Editor: Sứa Không Não
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Sầm Nguyễn nhịn không được đi tìm điện thoại, lại không thấy có bất kì tin tức nào khác.
Anh trai đi đâu rồi, sao lâu như vậy còn chưa trở về?
Kỳ lão nhướng mày, ngữ khí trêu chọc nói: “Không nhìn ra cháu cùng vị kia của Tần gia quan hệ lại tốt đến vậy, mới có mấy giờ không gặp đã bắt đầu nhớ đến.”
Mười năm trước, ông cũng đã từng tiếp xúc với Tần gia, khi đó Tần phu nhân vừa mới nắm quyền trong Tần gia không lâu, bà đã đưa Tần Viễn Hành, lúc đó vẫn còn là một thiếu niên, tới chỗ mình làm việc.
Không thể không nói, dòng máu chảy trong người Tần gia vẫn có chút tàn nhẫn. Lúc bấy giờ Tần gia vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển, sản nghiệp còn lâu mới phồn thịnh như bây giờ. Có thể trưởng thành và lớn mạnh chỉ trong vài năm, tuyệt không thể thiếu phong cách làm việc độc hữu kia của của Tần Viễn Hành.
Đuổi tận giết tuyệt, hành sự điên cuồng.
Không thể trách Kỳ lão đoán không ra Sầm Nguyễn là người Tần gia, mà là khí chất của cậu đặt cùng đám người Tần gia đó thực sự không hợp.
Giống như một con cừu nhỏ yếu đuối lẻn vào ổ sói, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ bị ăn thịt đến sạch sẽ.
Đến bây giờ ông mới miễn cưỡng chấp nhận cậu thực sự là tiểu thiếu gia Tần gia.
Sầm Nguyễn không biết ông đang nghĩ gì, vừa nghe nhắc đến Tần Viễn Hành, lông mày cậu hơi nhướn lên, “Đương nhiên ạ, chúng cháu chính là anh em hào môn mẫu mực ở B quốc đấy, yêu thương lẫn nhau, tình như thủ túc!!”
Kỳ lão vừa nghe vậy cảm thấy hứng thú, “Ồ? Chuyện này từ khi nào.”
Vân Thành ở B quốc nhàm chán như vậy sao, còn làm mấy thứ này.
Ai ngờ Sầm Nguyễn nghiêm túc, không hề có áp lực tâm lý nào nói: “Là cháu tự phong.”
Kỳ lão: “...”
Ông miễn cưỡng nghẹn ra một câu: “Quả thật…rất làm người ta cảm thấy bất ngờ.”
Xem ra đứa trẻ này mấy năm nay được nuôi dạy rất tốt, hồn nhiên ngoan ngoãn, còn có vẻ rất hòa thuận với người của Tần gia.
Hơn nữa, nhiệm vụ quan trọng trong cuộc họp ở V quốc lại giao cho cậu, Tần gia kia vẫn là coi Sầm Nguyễn như người một nhà.
Kỳ lão thấy hơi yên tâm một chút.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc!)
Sau khi điều tra xem rốt cuộc Sầm Nguyễn có phải cháu ngoan của mình không, ông sẽ đích thân bày tỏ sự cảm kích đối với Tần gia, sau đó đương nhiên sẽ đưa Sầm Nguyễn về Kỳ gia.
Cái mác con nuôi Tần gia chung quy vẫn là không ổn, lời đồn thổi bên ngoài rất nhiều, cũng không biết họ có cái nhìn như thế nào đối với Sầm Nguyễn.
Vẫn là đưa cậu trở về Kỳ gia lấy tư cách là người thừa kế hợp pháp, từ đó liền không còn ai dám coi thường cậu nữa.
Kỳ lão suy nghĩ một lúc, đưa ra lời mời: “Cháu ngoan, có muốn cùng ta về A quốc không? Ông muốn đưa cháu đi gặp một người.”
Sầm Nguyễn lộ vẻ nghi hoặc, “Gặp người nào vậy ạ?”
Kỳ lão không trực tiếp trả lời, ngược lại dụ hoặc nói: “Cháu cũng có thể đến đó du lịch nghỉ ngơi. Tóm lại, chắc chắn thú vị hơn là ở Vân Thành nhàm chán.”
“Được ạ, để cháu hỏi anh trai đã.”
Hai mắt thiếu niên lập tức sáng lên khi nghe đến việc du lịch và vui chơi, vội vàng đáp lại.
Lại một lần nữa nghe được xưng hô trong miệng thiếu niên, biểu cảm Kỳ lão có chút ngơ ngác, muốn nói lại thôi, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Quan hệ của cháu với Tần thiếu kia tốt đến vậy sao?”
Ba câu đều không rời chữ anh trai.
Không biết còn tưởng họ là một cặp song sinh dính liền nhau nữa.
“Hẳn là vậy đi.” Sầm Nguyễn gãi đầu.
Cậu thích dính lấy Tần Viễn Hành, nhưng không rõ Tần Viễn Hành nghĩ thế nào.
Vẻ mặt Kỳ lão trở nên nặng nề hơn một chút, bàn tay cầm quải trượng không khỏi siết chặt, không nói một lời.
Kỳ thực ông muốn nhắc nhở Sầm Nguyễn không cần dành cho Tần gia quá nhiều tín nhiệm và cảm tình, rất có khả năng sẽ chỉ trở thành những kẻ bị bỏ lại thôi (?). Nhưng hiện tại ông lấy lập trường gì để nhắc nhở cậu?
Đối với thiếu niên mà nói, ông mới là người ngoài.
Thôi tóm lại chỉ cần ông ở đây, tuyệt đối sẽ không để Sầm Nguyễn phải chịu ủy khuất.
Cho dù ông không ở, Kỳ Trăn cùng Giản Tang Nghi cũng sẽ phù hộ bảo vệ đứa trẻ này thật tốt, sự việc ngoài ý muốn xảy ra mười năm trước cũng đã đủ làm họ hối hận.
Mà lúc này, âm thanh ồn ào bên ngoài cũng càng lúc càng lớn.
Nơi này cách âm rất tốt, nhưng ngồi trên tầng trên cùng vẫn có thể nghe thấy được dưới đó ồn ào đến mức nào.
Đôi tai của Sầm Nguyễn rất nhạy cảm, cậu nghe được mấy từ Tần thị Kỳ thị, liền theo bản năng nhìn về phía cửa sổ trong suốt, từ bên trên nhìn xuống.
Cậu cau mày, có một linh cảm xấu không rõ lý do.
Có tiếng nhân viên đi lại bên ngoài nhã gian, động tĩnh khá lớn, có vẻ như đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc!)
