang đóng chặt ra.
Trong căn phòng màu xanh lam điểm chút hồng phấn, được trang hoàng một cách ấm áp và đẹp đẽ, bên dưới giấu rất nhiều các loại thiết bị y tế, có một người nằm trên chiếc giường tròn ở giữa phòng, mơ hồ bị rèm gạc che lại, chỉ có lại gần mới có thể thấy rõ.
Nếu không phải bác sĩ đã được thông báo, chắc hẳn ông sẽ nghĩ là bản thân đi nhầm phòng, nơi này không có cảm giác giống như phòng của người bệnh, hơn nữa việc sắp xếp, trang trí của những món đồ đều thể hiện sự quan tâm của, tinh tế của người đã bố trí nó.
Ông cuống quít đến gần, theo bản năng kiểm tra tình trạng của thiếu niên trên giường.
Chuông báo động vẫn đang kêu tích tắc, những thiết bị trên cơ thể thiếu niên để kiểm tra các chỉ số khác nhau, khi phát sinh thay đổi sẽ phát ra những tiếng tích tắc như vậy để nhắc nhở.
Đã nửa năm không nhìn thấy ánh mặt trời, thiếu niên trên giường làn da nhợt nhạt ốm yếu, thân hình vốn dĩ đã nhỏ nhắn nay nhìn còn gầy hơn, mạch máu dưới da lộ rõ.
Thiếu niên rất xinh đẹp, đường nét thanh tú, lông mi dài và đôi môi mỏng hơi mím lại khiến người ta có cảm giác thương tiếc, lại sinh ra ý nghĩ muốn bảo vệ.
Cậu an tĩnh nằm trên giường, nếu không phải ngực thiếu niên còn có chút phập phồng, thật sự sẽ làm người ta nhầm tưởng thành một búp bê sứ không có sinh mệnh.
Lúc bác sĩ tư nhân mới đến làm việc, ông còn cảm thán rằng tiểu thiếu gia Tần gia thật sự rất xinh đẹp, đáng tiếc lại xảy ra tai nạn như vậy, cậu đã nằm suốt nửa năm mà không có dấu hiệu tỉnh lại, tưởng chừng như thiếu niên sẽ như vậy đến hết đời.
Ông lo lắng nhìn sang thiết bị đang phát ra âm thanh, nhưng ngạc nhiên phát hiện các chỉ số bất thường trên màn hình đã trở lại trạng thái bình thường.
Rõ ràng tối qua khi kiểm tra, cậu vẫn trông như một người sắp chết, nhưng gần như chỉ qua một đêm, chức năng của các cơ quan trong cơ thể bệnh nhân đã phục hồi, quay về trạng thái như nửa năm trước. Điều này khiến người ta có cảm giác rằng sự bệnh tật kéo dài sáu tháng qua chỉ như một ảo giác.
Trên giường bệnh, thiếu niên yếu ớt mở mắt.
Đôi mắt đen thuần khiết và xinh đẹp, mang theo chút mơ hồ. Cậu hơi nâng tay lên, ánh sáng mặt trời yếu ớt xuyên qua cửa sổ chiếu vào, khiến cậu có cảm giác như trong mộng.
…
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng họp của Tần thị, có một số người đàn ông và phụ nữ trong tình trạng lấm lem bị bảo vệ chặn ngoài cửa.
Họ không thể vào trong, liền tức giận chửi rủa: “Tần Viễn Hành, rốt cuộc cậu định làm gì? Cậu có còn coi chúng tôi là người nhà họ Tần không? Dám làm như vậy, cậu không sợ ông cụ Tần ở dưới mộ sẽ bò dậy mắng cậu sao?”
“Mày sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng. Ngay cả người nhà mà cũng dám ra tay, vậy thì sau này còn việc gì mà mày không dám làm chứ.”
Những người có thể vào tầng cao nhất của công ty đều là nhân sự cốt lõi của Tần thị.
Tần gia là hào môn đứng đầu ở Vân Thành, có nền tảng vững chắc trăm năm, các ngành nghề mà họ tham gia gần như trải rộng khắp cả nước B. Đồng thời, Tần gia cũng là một đại gia tộc, ngoài dòng chính đang nắm quyền quản lý công ty, còn có hai nhánh nữa.