Giọng nói của trợ lý Trương từ bên ngoài vang lên: “Tiểu thiếu gia, sếp bảo tôi nói với cậu, ở yên đây đừng ra ngoài, cũng đừng lo lắng, ngài ấy sẽ quay lại đón cậu.”
Sầm Nguyễn chần chờ một lát, cuối cùng vẫn đáp lại, đứng dậy nhìn về phía cửa sổ.
Cậu nhìn thấy đại diện của tất cả các công ty lớn vốn đang phải ở hành lang hoặc các nhã gian đều ra ngoài, vây quanh sân khấu lớn ở trung tâm, dường như đang phát sinh sự việc lớn, mà đứng ở giữa là một người tay cầm micro…
Trần Vận.
Đồng tử của Sầm Nguyễn nheo lại.
Cậu mơ hồ nghe thấy Trần Vận đề cập đến điều gì đó về kĩ thuật của Tần gia, lập tức bật màn hình trong phòng lên, khuôn mặt đạo mạo kia xuất hiện trên màn hình.
“Ai có thể nghĩ đến Tần gia cư nhiên sẽ làm ra loại chuyện như vậy? Hiện tại Tần gia có phải hay không nên đứng ra giải thích rõ ràng cho mọi người?”
“Đánh cắp thành quả nghiên cứu của người khác rồi nói đó là của mình, Tần gia hẳn là đã làm qua nhiều lần đi. Những người khác chẳng hay biết gì lâu như vậy, hiện tại ngay cả Kỳ gia cũng đã bị lừa rồi đi.”
“Nếu không phải có người lên tiếng, có lẽ mục tiêu tiếp theo của Tần gia sẽ là chúng ta. Đến lúc đó Tần thị cũng đủ cường đại, chúng ta đây đều sẽ khổ không nói nên lời.”
Chạm đến vấn đề lợi ích, các tập đoàn lớn đương nhiên sẽ chú ý.
Trần Vận sau đó vẫn tiếp tục nói những lời vu khống, Sầm Nguyễn cũng nhanh chóng đoán được mục đích của Trần Vận qua vài câu này.
Hắn không muốn hai nhà Tần thị cùng Kỳ thị hợp tác, cho nên chỉ cần dùng một chút thủ đoạn phá hỏng thanh danh của Tần gia, làm Kỳ lão đối với Tần gia có ấn tượng xấu, từ đó phá hư lần hợp tác này. Cho dù sau đó Tần gia có đứng lên làm sáng tỏ cùng không thay đổi được gì.
Không chiếm được liền hủy diệt.
Trần Vận này đi đầu trong việc tung tin đồn về Tần gia.
Hay cho một Trần Vận!
Sầm Nguyễn lo lắng và hoảng sợ.
Phải nói rằng thủ đoạn của Trần Vận tuy bẩn thỉu nhưng được tính toán kỹ lưỡng, đánh người nhân lúc họ không kịp phòng ngừa.
Khi cậu chuẩn bị quay người rời đi, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người, Kỳ lão cầm gậy đứng bên cạnh, ánh mắt cũng rơi xuống sân khấu bên dưới, vẻ mặt không dao động nhiều.
Ông nhìn xuống Trần Vận, tìm kiếm nhân vật này trong đầu. Dường như nghĩ đến điều gì đó, ông nhướn mày.
Sầm Nguyễn sốt ruột nói: “Ông quản gia, ngài đừng tin những gì hắn nói, kỹ thuật này thực sự chính là thành quả của đội nghiên cứu của chúng tôi, bằng chứng sao lưu từng giai đoạn có thể chứng minh điều đó!”
Kỳ lão gật đầu, nhưng lại hỏi chuyện khác.
“Những người còn lại của Tần gia đâu? Còn nữa, Tần Viễn Hành đi đâu rồi?”
“A?” Sầm Nguyễn bị hỏi đến sửng sốt, không nghĩ tới ông lão tại lúc này lại hỏi một câu không liên quan, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Anh trai đi ra ngoài đã lâu, cháu cũng không biết anh ấy đang làm gì.”
“Thật xin lỗi, ông quản gia! Cháu phải ra ngoài xử lý một số việc, xin lỗi không tiếp ngài được nữa.” Cậu quay người một cái liền ném lời dặn của trợ lý Trương ra sau đầu, vội vàng mở cửa đi ra ngoài, lại bị người tới ngoài cửa ngăn lại.
Là người của Kỳ thị.
Sầm Nguyễn kỳ quái quay đầu lại nhìn Kỳ lão: “Ông quản gia, ngài đây là có ý gì?” Vì sao không cho cậu rời đi.
Vào lúc đang căng thẳng như vậy, Kỳ lão cười lớn, chỉ tay về phía màn hình, ánh mắt sắc bén, có loại cảm giác thờ ơ và điềm tĩnh của một vị tiền bối nhìn thấu sự đời.
“Đừng gấp, sắp có trò hay để xem…”
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc!)
Thật đúng là có trò để xem!
Sầm Nguyễn theo động tác của ông đưa mắt nhìn về màn hình lớn, giây tiếp theo, một lượng lớn cảnh sát xông vào tòa nhà văn phòng trước khi có người kịp phản ứng, Trần Vận và những thành viên khác của Trần thị đều bị bao vây xung quanh.
Trận thế kia rất lớn và dọa người.
Sầm Nguyễn mở to mắt, chạy lại cửa sổ kính, nhìn từ trên xuống xem chuyện gì đang xảy ra.
Tất cả người của Trần thị đều bị cảnh sát khống chế, toàn bộ khu vực tạo thành một vòng tròn. Tòa nhà văn phòng bị xe cảnh sát bao vây từ trong ra ngoài.
Lúc này, trước cửa tòa nhà mở ra một con đường, dẫn thẳng đến chỗ Trần Vận. Một nhóm người từ cửa bước vào. Họ mặc trang phục chỉnh tề, dáng vẻ chuyên nghiệp và trang trọng.
Sầm nguyễn không khỏi nín thở, tầm mắt nhanh chóng bị người đi đầu hấp dẫn.
— Tần Viễn Hành.
Phía sau hắn là một đội luật sư.
Lúc này, đại sảnh của tòa nhà yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập cùng tiếng bước chân chậm rãi.
Không biết qua bao lâu, người đứng đầu trong đoàn luật sư tư nhân của Tần thị lên tiếng: “Do Trần thị xâm phạm danh dự và có hành vi đánh cắp thông tin cơ mật của Tần thị, ngày hôm nay, Tần thị chính thức khởi kiện Trần thị.”