Các gia tộc hào môn vì lợi ích và quyền lực mà không từ thủ đoạn. Thế hệ trước đã tranh giành quyền lực tối cao trong Tần gia đến mức xé rách mặt nạ, nội bộ mâu thuẫn gay gắt.
Kết quả cuối cùng đã rõ ràng, sau hơn mười năm tranh giành, quyền phát ngôn của Tần gia đều nằm trong tay của nhánh gia đình Tần phu nhân hiện tại. Hai nhánh còn lại tất nhiên không cam lòng, những năm qua liên tục tìm cách ngấm ngầm gây rắc rối để lật đổ chủ gia, muốn thay thế vị trí đó.
Tần Viễn Hành là đại thiếu gia duy nhất có huyết thống của dòng chính. Khi cha hắn nghỉ hưu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ kế thừa vị trí đứng đầu Tần gia.
Tần Viễn Hành là thiên chi kiêu tử, từ nhỏ đã bộc lộ tài năng kinh doanh vượt trội. Thêm vào đó, hắn cũng có được sự quyết đoán sắc bén của Tần phu nhân, đưa vị thế ngành công nghiệp của Tần gia lên một tầm cao mới.
Quyền lực trong tay hắn càng nhiều, hai nhánh kia lại càng bất an, sau lưng lại càng lén lút làm nhiều trò hơn.
Nhưng ngoài mặt, họ vẫn là người trong cùng một gia tộc, dựa vào Tần Viễn Hành và Tần phu nhân để ít nhất duy trì quan hệ hoà thuận, đồng thời tìm kiếm cơ hội để giành lại quyền lực trong Tần gia.
Ban đầu, mọi thứ vẫn đang tiến triển tốt, nhưng tất cả kế hoạch của họ đã bị tiết lộ và phá vỡ trong cuộc họp tại nước V sáu tháng trước.
Những hành động của tập đoàn Trần thị bị phanh phui, Tần Viễn Hành lập tức sắp xếp đoàn luật sư ra tòa kiện tập đoàn Trần. Thêm vào đó, Trần thị vì công nghệ mà họ tự xưng kia đã gây ra không ít mạng người.
Cuộc họp ở nước V là nơi nào chứ? Ngày hôm đó, toàn bộ các tập đoàn hàng đầu thế giới đều tụ họp, lại còn có các buổi truyền hình trực tiếp, việc Trần thị muốn ém nhẹm vụ này gần như là điều không tưởng.
Tần Viễn Hành đã tính toán sẵn màn kịch này, hắn chỉ chờ để tung ra đòn chí mạng vào tập đoàn Trần, hoàn toàn không cho tập đoàn Trần bất kỳ con đường lui nào.
Thêm vào đó là sự hợp tác với Kỳ thị, trong tương lai Tần gia chỉ có thể ngày càng mạnh mẽ hơn, có thể nói đây là một mũi tên trúng hai đích.
Sau khi Trần thị sụp đổ, các tập đoàn lớn ở Vân Thành cũng rơi vào hỗn loạn. Lúc này, họ cuối cùng đã nhận thức được thủ đoạn của đại thiếu gia Tần Viễn Hành. Tính cách vốn dĩ nhỏ nhen, không bỏ qua bất kỳ mối thù nào, hắn đã khiến Trần thị thê thảm như thế, không ai muốn trở thành mục tiêu tiếp theo.
Nhưng điều khiến mọi người hoàn toàn bất ngờ là, sau khi hạ gục tập đoàn Trần, Tần Viễn Hành lại hướng ánh mắt về phía các chi trong Tần gia.
Hắn lần lượt lôi ra những cái tên đã được điều tra, xử lý không chừa một ai. Thủ đoạn tàn nhẫn, không để lại đường lui, có thể nói đã thể hiện trọn vẹn sự lạnh lùng và tính ích kỷ của Tần gia.
Lúc này, người của chi Tần Chính Lâm mới nhận ra rằng, kết cục của nhà họ Trần chỉ là lời cảnh tỉnh, còn ác mộng thực sự vẫn đang chờ đợi họ phía sau.
Tần Viễn Hành chưa bao giờ coi Trần thị là mục tiêu, mà là những chi có liên quan với nhà họ Trần. Hoặc có thể nói, hắn đã sớm biết nội bộ Tần gia có sự thâm nhập của người từ các chi, nhưng cố tình không nói ra, đợi đến khi thời cơ chín muồi, sẽ bắt trọn một mẻ.