Viên cảnh sát ở một bên lấy thẻ của mình ra chứng minh, ngay sau đó nói: “Cảnh sát v quốc nhận được tin báo Trần Vận vi phạm pháp luật, vi phạm kỷ luật, lấy danh nghĩa nghiên cứu khoa học và thí nghiệm coi thường sự an toàn tính mạng của người khác, gây ra nhiều vụ tai nạn chết người…”
“Trước mặt việc thu thập bằng chứng phạm tội đã hoàn tất. Làm phiền Trần tiên sinh thu xếp theo chúng tôi một chuyến để tiến hành điều tra.”
Những lời này vừa nói ra, người xung quanh đều chấn động, hoàn toàn ngồi không yên.
Họ thậm chí không có thời gian để phản ứng với những gì đang diễn ra trước khi thấy cảnh sát giữ Trần Vận lại, mà xe cảnh sát cũng đã sớm vây quanh tòa nhà.
Bọn họ nhịn không được giương mắt nhìn về phía người đàn ông biểu tình lãnh đạm đứng giữa đoàn luật sư. Hắn mặc một bộ âu phục quý phái, đứng dưới ánh đèn trông thật chói mắt.
Vừa đúng lúc ánh sáng chiều đến từ phía sau, mái tóc ngắn trên trán hơi rũ xuống, giữa sáng và tối khó nhìn rõ nét mặt của hắn.
Tần Viễn Hành từ đầu đến cuối không nói một lời, những ánh mắt của những người xung quanh đều đổ dồn vào hắn.
Không còn nghi ngờ gì, sự việc xảy ra vừa rồi chính là kiệt tác của hắn.
Trần gia luôn coi Tần gia là đối thủ, nhiều lần tìm cách kéo Tần gia vào rắc rối, thế nhưng Tần gia chưa bao giờ coi trọng họ.
Có lẽ gần đây con kiến nhảy lung tung quá nhiều nên Tần gia cuối cùng cũng tìm được thời gian để đối phó.
Hơn nữa là trong hoàn cảnh quan trọng, với hầu hết các công ty danh tiếng từ khắp nơi trên thế giới đều đến. Một khi chuyện như thế này xảy ra với nhà họ Trần, không có ai còn dám tới hợp tác, đặc biệt là khi họ còn ở phía đối lập với Tần gia.
Tần gia chắc chắn đã nắm được một số thông tin nội bộ quan trong về Trần gia nên trực tiếp khởi kiện.
Cùng với những gì cảnh sát nói rằng gây ra tai nạn nguy hiểm đến tính mạng.
Trần gia lần này xong rồi.
Từ lúc bắt đầu Trần Vận đã hoàn toàn ngây người, thẳng đến khi cảnh sát khống chế tay hắn ra sau lưng, nói ra một số các tội danh, hắn mới hậu tri hậu giác nhận ra chuyện gì đang xảy ra, biểu tình lộ vẻ hoảng sợ, điên cuồng giãy giụa.
“Không có khả năng! Các người mau thả tôi ra!”
Đến khi viên cảnh sát đem ra một xấp tư liệu đến trước mặt hắn, hắn mới mặt xám như tro tàn mà chấp nhận sự thực.
Không ngờ những gì hắn giấu kín bấy lâu nay cuối cùng vẫn bị phát hiện và vạch trần một cách đáng xấu hổ như vậy.
Nhưng may mắn thay, hắn hoàn toàn có thể đẩy tội danh thí nghiệm gây chết người này cho đội ngũ nghiên cứu. Trần Vận hung hăng nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông trước mặt, nghiến răng, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Tần Viễn Hành sẽ đem sự tình làm đến mức tàn nhẫn như vậy, cơ hồ chính là không cho hắn đường lui.
Chờ! Chỉ cần chờ đến khi hắn ra ngoài!
Tuyệt đối sẽ không để Tần gia sống yên ổn như vậy!
Nhưng mà đúng lúc này, Tần Viễn Hành chậm rãi xoay người lại, cùng Trần Vận mặt đối mặt.
Đáy mắt hắn phát lạnh, mang theo một tia thờ ơ, nhìn chằm chằm Trần Vận không nói một lời, như thể chỉ vừa giải quyết một việc không quan trọng.
Nhưng chính một ánh mắt đơn giản này lại khiến tim Trần Vận run rẩy một trận.
Hắn dường như quên mất chuyện gì đó, nhưng không nhớ được gì nên đành để lại.
Dù sao chỉ cần không tìm được bằng chứng mấu chốt chỉ ra hắn, hắn liền có lý do phủi sạch chính mình, cha hắn vẫn có thể đưa hắn ra ngoài.
Đáng tiếc hắn quên mất còn một biến số khác - Sầm Nguyễn.
Hơn nữa hắn cũng quên mất tác phong hành sự của Tần gia, đặc biệt là Tần Viễn Hành, thủ đoạn trên thương trường của người này có tiếng tàn nhẫn, chưa bao giờ đánh mà không có chuẩn bị.
Trước khi Trần Vận và các thành viên Trần gia khác bị trấn áp, hắn khó được khi bình tĩnh, cười lạnh với Tần Viễn Hành, “Đừng vui mừng quá sớm, cẩn thận với em trai mày, mày cho rằng tâm của nó hướng về Tần gia sao?”
Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt đối phương, nhưng biểu tình Tần Viễn Hành lại không hề thay đổi, tựa hồ đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra.
Đột nhiên nhắc đến Sầm tiểu thiếu gia, những người có mặt không khỏi dựng lỗ tai lên.
Rốt cuộc đêm này sự việc làm xoay chuyển cục diện có quá nhiều, như lời Trần Vận nói, nhân vật chính tiếp theo có thể là Tần tiểu thiếu gia sao?!
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc!)
Mọi người xung quanh nhìn nhau, không ngờ lần gặp mặt ở V quốc mày lại hóng được nhiều chuyện như vậy.
Đầu tiên là Kỳ lão rung chuông, sau đó là muốn nhận người của Tần gia làm cháu nuôi.
Trước đó các nền tảng trên Internet đưa tin rằng kỹ thuật của Tần gia là do đánh cắp thành quả nghiên cứu của người khác, rồi bây giờ, đối thủ của họ là Trần gia đang bị điều tra vì vi phạm pháp luật.
Trong nhã gian, Sầm Nguyễn đang chăm chú nhìn vào màn hình lớn, nghe xong liền hít một hơi. Cậu nắm chặt tay, đưa mắt nhìn về phía Tần Viễn Hành, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào.
Tuy rằng cậu đã sớm chuẩn bị nhưng khi thời khắc này đến, vẫn không khỏi có chút hoảng sợ.
Kỳ lão bên cạnh luôn có biểu tình bình tĩnh, nghe thấy chuyện này cư nhiên còn liên lụy đến cháu ngoan bảo bối của mình, lập tức không thể ngồi yên, nếu không phải không còn thời gian, ông đã lao xuống đấm cho kẻ này một quyền.
Còn muốn kéo người khác xuống nước!?
Vẻ mặt ông lập tức căng cứng lại.
Dưới ánh mắt sốt ruột của những người xung quanh, con ngươi của Tần Viễn Hành lạnh lùng trong suốt, ý cười không đến đáy mắt, hắn dùng điệu lười nhác, cười như không cười (?): “Trần Vận, nếu tôi nhớ không nhầm, một trong những nguyên nhân Tần gia khởi kiện còn bao gồm cả bịa đặt bôi nhọ.”
Người xung quanh có chút bối rối, đúng lúc này, có người trong đội luật sư của Tần gia tức giận giải thích: “Một giờ trước, Trần gia cho người đăng tin đồn về Tần gia, gây ảnh hưởng xấu đến Tần gia, bây giờ lại muốn vu khống tiểu thiếu gia, thật sự là không thể nói lý.”
Một câu vô cùng đơn giản, ngay lập tức đem độ tin cậy trong hình ảnh và lời nói của Trần Vận xuống mức thấp nhất.
Không chỉ làm sáng tỏ những tin đồn trên mạng về thành quả nghiên cứu bị đánh cắp của Tần thị mà còn kéo Sầm Nguyễn vào khu vực an toàn.
Tình hình trước mắt giờ đã rõ ràng.
Bất cứ ai có đầu óc đều có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Chờ đến khi Trần Vận hoàn toàn đi khuất khỏi tầm mắt, bọn họ nói vài lời với Tần Viễn Hành rồi bắt đầu làm việc riêng của mình. Trải qua một buổi như vậy, Tần gia có thể nói là đã chiếm hết ánh đèn sân khấu, nâng cao hình ảnh trước công chúng.
Nhìn thấy sự tình đã kết thúc, Sầm nguyễn ở trong nhã gian thở phào nhẹ nhõm. Cậu lấy lại bình tĩnh, trên trán toát mồ hôi lạnh, chứng tỏ vừa rồi cậu đã khẩn trương đến mức nào.
Kỳ lão đưa cho cậu một chiếc khăn tay, bất đắc dĩ nói: “Sao lại khẩn trương như vậy? Ông vẫn còn ở đây.”
Cho dù tình huống có thực sự trở nên không tốt cho thiếu niên, chỉ cần ông vẫn ở đây, ai dám động vào Sầm Nguyễn.
Sầm Nguyễn nói cảm ơn rồi nhận lấy khăn tay để lau trán.
Tim cậu vẫn đập rất nhanh.
Kỳ lão vô tình hỏi: “Sao rồi? Việc lớn như vậy mà Tần Viễn Hành không nhắc nhở gì cháu sao?”
Sầm Nguyễn lắc đầu: “Không có.”
Đó là ảnh sát và đội luật sư, sự kiện quan trọng như vậy chắc chắn anh trai đã lên kế hoạch từ trước.
Kỳ lão nghe vậy khẽ cười một tiếng, “Khả năng là hắn cũng không muốn để cháu dính vào vũng nước đục này.”
Hoặc…
Mắt ông nheo lại.
Hoặc…Sầm Nguyễn cũng là một phần trong kế hoạch của hắn, nhưng vì lý do nào đó hắn lại thay đổi hướng hành động ban đầu và bảo vệ Sầm Nguyễn.
Suy cho cùng thì Kỳ lão cũng đã lớn tuổi và đạt được địa vị cao. Ông đã trải qua nhiều chuyện hơn hầu hết những người ở đây.
Ông luôn có thể đánh giá một người một cách chính xác.
Tuy mười năm trước mới chỉ gặp Tần Viễn Hành một lần, nhưng lúc đó ông đã cảm giác được Tần Viễn Hành tuyệt đối không phải người tốt.
Sự tàn nhẫn cùng điên cuồng ẩn sâu trong mắt Tần Viễn Hành đã sớm xuất hiện ngay từ khi hắn còn trẻ, theo thời gian trôi qua, nó sẽ chỉ ngày càng thâm sâu cho đến khi người khác không thể nhìn ra được.
Mấy năm qua đi, Tần Viễn Hành đã rút bớt sự non nớt khi còn là thiếu niên, khoác lên mình bộ âu phục quý phái, khoác lên cả vẻ ngoài hiền lành tốt bụng.
Kỳ lão nhắm mắt lại.
Mục đích của Tần Viễn Hành không chỉ là tiêu diệt Trần gia, mà trong đó còn liên lụy đến quan hệ lợi ích, vượt xa những gì bề ngoài thể hiện.
Có lẽ ra tay với Trần gia cũng chỉ là để giết gà dọa khỉ.
Lần đến hội nghị ở V quốc này hắn cũng hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề hợp tác, cái này chẳng qua chỉ giả vờ.
Nhất định có chuyện gì đó đang diễn ra ở phía sau màn, cho nên mới đáng giá để Tần Viễn Hành đứng ra xử lý đám tay sai nhỏ bé này.
Có thể tính toán đến trình độ này, Tần Viễn Hành theo một nghĩa nào đó cũng là một người rất đáng sợ.
Tất nhiên, đây không phải là điều mà ông có thể quản với tư cách là người ngoài cuộc.
Kỳ lão mở mắt, có chút bất an nhìn Sầm Nguyễn.
Tần Viễn Hành mặc dù vừa mới bênh vực Sầm Nguyễn, nhưng ông vẫn không tin trong hào môn còn tồn tại thứ mang tên huynh đệ tình thâm.
Ông thấy rõ sự tranh giành quyền lực trong nội bộ của nhà họ Tần. Làm sao mà Tần phu nhân và Tần Viễn Hành, những kẻ đã chiến thắng rất nhiều người trong cuộc chiến đó, lại có thể là người tốt?
Ông lo lắng Sầm Nguyễn đến lúc đó bị bán đi còn ngây ngốc giúp người ta ngồi đếm tiền.
“Cháu…” Kỳ lão khẽ gọi.
Sầm Nguyễn quay đầu lại, nghe thấy ông lão nói: “Ta về trước đây.”
Cậu gật đầu, đứng dậy và cẩn thận đẩy xe lăn: “Vậy thì ngài quản gia, để cháu tiễn ông!”