Hắn hành động lặng lẽ, không ai biết từ khi nào bắt đầu sắp đặt, cho đến khi họ rơi vào bẫy, cách vực thẳm chỉ còn một bước mới nhận ra, nhưng đáng tiếc đã quá muộn.
Trong nửa năm qua, Tần Viễn Hành như một kẻ điên, nhất quyết đẩy các chi đến đường cùng. Nhưng đến khi chỉ còn một bước nữa, hắn tỏ vẻ thương hại mà rút tay về, đợi đến khi họ hơi gượng dậy được thì lại lập tức đàn áp, nghiền nát mọi hy vọng.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, Tần Viễn Hành giống như một con sói, đầy thích thú khi đùa giỡn con mồi trong tay, nhìn chúng vùng vẫy trong cơn hấp hối, thỏa mãn tâm lý biến thái của hắn.
“Đồ điên, đồ điên này! Có bản lĩnh thì tiếp tục đi, thử đoán xem người khác ở Vân Thành nghĩ gì về mày.”
“Chỉ vì chuyện mười năm trước, nên bây giờ mày đến trả thù bọn tao phải không? Mày hận nhầm người rồi, nếu muốn hận thì nên hận mẹ mày mới đúng!”
Những người ở chi bên ngoài đều tàn tạ, tất nhiên, họ không thể làm gì khác ngoài việc mắng chửi. Hiện giờ, hai chi đó cũng chỉ còn như tên hết đà, bất cứ chuyện gì nhỏ nhặt cũng có thể khiến họ sụp đổ hoàn toàn.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên WordPress Trại Nuôi Sứa và Wattpad @sua_khong_nao. Cảm ơn các bạn đã đọc.)…
Trong phòng họp.
Hai hàng nhân viên cốt lõi hai bên nhìn nhau, nghe thấy tiếng mắng chửi của hai chi bên ngoài, ai nấy đều mặt xanh mày tím, ước gì có thể bảo vệ sĩ lôi những người đó ra ngoài. Nhưng Tần Viễn Hành không lên tiếng, nên họ cũng không dám hành động liều lĩnh.
Tần Viễn Hành ngồi ở ghế đầu, biểu cảm không chút gợn sóng, hoặc nói cách khác là hắn có nghe thấy, nhưng không quan tâm.
Hiện tại, mọi quyền lực của Tần gia gần như đều tập trung trong tay Tần Viễn Hành, quyền lực này còn vượt qua cả lúc trước khi Tần phu nhân nắm quyền, thủ đoạn càng thêm quyết đoán và tàn nhẫn, người bình thường hoàn toàn không thể đấu lại hắn. Thêm nữa, sau vụ tai nạn xe cách đây nửa năm, hắn càng trở nên điên cuồng hơn, những việc làm hoàn toàn không màng hậu quả.
Từ sau chuyện đó, Tần Viễn Hành ngay cả vẻ bề ngoài ôn hòa cũng không muốn giả vờ nữa. Chỉ cần có ai đụng vào giới hạn của hắn, hay chỉ cần làm hắn không vui, một ánh mắt hay biểu cảm của hắn cũng đủ khiến người khác phải run sợ.
Tần Chính Lâm thấy không ai trong phòng họp đáp lại, gân xanh trên trán nổi lên, gần như tức giận đến đỏ mặt. Ông nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Gia chủ chẳng ai ra hồn, mẹ mày là đồ ti tiện, mày cũng là đồ ti tiện. Lúc trước đáng lẽ tao nên bóp chết mày, thì giờ sẽ không có chuyện lằng nhằng như thế này.”
“Cái đứa con nuôi kia thật ra cũng trung thành với các người, nhưng thế thì đã sao? Nó cơ bản sẽ không bao giờ tỉnh lại. Lúc đó đúng ra phải đâm cho chết ở V quốc mới phải, giờ cứ sống dở chết dở thật là xui xẻo!”
Ông ta đang nguyền rủa rất hăng say, thì nghe thấy tiếng tách trà vỡ trong phòng họp, kèm theo đó là một giọng nói trầm thấp đầy giận dữ.
“Lôi ra ngoài, đánh cho một trận.”