Kỳ lão cười lắc đầu, rất nhanh trợ lý Âu đi vào, nhét một xấp thông tin vào trong tay Sầm Nguyễn rồi biến mất ở góc đường.
Lúc rời đi ông chỉ để lại một câu, “Đứa bé ngoan, ta có chuyện lừa cháu, cháu cũng đừng giận ta, món quà gặp mặt này coi như là để bồi thường đi.”
Sầm Nguyễn kỳ quái nghiêng đầu, nhưng lại không nhận được lời đáp lại khác từ ông lão.
Cậu mở túi tài liệu ra thì thấy đó là hợp đồng thỏa thuận hợp tác giữa Tần thị và Kỳ thị, Kỳ thị đã ký rồi, chỉ cần Tần thị ký thì hợp đồng sẽ có hiệu lực.
Cậu lục lọi, đột nhiên có một phần văn kiện từ chỗ sâu nhất rơi xuống, cậu liền cúi xuống nhặt lên.
Chỉ thấy một dòng chữ lớn được viết trên trang đầu của tập tài liệu - “Hợp đồng chuyển nhượng chi nhánh của Kỳ thị.”
Mà ở chỗ người được chuyển nhượng lại là tên của Sầm Nguyễn.
Cậu mở to hai mắt, sau đó mới nhận ra đây là cái “bồi thường” mà ông quản gia đã nói trước khi rời đi.
Khoản bồi thường cho cái gì?!?? Ông lão còn nói dối cậu điều gì nữa??!!
Cậu hiện tại choáng váng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sầm Nguyễn tội nghiệp lúc này vẫn chưa nhận ra rằng ông lão quản gia trong mắt cậu chính là người đứng đầu Kỳ gia - Kỳ lão trong truyền thuyết.
Cũng là Kỳ lão mà trước đó bị Sầm Nguyễn phun tào một trận.
Cậu còn chưa kịp suy nghĩ, liền nghe thấy cửa phòng bị gõ vang, sau đó có người mở cửa đi vào. Người tới thân hình cao gầy, hình như là Tần Viễn Hành đã trở lại.
“Anh!” Sầm Nguyễn kinh hỉ kêu lên, tùy tiện nhét tài liệu trên tay vào trong cặp, sau đó ôm vào ngực chạy đến trước mặt Tần Viễn Hành.
Tần Viễn Hành đáp lại, khóe môi mỉm cười, giơ tay chỉnh lại mái tóc rối bù của đối phương: “Sao còn hấp tấp như vậy?”
Sầm Nguyễn không để ý tới, đưa toàn bộ văn kiện trong tay cho người đàn ông, trực tiếp buông tay ra, trong lòng thấy nhẹ nhõm: “Đây là hợp đồng hợp tác do Kỳ thị gửi tới, anh mau ký đi.”
Đôi mắt cậu sáng ngời, giọng nói nhẹ nhàng, trông giống như một chú mèo con đang làm nũng cầu khen ngợi.
Tần Viễn Hành nhìn cậu không khỏi ngơ ngác.
Trước đây hắn có chút đề phòng đối với Sầm Nguyễn, vẫn luôn duy trì cảnh giác cùng khoảng cách nên có, hiện tại hiểu lầm đã được giải quyết, hắn cẩn thận nhìn thiếu niên, phát hiện đứa trẻ mà hắn nhìn từ nhỏ đến lớn lúc này đã rút đi hơn phân nửa tính trẻ con, thay vào đó là sự trong sáng cùng tinh thần phấn chấn của thiếu niên.
Thiếu niên có dung mạo và khung xương tuyệt mĩ, làn da sáng như tuyết, đôi mắt sáng, môi đỏ răng trắng
Tần Viễn Hành ngắm đến thất thần, nhìn thẳng vào Sầm Nguyễn.
Thấy hắn nhìn chằm chằm vào cậu, tim Sầm Nguyễn đập thình thịch. Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, cậu cảm thấy áy náy, nghịch nghịch tài liệu trong tay.
Đúng lúc này, trợ lý Trương đột nhiên xuất hiện.
Sầm Nguyễn như thấy cứu tinh, bất chấp tất cả mà đem toàn bộ tài liệu nhét cho anh.
Trợ lý Trường nhìn liếc qua, có chút kinh ngạc nói: “Kỳ thị nhanh như vậy đã đem hợp đồng đến, tên cũng đã ký hết rồi, đúng là kỳ tích.
“Là Kỳ lão tự mình đưa tới sao, ngài ấy có làm khó cậu không?”
Trong giới kinh doanh ai cũng biết Kỳ lão là người khó chơi, anh đã chuẩn bị tốt để cùng sếp đối phó giành được hợp đồng. Không nghĩ tới vừa mới xử lý chuyện dưới kia thì việc ở đây đã xong hết rồi.
Sầm Nguyễn không biết đối phương suy nghĩ cái gì, liền lơ đãng xua tay nói: “Tôi chưa gặp Kỳ lão, văn kiện này là do trợ lý quản gia của ngài ấy gửi đến.”
Trợ lý Trương im lặng suy nghĩ vài giây, sự nghi hoặc trên mặt lại càng sâu.
Tần Viễn Hành liếc nhìn tài liệu, ánh mắt không rõ ý, phần lớn sự kiện diễn ra ngày hôm nay thật ra đều nằm trong dự liệu của hắn, ngoại trừ một biến số – thái độ của Kỳ thị.
Mà mấu chốt khiến cho vụ việc này phát sinh là Sầm Nguyễn.
Hắn ra ngoài một lúc liền nghe được rất nhiều tin tức, hắn cũng không ngờ chỉ trong khoảng thời gian nho nhỏ đến đón Sầm Nguyễn lại xảy ra nhiều biến cố đến vậy.
Kỳ lão là vì Sầm Nguyễn mà đến.
Hơn nữa còn muốn cùng Tần thị đoạt người.
Lúc Tần Viễn Hành ý thức được điều này, ánh mắt hắn chuyển hướng sang thiếu niên vẫn còn trong trạng thái ngây ngốc mờ mịt, hiển nhiên cậu còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, có lẽ cũng không biết về sự cố lúc phát thanh kia.
Giọng của hắn hơi trầm xuống, hỏi: “Trước kia cậu có từng tiếp xúc với Kỳ lão không? Hoặc là thông qua một đối tượng trung gian khác?”
Phải có nguyên nhân mới có hậu quả.
Hắn không xác định được liệu rằng có phải Kỳ thị đã để mắt đến em trai hắn không.