Vệ sĩ nghe vậy lập tức giữ chặt vài người gây rối, giáng ngay một cú đấm vào bụng Tần Chính Lâm, không chút khoan nhượng. Tần Chính Lâm bị đánh cho toát mồ hôi lạnh, đâu còn bộ dạng hống hách khi nãy.
Rõ ràng, lần này Tần Viễn Hành thật sự đã nổi giận. Trước đây họ cũng từng gây rối, mắng chửi cho hả giận, nhưng Tần Viễn Hành chẳng bao giờ quan tâm. Vì họ không thể đấu lại trên thương trường, nên mới đến đây dùng miệng lưỡi để giải tỏa cơn giận.
Nhưng hôm nay thì khác!
Mấy người ở chi nhánh mặt mày lập tức tái mét, hoảng hốt nhìn Tần Chính Lâm với ánh mắt trách móc.
Giờ thì Tần Viễn Hành thật sự đã nổi giận, xé toạc mặt nạ rồi thì lần này chắc chắn sẽ triệt hạ chi của họ đến cùng, thật sự không còn đường lui.
Những người trong phòng họp biết chuyện lắc đầu nhẹ, liếc nhìn vài bóng dáng bên ngoài cửa với ánh mắt đầy thương hại.
Đám người chi Tần gia thật đúng là ngu ngốc, tự mình đâm đầu vào chỗ chết. Tần Viễn Hành làm đến mức này mà vẫn còn để họ sống được đến giờ, chẳng phải là vì Tần gia còn có một tiểu thiếu gia đó sao?
Nửa năm trước, tiểu thiếu gia gặp chuyện trước mặt Tần Viễn Hành, bệnh tình không thể cứu chữa cũng không tỉnh lại. Điều này đã khiến Tần Viễn Hành càng thêm điên cuồng.
Kết quả là…
Tần Chính Lâm còn dám nguyền rủa trước mặt Tần Viễn Hành rằng tiểu thiếu gia sẽ không bao giờ tỉnh lại. Chẳng phải đây chính là đang đâm thẳng vào tim Tần Viễn Hành sao?
Lần này, chi nhánh thực sự là hết đường rồi.
…
Sắc mặt Tần Viễn Hành trầm xuống, trong ánh mắt đầy vẻ hung ác.
Cả người hắn căng cứng, các ngón tay siết chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa.
Giờ đây, hắn không thể chịu đựng được bất kỳ lời nào nói xấu về Nguyễn Nguyễn, càng không thể chịu được ai đó nguyền rủa Nguyễn Nguyễn. Đám người này thật đáng chết.
Trợ lý Trương đứng cạnh, nghe thấy mấy người bên ngoài nguyền rủa tiểu thiếu gia, cũng tức giận trong lòng. Nhưng chưa kịp phản ứng, thì đã cảm nhận một làn gió phả qua, nhìn lại thì thấy Tần Viễn Hành đã bước đi nhanh chóng, không hề ngoái đầu lại.
Bước chân của hắn dồn dập, mang theo một nỗi bất an mãnh liệt. Trợ lý Trương không còn lạ gì dáng vẻ này của hắn, từ sau khi tiểu thiếu gia Sầm Nguyễn gặp chuyện, anh thường xuyên thấy Tần Viễn Hành có dáng vẻ khẩn trương như thế.
Hồi đầu, hắn còn không nỡ rời tiểu thiếu gia nửa bước, dù có mệt mỏi cũng không dám ngủ, chỉ sợ rời đi một lát thì tiểu thiếu gia sẽ không còn nữa.
Quả thực khoảng thời gian đó rất khó khăn, tiểu thiếu gia vài lần thập tử nhất sinh, tình trạng sức khỏe cực kỳ yếu, Tần Viễn Hành lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng, có chuyện gì xảy ra cũng có vẻ mặt như bây giờ.
Nhìn thế này, chẳng lẽ tiểu thiếu gia lại gặp chuyện?
Trợ lý Trương thầm giật mình.
Tần Viễn Hành siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên trên cánh tay, chiếc vòng bạc trên cổ tay hắn phát ra ánh sáng, điều này cho thấy tình trạng cơ thể của Nguyễn Nguyễn ở nhà chính lại có dấu hiệu bất thường…
Gương mặt hắn đanh lại, âm trầm.
“Nguyễn Nguyễn, anh sẽ về ngay.
Em nhất định không được xảy ra chuyện gì.”