Nhưng Kỳ thị đã phát triển được đến mức này, thủ đoạn sau lưng chắc chắn không thể sạch sẽ hơn Tần gia.
Hắn không có nhiều giao dịch với Kỳ gia, cũng không biết nhiều về Kỳ gia, nhưng chuyện tối nay liên quan đến Sầm Nguyễn, hắn cần phải điều tra.
Sầm Nguyễn gãi gãi đầu, không hiểu vì sao anh trai lại muốn hỏi như vậy, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu phủ nhận.
Cậu cư nhiên không thể nói chuyện mình có thể đi vào trong mơ, ngoài ý muốn cùng với quản gia của Kỳ lão có quen biết, cái này mà nói ra chắc sẽ bị coi thành yêu quái rồi bị bắt lại để nghiên cứu…
Nhưng trừ cái này ra, thứ liên quan giữa cậu và Kỳ lão chỉ có…
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc!)
Sầm Nguyễn nhìn trái nhìn phải, xác định trong phòng chỉ có ba người bọn họ, mới yếu ớt thì thầm: “Em có nói xấu Kỳ lão…liệu có tính không?”
Vẻ mặt vốn dĩ đang nghiêm túc của Tần Viễn Hành ngơ ra khi nghe thấy lời này, trong mắt hiện vẻ nghi hoặc hiếm thấy.
Sầm Nguyễn cho rằng bọn họ không nghe rõ, vì vậy cậu ủy khuất chỉ chỉ, lặp lại một lần: “Chỉ là lần đó em rất lo lắng về việc làm sao mới có thể khiến Kỳ lão nguyện ý hợp tác, em có đi tra một chút và thấy hơi bực bội, sau đó liền…nói cái gì đó mà Kỳ lão dầu muối không ăn, lão cáo gì…”
Cậu rưng rưng nước mắt: “Sẽ không phải là Kỳ lão thực sự ghi thù đi!!”
Nghe vậy, Tần Viễn Hành: “...”
Trợ lý Trương: “...”
Sầm Nguyễn: QAQ
Thấy thiếu niên có vẻ sắp khóc tới nơi, Tần Viễn Hành duỗi tay xoa xoa đầu cậu, bất đắc dĩ mà trấn an nói: “Kỳ thị không duỗi được tay đến chỗ chúng ta, đừng lo lắng.”
Nước A và nước B cách nhau rất xa, dù Kỳ gia có hùng mạnh đến đâu thì ở Vân Thành cũng là địa bàn của Tần gia.
Tuy nhiên hắn vừa nói những lời này, Sầm Nguyễn không những không bình tĩnh nổi mà càng muốn khóc hơn.
Vậy cậu phải làm gì với việc mình đi nói xấu Kỳ lão với người mà ngài ấy quen thuộc nhất?! Liệu có phải đây là bản án tử không!!
Vừa rồi ông quản gia đã nói với cậu là sẽ không cáo trạng đâu, chẳng lẽ chuyện ông lão lừa cậu là chuyện này?!
Sầm Nguyễn nhất thời muốn chết, họa từ miệng mà ra, những lời này hiển nhiên không phải không có đạo lý.
Đỉnh đầu bị một bàn tay ấm áp vuốt ve, người anh trai thân ái kia dùng giọng nói nhẹ nhàng trấn an cậu, giọng nói dịu dàng hơn bao giờ hết, nhưng Sầm Nguyễn lúc này đã không còn tâm trạng thưởng thức thanh âm dễ nghe của nhân vật chính công này nữa.
Một cỗ bi thương nồng đậm ập vào trong lòng, cậu đã bắt đầu tưởng tượng sau này mình sẽ bị Kỳ lão làm khó dễ đến mức nào.
Những sự tích vẻ vang vài thập niên trước lần lượt xuất hiện trong đầu cậu.
Kỳ lão thực sự mang thù!! Chắc chắn là đang ấp ủ đại chiêu!!
Với thể chất của nguyên chủ, cho dù bị giày vò cũng không thể chết, mà sẽ sống khỏe mạnh đến đại kết cục.
Sầm Nguyễn không khỏi nhìn về phía anh trai nhân vật chính công nhà mình, yên lặng nghĩ khi nào tai họa này mới ập đến, cậu nhanh chóng nhảy ra chắn tai, miễn cho Kỳ lão trả thù.
Nhưng mà điều cậu ngờ tới được là, ý nghĩ đơn giản của cậu cư nhiên biến thành một lời tiên tri nhanh chóng và bất ngờ đến vậy.
Nhìn thấy thiếu niên vẫn nhún vai vẻ mặt không hứng thú, Tần Viễn Hành khẽ thở dài, trong lòng mềm nhũn, như dỗ dành một đứa trẻ, nói: “Ngày tôi mai dẫn cậu đến Kỷ Vân sơn xem cực quang.”
Trong trí nhớ, hắn cho chưa từng dùng giọng điệu như vậy để dỗ dành một ai đâu.
Hắn đối với Sầm Nguyễn đã có rất nhiều ngoại lệ, chỉ là bản thân hắn lại chưa nhận ra điều đó.
Từ khi phát hiện Sầm Nguyễn không phản bội mình, hiển nhiên hắn đã hoàn toàn coi Sầm Nguyễn là người đứng về phe hắn.
Sự cảnh giác của hắn đối với Sầm Nguyễn không biết từ khi nào đã ngày một giảm xuống, thậm chí không đành lòng xuống tay với đối phương, liên tiếp nhắc nhở hết lần này đến lần khác.
Có lẽ chuyện bắt đầu khi hắn lần đầu tiên nghe thấy thiếu niên lên tiếng bảo vệ mình liên tục trước mặt mọi người ở trang viên Mật Thủy, cũng có khả năng là bắt đầu từ lúc hắn nghe được tiếng lòng giận dữ đáng yêu của thiếu niên, hoặc có thể là trong một tháng vừa qua thiếu niên kia dính chặt vào hắn mỗi ngày.
Tần gia quá lạnh nhạt, hắn đã lâu rồi không gặp được một người mang tâm tư trong sáng và đơn thuần đến vậy, mang đến cho hắn những cảm giác mà hắn chưa từng được trải qua.
Sầm Nguyễn thực sự rất dễ thương.
Hắn nguyện ý cả đời này che chở cho cậu.
Tần Viễn Hành thầm nghĩ.
Sầm Nguyễn không hề biết rằng mình đã thành công trong việc công lược vai chính. Vừa nghe đến việc được đi đến núi Kỷ Vân, bao nhiêu bi thương liền bốc hơi mất, giờ trong đầu chỉ còn suy nghĩ ngày mai đi chơi nên mang theo chiếc máy ảnh nào.
Cậu phấn khích nhảy nhót: “Anh đừng có đổi ý, ngày mai anh phải chơi với em cả ngày!!”
Tần Viễn Hành khóe môi mỉm cười, không hề có nguyên tắc mà đáp ứng: “Được, cậu muốn bao lâu cũng được.”
Thời điểm Sầm Nguyễn lần đầu tiên đến V quốc, cậu đã không tập trung làm việc đàng hoàng mà hỏi phiên dịch viên về nơi vui chơi. Điều này khiến mọi người hoài nghi liệu cái cài áo dành cho người đại diện kia có phải hay không là được mua tới.
So với những người khác, nhìn cậu giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Điểm này không hiểu sao lại giống với đánh giá của Tần Viễn Hành đối với cậu trước đây.
Trước đây, Sầm Nguyễn không có việc gì liền tới Tần thị lắc lư, quang minh chính đại mang theo thú cưng (chim hoàng yến Tiểu Hắc) lởn vởn xung quanh, quả thật như một tên công tử nhà giàu nhàm chán không có việc gì làm.
Bây giờ đến V quốc, niềm đam mê vui chơi đó vẫn khó mà thay đổi.
Lúc này các phân đoạn cũng đang lần lượt được tiến hành. Cạnh tranh trong hội nghị đã bước vào giai đoạn sau, đã có vài người lục đục trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Đi vào giấc mơ mỗi ngày cũng tiêu hao năng lượng, Sầm Nguyễn cảm thấy vô cùng buồn ngủ, cậu gần như đã ngủ thiếp đi khi đang nằm trên sô pha xem TV.
Tần Viễn Hành đắp cho cậu một cái chăn nhỏ, đỡ cậu dậy, hơi khom người, nhẹ nhàng nói: “Tôi cho người đưa cậu về khách sạn ngủ trước được không?”
Sầm Nguyễn biết bản thân cũng không giúp được gì trong việc cùng Kỳ thị giao thiệp về những vấn đề cần chú ý khi hợp tác, vì vậy dứt khoát gật đầu.
Đầu cậu nặng đến mức tựa vào thắt lưng và bụng của người đàn ông, vô thức ngáp một cái, toàn thân mềm nhũn vì buồn ngủ.
“Vậy thì, anh cõng em vào trong xe đi.”
Thiếu niên nói giọng mềm ấm, thanh âm phía cuối vô thức kéo dài ra, giống như một bé mèo đang làm nũng, nhẹ nhàng cào cào vào tim Tần Viễn Hành.
Sầm Nguyễn lúc buồn ngủ mê man thật sự như một đứa trẻ chưa lớn, cái gì cũng dám nói, ai cũng gần gũi, mỗi ngày đều đi dán theo ôm ấp không bỏ, nhưng cố tình trên người cậu lại mang một loại mị lực làm cho người ta không thể nào cự tuyệt.
Cũng không phải là hắn chưa từng được ôm, Sầm Nguyễn đúng là không khiến người ta bớt lo, đã bao nhiêu lần hắn phải ở bên cạnh nhìn chằm chằm mới không xảy ra chuyện.
Tần Viễn Hành hơi bất đắc dĩ thở dài, ngựa quen đường cũ mà ôm lấy eo thiếu niên, đem cả người đối phương bế lên. Sầm Nguyễn lập tức đè toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người hắn như một miếng bọt biển không xương, vô tâm vô phế nằm bò xuống.
Sầm Nguyễn nhắm mắt lại, nhếch miệng ngây ngốc cười nói: “Anh, anh thật tốt~” Cậu đưa một tay lên vỗ nhẹ vào ngực chính mình, đảm bảo nói: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ anh.”
Nghe được lời lời ngây ngốc này, Tần Viễn Hành trong lòng ấm áp, bất đắc dĩ nói: “Cứ lo cho chính mình trước đi, tôi không cần cậu bảo vệ.”
Sầm Nguyễn lập tức phản bác lại, lẩm bẩm: “Đúng rồi, nhân vật chính công khẳng định sẽ không xảy ra bất trắc gì…Nhưng cốt truyện vẫn còn chưa bắt đầu, ba năm nay anh vẫn phải dựa vào em bảo vệ thôi ~~” Giọng nói của cậu có chút nhỏ, Tần Viễn Hành không nghe rõ, theo bản năng ghé sát lại. Nhưng lúc này Sầm Nguyễn đã lẩm bẩm xong, nằm trên người Tần Viễn Hành tiếp tục ngủ.
Tần Viễn Hành ôm chặt lấy eo thiếu niên, ngăn không cho cậu trượt xuống.
Trên đường xuống lầu không khỏi đụng phải những người khác. Bọn họ như có như không đưa mắt nhìn Tần đại thiếu gia, sau đó lại chuyển qua thiếu niên nằm trong ngực hắn.
Không thấy rõ mặt thiếu niên, nửa khuôn mặt bị tóc mái che mất, chỉ mơ hồ nhìn thấy đôi môi mỏng đầy đặn.*
Lập tức, biểu tình của họ tràn ngập tò mò cùng khiếp sợ, hiển nhiê cử chỉ thân mật như vậy làm bọn họ suy đoán rốt cuộc Tần Viễn Hành có quan hệ như thế nào đối với thiếu niên này.
Ngay khi họ đang nghĩ như vậy, thì khuôn mặt của Sầm Nguyễn lộ ra.
Mọi người: “...”
Thì ra là Tần tiểu thiếu gia…
Nhưng vẫn có một số người cảm thấy kỳ quái, chỉ là anh em thì sao có thể thân mật đến vậy, bọn họ đều biết giữa hai anh em Tần gia không hề có huyết thống, thậm chí còn không chung hộ khẩu.
Trí tưởng tượng của họ không thua gì trợ lý Trương, chỉ cần một chút liền bổ não ra rất nhiều chuyện.
Họ nhất thời nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt liền không rời hai người, như thể đã phát hiện ra bí mật lớn nào đó của Tần gia.
Tuy nhiên, đương sự lại không hề hay biết gì, Sầm Nguyễn cơ bản đang bám lấy Tần Viễn Hành, thỉnh thoảng mở mắt ra nhìn đường, sau đó yên tâm ngáp một cái, không làm gì nữa.
Rất nhanh Sầm Nguyễn đã bị nhét vào ghế sau của một chiếc xe sang trọng, đuôi mắt cậu có chút hồng, nhỏ giọng khàn khàn: “Anh về sớm nhé, em đợi anh về mình ngủ chung.”
Tần Viễn Hành nhịn không được đưa tay xoa đầu thiếu niên: “Không cần đợi tôi, đi ngủ sớm đi.”
Sau khi dặn dò xong, hắn nói với tài xế: “Đi đường cẩn thận, lúc qua đường núi lái xe chậm lại, an toàn là trên hết.”
Tài xế gật đầu, anh ta cũng nghe nói lái xe ở khu vực đó hơi nguy hiểm, nhiều phương tiện gặp phải tai nạn và rơi xuống sườn đồi.
Tần Viễn Hành đứng ở trước cửa tòa nhà không quay đầu lại, thẳng đến khi chiếc xe biến trở thành một điểm đen và hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, trong lòng không hiểu sao lại có một dự cảm rất không tốt.
“Sếp, mọi chuyện đều sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ còn sót lại một chút.” Trợ lý Trương đi đến bên cạnh hắn, trêu chọc nói: “Tiểu thiếu gia đi ngủ sớm thật đấy. Sếp, ngài thật sự là chiều chuộng cậu ấy, lại còn ôm người xuống dưới, ngài không biết bao nhiêu người nhìn thấy liền bày ra biểu tình gì đâu, ha ha.”
Tần Viễn Hành liếc anh một cái, “...”
Nụ cười trên môi trợ lý Trương lập tức biến mất, anh dùng ngón tay đưa lên môi kéo khóa tỏ vẻ chính mình không nói nữa.
Bên kia, Sầm Nguyễn trên đường chợp mắt một lát, cuối cùng cũng lấy lại sức.
Cậu cúi đầu nghịch ngón tay, trong đầu đang lên kế hoạch đi chơi ngày mai, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu cùng anh trai đi du lịch nên phải chú ý.
Tài xế vừa an toàn đi qua đường núi, vừa mới thả lỏng lại, thấy tiểu thiếu gia tỉnh giấc liền bắt chuyện.
“Hội nghị diễn ra tốt đẹp chứ?”
Sầm Nguyễn gật đầu, trên môi nở nụ cười. Nếu cậu có cái đuôi thì bây giờ nó đã dựng lên đến tận trời rồi. Cậu đem chiến tích của mình, từng cái một thuật lại thật chi tiết cho tài xế nghe.
Tài xế cũng không tiếc lời khen ngợi cậu, sau đó nói: “Quan hệ giữa ngài và đại thiếu gia rất tốt, vừa rồi đại thiếu gia dặn tôi phải lái xe cẩn thận khi đi qua đường núi, lái ổn một chút không được đánh thức ngài dậy.”
A~ Sầm Nguyễn không biết việc này.
Mắt cậu sáng lên.
Anh trai của câu thật là chu đáo ~ Cậu suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra định làm một chút chính sự. Đầu tiên là liên hệ với luật sư mà cậu đã tìm ở văn phòng luật sư, yêu cầu anh ta giao thiệp với Tần gia, đến lúc đó thù mới nợ cùng với Trần Vận cứ để đoàn luật sư bên kia tính toán.
Nhưng nếu không phải có sự việc ngày hôm nay, cậu cũng không biết là Tần gia có đội luật sư riêng, làm cậu phải chạy một chuyến vô ích.
Không ngờ tới Trần Vận cư nhiên sẽ còn dính đến cả mạng người.
Nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại chuyện đã xảy ra với nguyên chủ, cậu cảm thấy Trần Vận quả thực là một kẻ cặn bã dám làm ra việc như vậy.
Sầm Nguyễn nhăn mặt, nhất định phải giáo huấn hắn giúp nguyên chủ, nếu không sẽ không thể nguôi giận được. Nhìn lại số “chứng cứ” mà Tịch Ngọc đang giữ, cậu thực sự cảm thấy đau lòng thay cho nguyên chủ.
Trước khi Sầm Nguyễn trở về nhà, cậu nhất định phải để cho Trần Vận nhận trừng phạt thích đáng. Nếu như không thể, vậy thì cậu chắn tai xong liền lôi theo hắn xuống âm phủ, mang tới chỗ Diêm Vương ba ba cáo trạng.
Sau khi nói chuyện với luật sư, cậu lại nhấn mở hộp thư cá nhân của anh trai.
Đem một loạt danh sách tên của các nhân viên gửi cho hắn, sau đó lại chỉnh sửa một đoạn văn dài, kể rõ tiền căn hậu quả, cái gì có thể nói đều nói, đem toàn bộ sự tình mà nguyên chủ trải qua viết xuống.
Nguyên chủ còn chưa kịp làm chuyện phản bội Tần gia, hơn nữa cậu ta cùng Trần Vận cũng không có ký hợp đồng, hơn nữa cùng toàn bộ các bằng chứng luật sư thu thập được trong ba năm nay và danh sách tên của các nhân viên…
Cậu hoàn toàn có thể đẩy bản thân ra khỏi sự việc này.
Sau đó, cậu lại dính anh trai một lúc lâu, dùng trăm năm để bày tỏ sự trung thành, biểu thị cậu mãi đứng về phía hắn…
Sau khi gõ tài liệu xong, cậu kiểm tra lại lần nữa và hài lòng gật đầu.
Không hổ là cậu ~ Làm việc thực sự rất hoàn hảo ~ Cậu đặt tin nhắn tự động gửi sau năm ngày, nhưng sau đó nghĩ lại. Mặc dù cậu muốn dành năm ngày ở V quốc nhưng hiện tại gửi tin nhắn đi ngay bây giờ có lẽ sẽ tốt và an toàn hơn.
Nhưng ngay khi cậu định đổi thời gian, trong đầu đột nhiên đau nhức, một tiếng chuông báo động cực lớn gần như bao trùm toàn bộ thế giới.
Chưa kịp bấm nút gửi thì điện thoại đã bị làm rơi xuống dưới chân.
Âm thanh máy móc vô cảm của hệ thống vang lên giữa tiếng chuông báo động - [ Ding! Phát hiện có người tạo uy hiếp đối với nhân vật chính công, giá trị nguy hiểm tăng 95%, tạo thành nguy hiểm nghiêm trọng đến tính mạng — —]
[ Trước mắt vẫn an toàn, cách thời gian xảy ra nguy hiểm còn 15 phút, mục tiêu ở đường núi Vân Châu.]
[ Thỉnh ký chủ lập tức chạy tới bên người vai chính công, thực hiện nhiệm vụ chắn tai.]
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc!)
___________________
Tính ra tui dịch chương này xong mà tui cũng thấy khó hiểu nhiều chỗ (・ัω・ั)